Thịnh Thế Thanh Phong

chương 20: chuyện chẳng ngờ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỉ trong một thoáng không lưu ý mà đã bị Ngao Thịnh bắt lấy, kéo ôm vào lòng, Tương Thanh hung hăng trừng mắt liếc hắn. Vội vàng vòng tay ôm lấy người, trên mặt Ngao Thịnh mang một nụ cười thỏa mãn.

Tương Thanh nghĩ muốn đứng lên, Ngao Thịnh cũng không ngăn cản, nhưng lại dùng ngọc trụ kia vỗ nhẹ lên thắt lưng y.

Tương Thanh thoáng chốc mặt đã ửng đỏ, Ngao Thịnh thật sự càng lớn lại càng hạ lưu, nhưng y không phải là Mộc Lăng có thể nhanh mồm nhanh miệng thuyết giáo hắn một phen, ngoài buồn bực ra thì chỉ có thể đứng uất nghẹn trừng mắt nhìn Ngao Thịnh trong khi hắn đang mải mê nghiên cứu ngọc trụ kia. Tương Thanh hết lời, đi đến bên bàn, ngồi xuống châm trà uống. Ngao Thịnh cuối cùng cũng buông thứ trong tay xuống, hắn còn hồ nháo nữa thì Thanh sẽ giận, liền thu lại ý cười cợt, đi đến ngồi xuống cạnh y: “Ba lão già kia quả thật vận khí rất tốt, bọn họ đã sớm cáo lão trước khi ta đăng cơ, ôm một mớ tài lộc vơ vét được mà về nhà hưởng phước, hơn nữa những mối quan hệ ở Lạc Đô lại mập mờ chằng chịt, nhờ đó mà lại có thể kiếm thêm được một khoảng kha khá cho nên mới lì lợm ở mãi không chịu đi, họ lúc nào cũng nghĩ rằng ta là thằng ngốc mà qua mặt.”

“Sao không sớm chỉnh đốn?” Tương Thanh hỏi.

“Vẫn chưa đến lúc thích hợp.” Ngao Thịnh cười: “Dù có tịch biên gia sản, đem toàn bộ số của cải bất chính kia xung vào quốc khố thì vẫn không cảm thấy thỏa lòng nên dù có ra mặt thì cũng vô dụng thôi.”

Tương Thanh tựa hồ không thể hiểu được những điều này.

“Mấy lão già đó vơ vét của cải rất tài, một trăm vạn lượng qua tay bọn họ, một năm sau sẽ biến thành một ngàn vạn lượng. Ta đem bạc tạm để ở chỗ bọn họ đến lúc lấy về coi như cũng kiếm được một khoảng lời.” Ngao Thịnh nửa thật nửa đùa nói.

Tương Thanh nhìn hắn, thấp giọng nói: “Cho dù vơ vét của cải, phần lớn cũng là mồ hôi nước mắt của dân chúng.”

“Ừ thì…” Ngao Thịnh nghiêng người sang nâng cằm Tương Thanh lên: “Ta lấy làm quân phí, bảo hộ dân chúng bình an, cũng coi như là làm giàu cho… người dân, phải không?”

Tương Thanh gật gật đầu, Ngao Thịnh là hoàng đế tốt, nghĩ thế thôi y thấy đã rất thỏa nguyện.

“Cho nên nói, ta không có tiền.” Ngao Thịnh cười hì hì: “Lần này đến kỹ viện, bạc sẽ do ngươi trả, Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo đều rất giàu nha.”

Tương Thanh ngẩn người, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh: “Ngươi muốn lấy bạc từ Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo sao?”

Ngao Thịnh cười, thản nhiên nói: “Ta sẽ không làm kẻ không tiền đồ như vậy…Chẳng qua, đường đường một vương quốc mà lại không giàu có bằng hai môn phái trên giang hồ thì ta làm hoàng đế còn mặt mũi đâu nữa, đúng không? Cho nên, ta phải nghĩ biện pháp làm sao để có nhiều tiền hơn họ.”

Tương Thanh không lên tiếng, ngồi ở một bên uống trà, Ngao Thịnh biết mỗi khi nói đến Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo cũng là đang chạm vào yếu điểm của Tương Thanh, hắn cảm thấy nếu đem bản thân ra so với hai nơi ấy thì hắn đúng là không bằng thật.

Bụng nghĩ vậy dạ lại phải chịu cơn ghen mà đoạt đi tách trà của Tương Thanh.

Tương Thanh khẽ giật mình, khó hiểu ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”

Ngao Thịnh áp sát vào mặt Tương Thanh mà rằng: “Không được tưởng nhớ nữa, có một ngày ta sẽ mạnh hơn bọn họ. Đợi khi ta đến độ tuổi bằng Tư Đồ và Mộc Lăng năm ấy, ta khẳng định có thể nhất thống thiên hạ!”

