Thịnh Thế Yêu Sủng

chương 81: chinh phục ma giới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhưng chờ đợi Thái tử không phải mỹ nhân thẹn thùng mà là lưỡi dao độc, Nhược Ly nhanh chóng ra tay, trực tiếp hạ độc thủ.

"Thất tâm tán." Nhược Ly nở nụ cười, nhìn vẻ mặt thái tử đầy kinh ngạc, hắn ta chỉ cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mờ ảo.

"Đối địch với Ma giới thì phải bắt vua trước, vậy xem ra bổn hoàng đã khống chế vương của bọn chúng rồi. Hừ, kết quả không phải đã định rồi sao?" Nhược Ly nói xong lại âm thầm gia tăng sức cảm ứng.

Yêu lực của nàng càng ngày càng lớn mạnh, hôm nay nàng đã có thể sử dụng thất tâm tán một cách thành thạo, điều này tất có chỗ dùng.

"Ha, xem ra bản Điện hạ đã xem thường ngươi." Hiên Viên Tử Hàn cười lạnh trông hết sức yêu mị động lòng người, trong ánh mắt không hề hốt hoảng.

"Ngươi thật không quan tâm sao?" Nhược Ly đã truyền tin tức cho Dạ Ly Lạc, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ chạy đến.

"Có gì mà phải quan tâm, mọi thứ cũng không phải do ta muốn." Hiên Viên Tử Hàn đau khổ cười một tiếng, có chút cô đơn nói: "Cũng đã chuẩn bị rồi, trận chiến này chắc chắn không thể tránh khỏi. Ngươi cho rằng mẫu hậu ta là người dễ lừa gạt lắm ư, ta chết, nhưng vẫn còn có đệ đệ."

Nhược Ly nghe vậy lại cảm thấy hắn có chút đáng thương, nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, nàng sẽ không đồng tình với hắn.

"À, nếu sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh, đến lúc đó bổn hoàng sẽ đưa ngươi một đoạn đường." Nhược Ly nói xong lười biếng ngồi ở một bên.

Nhưng Thái tử vốn dĩ nên bị dược vật khống chế lại đột nhiên đứng dậy, hắn đè Nhược Ly ở phía dưới, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn nàng, giống như nhìn toàn thế giới.

Nhược Ly hoảng hốt, nghĩ cách đẩy hắn ta ra, nhưng còn chưa dùng lực đã cảm thấy trên người chợt nhẹ, hắn ta liền bị ném ra ngoài.

"Lạc." Nhược Ly mừng rỡ, bọn họ tới rất nhanh.

"Không có chuyện gì!" Dạ Ly Lạc ôm Nhược Ly vào trong lòng, liếc mắt nhìn nam tử đang ngồi dưới đất cười điên cuồng, hắn ta cười yêu mị như vậy, dường như muốn đem toàn bộ sinh lực ra để cười.

"Quả như hắn nói, dù hắn chết thì Ma Hậu cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn vẫn sẽ khai chiến." Dạ Ly Lạc lạnh lùng nói: "Bổn vương sẽ là người đầu tiên ra tay với hắn"

"Tốt, có thể chết trên tay Nhược Ly, Bản điện hạ cũng coi là được như ý nguyện, không còn cầu mong gì thêm!" Nói xong Thái tử nằm trên mặt đất, rất có dáng vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi.

Nhược Ly cau mày, nam nhân này thật đúng là làm cho người ta nhìn không thấu. Nhưng lập trường của họ bất đồng, nếu không nói không chừng có thể có chút giao tình.

Nhưng mọi người còn chưa buông lỏng được phút nào, chợt có một cơn gió lốc màu đỏ thổi qua, trực tiếp quét mất Nhược Ly và vẫn không quên mang theo Hiên Viên Tử Hàn bất động nằm trên mặt đất.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, Dạ Ly Lạc còn chưa kịp ra tay thì người đã không thấy tăm hơi, hắn trừng mắt nhìn về phía trước, chợt Hiên Viên Tử Mặc bên cạnh kéo lại, hắn nói: "Đây là khai chiến."

"Vừa rồi Tứ đệ hồi bẩm với ta, nói Ma Hậu đã tụ tập mọi người, đại binh đã vây quanh Hoàng Thành, tình hình hết sức căng thẳng, chúng ta nhanh đi, Nhược Ly chắc cũng đang ở đó."

