Cô thật sự muốn khóc.
Nhưng lại sợ khóc ra, làm cho Lý Bình Xuyên cảm thấy đó là làm ra vẻ.
Nhưng đó còn không phải là làm ra vẻ sao?
Phỉ nhổ chính mình xong, Tảo Tình co giãn ngón tay đã đông cứng lại, bởi vì quá bất lực, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở chỗ nào, gió từ khe hở ở ban công thổi vào, thẳng tắp phất vào mặt, giống như đang xua đuổi cô đi.
Sự ngột ngạt trong hơi thở, cô cắn chặt đầu lưỡi, hít thật sâu, dẫn tới gương mặt từ từ đỏ lên.
Lý Bình Xuyên bởi vì lời cô nói, lại ngây người một hai giây.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, anh lấy hai tờ giấy đưa qua cho Tảo Tình, "Tại sao không ăn thịt, ai nói em mập?"
Tảo Tình cắn răng, không lên tiếng.
Sông cuộn biển gầm.
Anh lại dùng giọng nói này, giọng điệu này, sự quan tâm như đánh vào ánh mắt tăng thêm sự tổn thương, gián tiếp chồng chéo lên nhau, đặc biệt dễ dàng mê hoặc người khác.
Tảo Tình không trả lời, Lý Bình Xuyên muốn tự mình lau nước mắt cho cô, kỳ thật cũng không có nước mắt gì, nhưng sự uất nghẹn đè nén cực kỳ lợi hại, đôi mắt mở to hơn một chút còn đỏ ửng, anh giống như đang dỗ dành trẻ con không ăn được kẹo, rất có kiên nhẫn, "Anh không có chê em mập mà, như vậy đặc biệt tốt.
"
Giấy không có mùi vị, cũng không tính mềm mại.
Nhưng lực độ anh nhẹ, lúc lau nước mắt cũng không có qua loa, cẩn thận hút đi một chút ướt át nơi khóe mắt, cũng không làm lem lớp trang điểm của Tảo Tình.
Cứ như vậy, cô khó chịu còn lợi hại hơn.
Nghẹn ngào nức nở hai tiếng, hít hít cái mũi, ngẩng mặt lên nhìn Lý Bình Xuyên, mấy năm nay cô rõ ràng đã trưởng thành, nhưng chỉ khi cùng anh ở bên nhau, lại giống như quay về lúc mười mấy tuổi.
"! Em đây hôn anh, anh lại không cho em hôn anh.
"
Giọng nói quá đáng thương, cổ họng Lý Bình Xuyên chua xót, giống như ăn một quả trám chưa chín, trước kia đều là anh ở trước mặt Tảo Tình ủy khuất, hiện tại lại đến phiên cô.
Quả trám (trám trắng và trám đen): Trám trắng được gọi với tên là cảm lãm, thanh quả, gián quả, cà ná, mác cơm, thanh tử, hoàng lãm và bạch lãm,! Quả trám đen gọi là trám chim, mộc uy tử, ô lãm, cây bùi, hắc lãm,!
Đôi mắt cô ngấn nước, trong trẻo đến nổi khi nhìn anh, hình dáng của anh đã in sâu vào đó.
Rất nghiêm túc cũng rất bi thương, Lý Bình Xuyên lại nhàn nhạt cười một cái, ý cười không hề phai nhạt, đọng lại nơi khóe mắt, "Vừa rồi ở công ty bọn họ có cho anh uống chút rượu trái cây, hiện tại trong miệng đăng đắng, em thật muốn hôn?"
Tảo Tình ngừng nghẹn ngào.
"Anh uống rượu! sao còn lái xe.
"
"Một chút.
"
"Em đây muốn hôn.
"
Tảo Tình ở loại chuyện này rất chủ động, cô vươn tay qua ôm lấy cổ Lý Bình Xuyên, nơi đó hiện tại là cổ áo sơmi, hôm nay là màu đen, làm cho cổ và mặt càng trắng hơn, da thịt tinh tế, sờ lên, có chút lạnh.