Ma cung

Hiên Viên Tử Hàn dần tỉnh lại, đột nhiên cơn gió màu đỏ cuốn vào, cửa chính trong nháy mắt khép chặt. Hắn cau mày nhìn người vừa tới, khi nhìn thấy Nhược Ly đã ngất nằm trong lòng người kia thì hắn đột nhiên trừng mắt lên.

"Nhược Ly thế nào?" Nói xong hắn bước nhanh đến phía trước, nhưng mới đi mấy bước liền bị đứng tại đó, động thế nào cũng không động được, hắn lo lắng nhìn Nhược Ly.

"Mẫu hậu!" Hiên Viên Tử Hàn nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng trước mặt, trong lòng chẳng dễ chịu gì.

"Hoàng nhi, mẫu hậu sẽ giúp ngươi thống nhất thiên hạ!" Ma Hậu cười ha ha lên, bà phải giúp Hiên Viên Tử Hàn hoàn thành nghiệp lớn này, nếu không có quyền hành to lớn trong tay, sống cũng chỉ là một loại hành hạ.

" Tại sao Nhược Ly lại ở trong tay của người?" Toàn bộ sự chú ý của Hiên Viên Tử Hàn đều đặt trên người Nhược Ly, nhìn nàng ngất đi như vậy, trong lòng hết sức lo lắng.

Ma Hậu giống như lúc này mới chú ý tới Nhược Ly trong ngực, nhếch lông mày nhìn nàng một cái, sau đó lại cười ha ha lên: "A, sao ta lại quên mất nàng ta chứ?”

Lời nói này Hiên Viên Tử Hàn còn lâu mới tin, mới nãy bà ấy còn vuốt mặt Nhược Ly kia mà, dáng vẻ đó quả thật có chút khiếp người.

"Hàn nhi, Mẫu hậu sẽ giúp ngươi, hơn nữa cuối cùng nữ nhân này cũng sẽ là của ngươi!" Ma Hậu nhìn Hiên Viên Tử Hàn một cái, sau đó quỷ dị cười một tiếng, "Chỉ là, mẫu hậu phải mượn thân thể ngươi một chút!"

Ma hậu vừa dứt lời thì Hiên Viên Tử Hàn cảm thấy đầu mình rất đau, sau đó liền mất đi tri giác, nhưng trong lòng hắn lại có sự sợ hãi thật sâu, hắn sợ mẫu thân hắn sẽ gây ra điều bất lợi với Nhược Ly.

Hai quân giao chiến, đối với hai người Dạ Ly Lạc cùng Hiên Viên Tử Mặc mà nói quả thực là sống một ngày dài như một năm. Thật vất vả nhìn thấy mặt trời mọc, Dạ Ly Lạc cho Hiên Viên Tử Mặc một ánh mắt, suy nghĩ muốn đến nơi giao nhau với Nhân giới, mà Dạ Mị cũng đã sắp xếp xong xuôi ở đó.

Nhưng mới đi được một nửa, Dạ Ly Lạc liền bị một đám thây ma công kích, trong đó còn có đại ma vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào phá vòng vây.

Tại nơi giao nhau giữa Ma giới và Yêu Giới.

Trong Ma cung không biết vì sao nửa đêm lại dựng lên một tòa đài cao, dưới đài chất rất nhiều củi đốt, nhìn hành động này có thể ngẫm ra là muốn dùng hỏa hình( thiêu sống) với ai đó.

Quả thật trời vừa sáng thì xác định rõ ràng, trên đài cao quả thật trói một bạch y nhân, người nọ cúi đầu, vì khoảng cánh hơi xa nên không thấy rõ rốt cuộc là ai.

Lúc này Hiên Viên Tử Mặc đã trở lại, Hiên Viên Tử Kính nhìn ánh mắt huynh mình có chút tịch mịch, trong lòng rất lo lắng.

Đột nhiên binh lính báo lại, nói là địch quân dựng một đài cao, phía trên trói một nữ nhân, binh sĩ cẩn thận thăm dò liền phát hiện nữ nhân kia có dung mạo rất đẹp.

Hiên Viên Tử Kính nghe vậy liền cảm giác dòng máu khắp người giống như bị đông cứng lại, hắn có chút ngơ ngác nhìn Hiên Viên Tử Mặc, máy móc hỏi: "Ca, chắc không phải là Nhược Ly chứ?"

Hắn có cảm giác, nữ nhân này tám phần là Nhược Ly. Nếu quả thật là nàng, chờ Dạ Ly Lạc đưa cứu binh trở về có lẽ sẽ phát điên mất, chắc sẽ không giết bọn họ chứ?

Hiên Viên Tử Mặc nhắm mắt lại, lúc mở ra chỉ còn lại sự trấn tĩnh: "Cũng có khả năng, nhưng hi vọng là không phải, nếu không ta và đệ cũng sẽ không tốt hơn!"

Nhưng dòng suy nghĩ của hắn lại hết sức không yên ổn, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Quả thật hai người vừa chạy tới trước hoàng cung, bằng nhãn lực của bọn họ đều có thể thấy rõ bị người trói trên đài.

Mặc dù Nhược Ly khẽ cúi đầu, giống như còn chưa tỉnh táo nhưng Hiên Viên Tử Mặc chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra nàng, hắn trợn tròn mắt, một giây kế tiếp muốn xông lên.

"Ca, bình tĩnh một chút, Ma Hậu khống chế nàng rồi!" Hiên Viên Tử Kính nhắc nhở, lúc này không phải là thời điểm hành động theo cảm tình.

Hiên Viên Tử Hàn đứng thẳng tắp, nhưng cặp mắt trống rỗng vô hồn, giống như suy nghĩ đang bay tận đâu đâu, có lẽ cũng không còn trên người nữa. Thị vệ cận thân bên người hắn mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không nhìn ra được điểm gì khác biệt.

Bọn họ cũng không hiểu nổi, tại sao trong một đêm, Thái tử điện hạ lại làm ra quyết định như thế. Dựng lên đài cao, còn đem một mỹ nhân tuyệt thế cột lên trên đó, hiển nhiên là muốn thực hiện hỏa hình.

Nhưng hoàng mệnh khó cãi, bọn họ mặc dù khốn hoặc, lại không thể cãi lời, hôm nay nhìn phản ứng của những người này, xem ra thân phận của nử tử này không nhỏ.

"Nói với bọn chúng, nếu muốn giữ mạng của nữ nhân này, thì lấy một mạng đổi một mạng!" Hiên Viên Tử Hàn lạnh lùng nói, nhưng cách nói giống như không hề được suy nghĩ qua, chỉ như máy móc lặp lại: "Ta muốn mạng của Hiên Viên Tử Mặc!"

Nhược Ly vừa tỉnh lại, đột nhiên bộc phát gầm lên giận dữ: "Hiên Viên Tử Hàn, ta hận ngươi! Ngươi chắc chắn không được chết tử tế!"

Trên đài cao, Hiên Viên Tử Hàn tay cầm cung tên khẽ run lên, sau đó hắn có chút giật mình mở to mắt, mê mang nhìn về phía trước. Nhìn thấy Nhược Ly đang bị treo trên đài cao thì nhanh chóng túm lấy cổ áo hộ vệ bên cạnh, giận dữ hét: "Người nào trói nàng lên đó?"

Hộ vệ bị Hiên Viên Tử Hàn túm cổ áo, hoảng sợ nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn gần trong gang tấc, run rẩy bẩm báo: "Điện hạ! Là ngài tự mình hạ lệnh!"

Một câu nói khiến Hiên Viên Tử Hàn thẫn thờ nhẹ buông tay, tên hộ vệ kia vội vàng lui về phía sau. Bộ dáng thái tử điện hạ bây giờ quá dọa người, thiếu chút làm tim của hộ vệ hắn ngưng đập.

Giữa không trung, Ma Hậu nhìn thấy Hiên Viên Tử Hàn thoát khỏi sự khống chế, tức giận vừa định gia tăng pháp thuật, ai ngờ một bóng dáng màu đỏ bay thẳng tới, tiếp cận đài cao.

Ma Hậu thầm nói không ổn, vội vàng hất tay đánh ngất Hiên Viên Tử Hàn, sau đó phóng ra một luống khí, ngăn chặn bóng dáng màu đỏ kia.

Trên bầu trời, dưới mặt đất đều loạn cả lên, Hiên Viên Tử Mặc chớp lấy thời cơ, vội vàng quát to một tiếng, chỉ huy quân đội vọt tới.

Ma cung bên kia, Hiên Viên Tử Hàn bị đánh choáng váng, tất cả tướng sĩ cũng rối loạn trận tuyến. Thái y nhìn cũng bó tay hết cách, chỉ có thể đợi Tam hoàng tử Hiên Viên Tử Lăng chỉ huy.

Hai phe thủ lĩnh không chết cũng bị thương, trận đánh này đột nhiên trở nên thực hoang đường.