Môi lưỡi dây dưa quá độ, nếm được sự ướt át lẫn nhau.
Nụ hôn quá vội vàng, lần này là Tảo Tình có chút rối loạn, cũng không có kết cấu, rất nhiều lần chạm đến hàm răng, giống như nhai kẹo cao su, còn chưa kịp thưởng thức mùi vị, đã nhai nát rồi nhanh chóng nuốt xuống bụng, cuối cùng tàn dư lại những mảnh kẹo vướn ở đầu răng, lại lần nữa câu lấy hồn cô.
Lý Bình Xuyên thậm chí nghe thấy hô hấp hỗn loạn của cô.
Chóp mũi áp ở trên mặt, cô nóng, cả người đều đang nóng.
Cứ như vậy thật ra có thể làm anh yên lòng, Tảo Tình quýnh lên, cũng sẽ không phát hiện ra trong miệng anh căn bản không có vị đắng gì, cũng không có mùi hương giống như đã uống rượu.
Hôn đủ rồi, Tảo Tình vẫn không hài lòng, cô ôm Lý Bình Xuyên không buông, lại hôn hôn mặt anh, rất nhanh hôn đến cổ, hận không thể ở trên đó cắn một cái, để lại chút gì đó.
Miễn cho anh luôn luôn qua loa có lệ với cô, xem nhẹ cô.
Nuốt nước miếng, Tảo Tình kề sát vào mặt Lý Bình Xuyên, trong ánh mắt đầy sự khao khát.
Nhận thấy ánh mắt của cô.
Lý Bình Xuyên không dừng lại, bắt lấy tay cô, nhặt chìa khóa trên bàn lên muốn đi, trái tim Tảo Tình trầm xuống, "Anh đi đâu vậy?"
Không khí mập mờ vẫn còn đó.
Bao vây lấy bọn họ.
Lý Bình Xuyên lại bước ra trước, còn có lý do chính đáng, "Mua thịt ăn.
"
Không ngờ cái anh nhớ kỹ lại là cái này.
Tảo Tình theo sau, "Em cũng muốn đi.
"
Tiện tay lau lau mắt cô, Lý Bình Xuyên nhìn kỹ, lại như đang suy nghĩ cái gì đó, "Đại học không có bài tập sao? Có thể rảnh rỗi mà miên man suy nghĩ mấy chuyện không đâu.
"
Đó thật sự là đang cảm thán,
Tảo Tình lắc đầu lại gật đầu, "Có bài tập, lần sau có thể mang đến đây làm không?"
"Mang đến đây sẽ không miên man suy nghĩ?"
"Mang đến đây anh có thể giúp em làm.
"
Nếu không nghe lầm thì Lý Bình Xuyên đã cười một tiếng, không rõ ý gì, nhưng giống như là đang nói cô tưởng bở.
Ra thang máy đi đến dưới lầu Tảo Tình mới nhớ tới oán giận một câu, lẩm ba lẩm bẩm mà nói, "Anh vừa rồi không né tránh em em sẽ không như vậy, em cũng sẽ không dính người! Cũng không thích khóc.
"
Cô bắt lấy tay Lý Bình Xuyên, tay còn lại ôm cánh tay anh, nhìn thế nào cũng giống như đang treo trên người anh.
Biết cô đang nói nói mát.
Nói mát: nói dịu dàng dễ nghe có vẻ như khen, nhưng thật ra là chê trách hoặc mỉa mai.
Lý Bình Xuyên đồng ý, "Không tránh.
"
Cô trước đây không dính người, ở bên nhau chưa được mấy tháng đã bỏ anh đi theo người khác chơi.
Loại chuyện này hiện tại anh chịu không nổi.
Cũng sẽ không ẩn nhẫn chịu đựng, cúi đầu ngửi ngửi vài sợi tóc trên đầu Tảo Tình, Lý Bình Xuyên làm bộ như hiện tại mới nhìn ra được, "Trên người em cũng có mùi rượu.
"
Tảo Tình kéo kéo khóe miệng, không phải cười, ngược lại có chút khó có thể mở miệng.