Dạ Ly Lạc vội vàng ra tay ngăn cản sự công kích của Ma Hậu, sau đó bay lơ lững giữa không trung, khẽ nheo đôi mắt hoa đào, ánh mắt chứa đầy lửa giận nhìn Ma Hậu xinh đẹp trước mặt đang cười yếu ớt.

Hắn đứng ở phía góc chết nhìn Nhược Ly, thấy bóng dáng cứng ngắc của nàng, khi tầm mắt quét đến dòng máu vẫn đang chảy trên đùi nàng, ánh mắt hắn liền trở nên đỏ bừng.

"Ám Vương điện hạ, ngươi không nên làm bừa!" Ma Hậu cười hả hê: "Ta đã để trên người nàng ta một ít sợi tơ, nếu người làm ta nhất thời kích động, không cẩn thận kéo mấy sợi tơ kia, làm nàng mất đi bộ phận nào đó, vậy thì thật có lỗi với khuôn mặt mị hoặc chúng sinh kia rồi!"

Cánh tay rũ bên người Dạ Ly Lạc nhanh chóng nắm chặt thành quả đấm, hắn hết sức duy trì sự bình tĩnh trên mặt, đôi mắt hoa đào tối tăm đáng sợ, hắn cắn răng hỏi: "Ma Hậu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Nhược Ly nhìn Dạ Ly Lạc đang lo lửng giữa không trung, tất cả những thứ nàng cố đè nén đều vỡ òa, nàng không ngừng được nhẹ giọng nỉ non: "Thật xin lỗi, bởi vì ta vô dụng. . . . . ."

Dạ Ly Lạc rất đau lòng, muốn nhanh chóng đưa nàng xuống, nhưng Ma Hậu lại nhanh hơn hắn một bước đi đến bên cạnh Nhược Ly, Dạ Ly Lạc bất động giữa không trung, ánh mắt bi thương nhìn bộ dạng thống khổ của Nhược Ly.

Nhưng hắn không thể tiến lên, vì hắn vừa động, Ma Hậu lập tức kéo mạnh ba sợi tơ, một sợi trên đầu, một trên cánh tay và một sợi trên chân nàng, đây là ảo ảnh, độc môn tuyệt kỹ của Ma tộc.

Nhưng sợi tơ này không dùng để khống chế tượng gỗ mà dùng để khống chế người, chỉ cần dùng lực để lôi kéo có thể hủy đi thân thể, chết rất kinh khủng.

Ma Hậu chỉ có thể khống chế ba đường, có nghĩa là bà ta chưa luyện được thành thục, nhưng cho dù như vậy Dạ Ly Lạc cũng là không dám phớt lờ.

Hắn ở giữa không trung, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa rồi không dễ dàng gì đột phá thi yêu trận, mặc dù hắn là Yêu Vương, pháp thuật cao siêu, nhưng bởi vì nóng lòng nên trên người cũng bị thương chút ít, lúc này cũng cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương.

Hắn vận khí để che chở vết thương, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ma Hậu, chỉ sợ động tác kế tiếp của bà ta sẽ tổn hại Nhược Ly. Đối phương ngược lại chỉ cười yếu ớt, giống như thiên thần trông coi chúng sinh, nhìn những người đang hoảng sợ phía dưới, cùng Dạ Ly Lạc tâm thần thấp thỏm và lửa giận ngút trời.

Nhược Ly muốn mở miệng, nhưng Ma Hậu lại nhẹ nhàng lắc sợi tơ trong tay, Nhược Ly đau đớn kêu lên một tiếng, cả người lập tức toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, không còn có hơi sức để nói gì.

Dạ Ly Lạc cắn răng, cố nén kích động muốn cá chết lưới rách (hai bên tranh đấu cuối cùng đều bị tận diệt) xông lên. Hắn phải.. "nhẫn", ít nhất phía sau còn có Dạ Mị cùng tam đại hộ pháp, coi như hắn gặp chuyện không may vẫn còn có hy vọng cứu được Nhược Ly.

"Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Dạ Ly Lạc cắn răng nghiến lợi hỏi, lúc này hắn vô cùng căm hận Ma Hậu, nếu như có thể, hắn hận không được băm bà ta thành trăm mảnh.

Bà ta muốn có pháp lực ngạo thị quần hùng, bà ta muốn hắn phải cúi đầu xưng thần với bà ta, bà ta muốn đánh bại hắn, thậm chí phế hắn cũng không hề hối tiếc.

"Ta muốn cái gì? Ta muốn có cả thiên hạ này!" Nói xong, Ma Hậu một tay nâng mặt Nhược Ly lên, để cho nàng nhìn về phía Dạ Ly Lạc.

Ma Hậu cúi đầu xuống bên tai Nhược Ly, cảm nhận vành tai trong suốt của nàng, quả thật khiến người khác phải thương. Ma hậu biến thái khẽ liếm lên vành tai nàng, cố ý khích giận Dạ Ly Lạc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Giết Hiên Viên Tử Mặc và Hiên Viên Tử Kính, ta sẽ trả lại nàng cho ngươi!"

Nhược Ly định lên tiếng, nhưng giọng nói giống như giống như bị lửa thiêu, không phát ra được một âm tiết, nàng muốn nói hắn đi đi, không cần hy sinh vì nàng.

"Đừng mơ tưởng!" Dạ Ly Lạc dùng nội lực chuyển lời nói đến tai bà ta.

Ma hậu gắt gao nắm chặt cằm Nhược Ly, hít thở mấy hơi mới lại khôi phục dáng vẻ bình thường, mở miệng nói: "Vậy ngươi cứ nhìn nàng chết đi!"

Nàng giãy giụa muốn tránh thoát bàn tay của Ma Hậu, nhưng cuối cùng chỉ phí công, ngược lại khiến móng tay dài của bà ta đâm sâu vào da nàng, máu tươi chảy ra xung quanh, quả thật vô cùng thê thảm.

Dạ Ly Lạc thây Nhược Ly lại bị chảy máu, trong lòng hết sức lo lắng, lúc này thái độ đã không cách nào che giấu. Ma hậu thấy được biểu hiện của Dạ Ly Lạc, lại thấy sự châm chọc cùng đả kích.

"Được, nếu đã như vậy, dùng mạng của ngươi đổi với nàng!" Nói xong, bà ta vung tay lên, một thanh trường tiên màu bạc liền xuất hiện trong tay.

Không hề dừng lại, bà ta giơ tay vung lên, một cây roi đánh vào trước ngực Dạ Ly Lạc, thật may là lúc trước hắn đã vận khí bảo vệ quanh thân, lúc này cũng không chịu bao nhiêu thương tổn.

Nhưng sọi roi của Ma Hậu là một Thần khí Thượng Cổ, một roi đánh bất ngờ này cũng đủ khiến Dạ

khí huyết dâng trào, nhưng hắn sợ Nhược Ly lo lắng, cứng rắn đem ngụm máu nuốt trở vào, bên ngoài làm như không có việc gì, thật ra thì bên trong thân thể đang dao động mãnh liệt.

Ngay từ lúc Ma Hậu vung roi, Nhược Ly chỉ lo lắng liều mạng muốn tránh thoát trói buộc, đáng tiếc sợi tơ không hề nhúc nhích, thân thể lại xuất hiện thêm nhiều vết thương. Nhìn thấy Dạ Ly Lạc không có việc gì thì nàng mới thả lỏng đôi chút, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn.

Lúc này Ma Hậu đã buông cằm Nhược Ly ra, bay về phía trước một đoạn. Nhược Ly nhìn Dạ Ly Lạc liều mạng lắc đầu, chỉ hy vọng hắn có thể rời đi, nàng không muốn nhìn thấy hắn vì nàng mà bị thương, nhưng hắn vẫn đứng bất động ở đó.

Dạ Ly Lạc kiên định nhìn Nhược Ly, hiện tại hắn nhất thời thật không nghĩ ra biện pháp gì. Hắn dự định sẽ dẫn dụ Ma Hậu, sau đó đám người Hiên Viên Tử Mặc sẽ đến cứu Nhược Ly, nhưng hôm nay có ảo ảnh khống chế, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ, nên hắn vẫn chậm chạp chưa phát ra tín hiệu.

"Dạ Ly Lạc, ngươi đã không muốn chảy máu, vậy thì để cho người trong lòng ngươi đổ máu vậy!" Nói xong, Ma Hậu ngửa roi về phía sau, chính xác đánh vào trên người Nhược Ly, mặc dù chỉ dùng ba thành lực, nhưng cũng khiến Nhược Ly miệng phun máu tươi, ngay cả ngẩng đầu cũng phí sức.

"Nhược Ly!" Dạ Ly Lạc muốn tiến lên, lại bị Ma Hậu vung roi ngăn lại, lúc này hắn lại không dám dùng linh khí bảo vệ thân thể, chỉ có thể cứng rắn đón lấy.