Tiểu khu giờ này người đi dạo rất nhiều, trên đường có chút tạp âm, ánh sáng tỏa ra từ đèn cũ quá mờ, làm cho Tảo Tình thành công đem khuôn mặt đỏ ửng giấu đi, "Kỳ Hòa gọi em đi chơi, em ngồi có một lát thôi, liền tới đây tìm anh.
"
"! Một, lát.
"
Lý Bình Xuyên đè nén uất nghẹn, từng chữ từng chữ nói ra.
Tảo Tình bẻ bẻ ngón tay, "Thật sự chỉ có một lát thôi, chơi không có vui, cũng không có cùng người chơi.
"
"! Ừm, vậy không đi nữa.
"
Giọng anh trầm xuống, cũng khá mơ hồ, không mấy tự tin.
Theo như lời Tảo Tình nói, nếu anh vẫn còn ý gì khác, cô vẫn sẽ vứt bỏ anh.
Gọn ràng dứt khoát.
Lý Bình Xuyên đổi qua mánh khóe khác, dùng lòng bàn tay chính mình giữ lấy tay Tảo Tình, tay cô nho nhỏ, lòng bàn tay rất mềm, chưa từng làm việc nhà, cho nên xúc cảm mềm mại, khi bị giữ lấy, căn bản chạy không thoát.
Hóa ra là muốn dẫn cô đi ăn cơm.
Cô càng muốn ăn đồ ăn vặt ở ven đường, ở trước mặt Lý Bình Xuyên rất muốn chăm chút hình tượng, nhưng lại không cưỡng lại được sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, cầm hai xâu mực trên đĩa, nghe tiếng hối hả nhộn nhịp của những người bán hàng rong, cùng với tiếng đồ ăn hòa vào dầu, thanh âm dần dần lớn hơn.
Mùi khói lửa dày đặc bay vào mũi, làm cho chất lượng không khí không ngừng giảm xuống.
Đứng ở chỗ này lâu.
Khó tránh khỏi không thoải mái.
Đôi mắt sẽ khó chịu bởi khói của thịt nướng than.
Lý Bình Xuyên xếp hàng mua hạt dẻ rang đường, khi từ xa xa đi tới Tảo Tình vẫn còn đứng ở quán ăn, đồ ăn trên tay ăn gần hết rồi, dòm dòm ngó ngó mấy món khác, khóe miệng dính chút dầu, lại hồn nhiên không biết.
Ngẫu nhiên liếm liếm môi, thèm đến nổi gần như chảy nước miếng.
Xung quanh đều là người, khuôn mặt mờ mịt in trong màn sương dày đặc, Tảo Tình bị xô xô đẩy đẩy, đẩy tới bên cạnh, cũng không tức giận, chỉ yên lặng chờ đồ ăn của bản thân.
Đến phiên cô.
Ông chủ ở quán đưa đồ ăn ra, Tảo Tình nhón chân lên đưa tay qua đầu người khác, nhận lấy túi giấy, rồi quay đi.
Là một túi gà.
Còn nóng, cô liền dùng xiên tre đâm lấy một miếng, gấp không chờ nổi đưa vào trong miệng.
Ăn được một nửa mới thấy Lý Bình Xuyên.
Xuyên qua đám người chạy tới, cô thở hổn hển, tóc hơi rối, đứng yên ở trước mặt anh, mới nhớ tới lau lau miệng, "Anh đến rồi, em còn tưởng rằng anh quên em luôn rồi.
"
Hạt dẻ rang đường vẫn còn nóng.
Qua một lớp nilon và túi giấy, Lý Bình Xuyên đặt vào tay Tảo Tình, nhiệt độ theo lòng bàn tay lên men, hạt dẻ còn chưa nếm vào trong miệng, cô lại giống như đã nếm được vị ngọt của nó.
Nghe thấy Lý Bình Xuyên nói: "Quên không được.
"
Lời này chắc chắn có thể khiến cho Tảo Tình, thật sự phải miên man suy nghĩ.
.