Roi này Ma hậu dùng đến mười phần công lực, mạnh tay quất xuống, dù là Dạ Ly Lạc cũng không chịu đựng được, bị lùi lại mấy chục bước, miệng phun một búng máu tươi lớn mới đứng vững được thân hình.

Hắn hít một hơi, sau đó lại đứng thẳng người, không khuất phục nhìn Ma Hậu, lạnh nhạt nói: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Lại một roi đánh về chân trái Dạ Ly Lạc, cảm giác đau đớn trong nháy mắt đánh úp toàn thân hắn, chân trái co giật đau đớn, Dạ Ly Lạc lập tức ý thức được, chân hắn có thể sẽ bị đứt.

Nhưng khi Ma Hậu lại quất thêm một roi nữa, Dạ Ly Lạc đột nhiên chống lại, một phát bắt được roi, một đạo yêu lực khổng lồ trực tiếp đánh tới Ma hậu.

Một kích này hết sức bất ngờ khiến Ma Hậu chưa kịp phản ứng, bị đánh trọng thương. Bà ta nhổ một ngụm máu tươi té xuống đất, ảo ảnh trên tay cũng bị chấn vỡ.

Bà ta khó tin nhìn Dạ Ly Lạc, không thể ngờ được chỉ trong nháy mắt hắn đã có thể tụ tập yêu lực lớn như vậy. Ngay cả độc môn tuyệt kỹ của bà ta cũng bị phá giải, lúc này bà ta mới hiểu được vừa rồi là hắn cố ý chịu đựng công kích của bà ta, nhiễu loạn bà ta, vậy mà ba ta vẫn còn đắc ý dào dạt, quả thật quá khinh suất.

Dạ Ly Lạc tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Ma Hậu, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, trực tiếp xé nát thân thể bà ta ra, mùi máu tanh cùng nội tạng bắn ra đầy đất (Phương: Hux, ghê quá a). Tận đến lúc chết Ma Hậu còn không cam tâm trừng lớn mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm Dạ Ly Lạc.

Ma giới đại loạn, hôm đó sau khi trận chiến hoang đường kia kết thúc, Ma giới liền rơi vào hỗn loạn. Ma Hậu chết trận, toàn bộ hi vọng của Ma cung đều ký thác vào trên người thái tử, vậy mà hôm đó, sau khi hắn giải huyệt cho Nhược Ly xong, cười lớn một tiếng rồi phun máu, sau đó vẫn hôn mê bất tỉnh. Ba ngày sau trong Ma cung cũng không hề trông thấy bóng dáng hắn.

Như thế, bởi lúc trước Thái tử chấp chính, Tam hoàng tử lại vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử, lúc này bè đảng của Thái tử không còn ai đứng đầu. Mấy ngày sau, Hiên Viên Tử Mặc được chỉ định sẽ là người cai quản Ma giới.

Ba ngày sau, Ma giới bước đầu thống nhất, lấy quốc hiệu là Hắc Vụ, chưa tới bảy ngày, Hắc Vụ Đại Đế Hiên Viên Tử Mặc lên ngôi, Hiên Viên Tử Kính được phong là Hộ quốc Đại Tướng quân .

Hiên Viên Tử Mặc cũng tuân thủ cam kết, hao hết tâm lực lấy được Ngự Linh Châu dâng lên cho Nhược Ly. Nhược Ly vốn bị thương nhẹ, sau khi hấp thu linh khí của viên Ngự Linh Châu thứ hai, lập tức thay đổi chóng mặt, yêu lực tăng nhiều.

Tuy nàng vẫn không có tu vi cường đại, nhưng những kẻ có chút tu vi muốn làm loạn cũng đã có thể đối phó được, hơn nữa trên người nàng có Khứ Yêu Ngọc, có thể nói là một đại bí ẩn của Yêu Giới, bình thường không có người nào dám tùy tiện động đến nàng.

Chỉ cần Dạ Ly Lạc đừng tự làm khó mình nữa, chính nàng hiện nay cũng đã vào hàng ngũ Thập đại cao thủ Yêu giới, mặc dù không phải mạnh nhất nhưng cũng có thể tự vệ.

Ma giới cùng Yêu Giới lập ra hiệp định, lúc Nhược Ly còn tại vị, Ma giới cùng Yêu Giới sẽ luôn chung sống hòa bình, hơn nữa Ma giới thấp kém hơn Yêu Giới nên coi như tạm thời bắt được Ma giới, thống nhất hai giới.

Kế tiếp, chính là Nhân giới.

Truyện Chữ Hay