Tương Thanh mỉm cười: “Ta tin.”

“Ngươi tin?” Ngao Thịnh lòng tràn đầy vui mừng, lại nghe Tương Thanh thấp giọng nói: “Ngươi còn nhớ Hoàng tiên sinh nói gì với ngươi không? Không phải có được thiên hạ thì đại biểu có được hết thảy.”

Ngao Thịnh uống cạn phần nước còn lại trong tách trà của Tương Thanh, vị chua sót lẫn ngọt ngào quyện vào làm một khiến hắn cảm thấy chút vô lực, lâu sau lại thở dài: “Ta hiểu… Nhưng ta không tin.”

Tương Thanh xoay mặt nhìn hắn, trong mắt có chút kinh ngạc. Ngao Thịnh ngẩng đầu, mang theo nụ cười ngạo mạn: “Ta thừa nhận những gì Tiểu Hoàng nói đa phần là đúng! Nhưng không nhất thiết tất cả những gì huynh ấy nói đều trở thành sự thật!”

Tương Thanh nhìn chằm chằm Ngao Thịnh, lại một lần nữa xác định Ngao Thịnh trước mắt mình đây giờ đã trưởng thành, hoàn toàn bất đồng với một Ngao Thịnh của buổi ban đầu mà y mang nhiều thành kiến.

“Mặc kệ huynh ấy là bán tiên cũng được, người phàm cũng tốt…” Ngao Thịnh siết nhẹ cằm Tương Thanh: “Cho dù ông trời có thể định nhân mệnh nhưng cũng không hẳn định được nhân tâm, nói không chừng, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ thích ta, cũng như ta thích ngươi, thích đến thần hồn điên đảo.”

Tương Thanh nhìn dáng vẻ quen mà lạ này của Ngao Thịnh, không thể khống chế trái tim đang đập nhanh đi vài nhịp, một Ngao Thịnh với hình thái hoàn toàn khác xưa này lại khiến y nhớ đến cảnh lần đầu tương ngộ Tư Đồ và Mộc Lăng.

Tương Thanh của trước đây, theo lời của Mộc Lăng nhận xét thì y tựa như một dòng nước trong, có chút khôn khéo, có chút đơn giản, thuần túy. Ngày ấy, Tương Thanh đương nhiên hiểu được lẽ vì sao mình lại thề sống chết đi theo Hắc Vân Bảo, vì từ Tư Đồ và Mộc Lăng, y có thể nhìn thấy được cái gọi là hy vọng. Và giờ đây, khi người ở trước mắt mình là Ngao Thịnh, tựa hồ có một loại khí thế nào đó đang phá vỡ lớp vỏ bọc chai sần mà thoát ra, khiến y khẽ rung động. Tương Thanh cũng không muốn lừa chính mình, Ngao Thịnh của hiện tại, so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, nên cảm xúc của y cũng trở nên rối loạn, một người hoàn toàn lạ lẫm chẳng rõ vì sao lại yêu thương mình, khiến y không thể đón nhận cũng chẳng thể chối từ.

Hai người đối mặt nhìn nhau, không gian tĩnh lặng đến lạ. Tương Thanh lòng rối bời, không chút phòng bị, đắm mình trong ánh nhìn của Ngao Thịnh. Tình cảnh này, với Ngao Thịnh mà nói, quả là một lời mời rất đỗi dịu dàng, nên đã nhẹ cúi đầu xuống…. Ngay khi hai làn môi khẽ khàng chạm vào nhau thì một loạt tiếng bước chân ào ào truyền vào cùng với giọng nói vô cùng thô lỗ: “Tiểu nhị đâu, gọi cô nương đẹp nhất đến bồi đại gia uống rượu!”

Tương Thanh sửng sốt, khi giật mình lại thì đã thấy mặt Ngao Thịnh gần trong gang tấc, vội đẩy hắn ra, ổn định lại tâm tình, thầm hỏi vừa nãy sao mình lại cứ ngẩn ngơ như thế!?

Ngao Thịnh thở dài, thầm mắng cái tên lỗ mãng Vương Trung Nghĩa kia, dám phá hư chuyện tốt của hắn! Đi đến cạnh cửa, hé ra một khe nhỏ để quan sát, liền thấy ngay đoàn người của Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa cùng ba lão già kia đang cùng bước lên. Ngao Thịnh nhanh khép cửa, kéo Tương Thanh trốn vào sau bình phong phía trong phòng ngủ.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Tống Hiểu đã đẩy cửa mà vào, hỏi người phía sau: “Ta còn hai vị bằng hữu, không biết họ đã đến chưa!?”

Tiểu nhị đưa mọi người vào phòng, nhanh nhạy đáp: “Hai vị khách quan ấy đã đến rồi!”

Nhưng ghé mắt nhìn vào thì phòng trống không, ai nấy cũng khó hiểu nhìn quanh, Vương Trung Nghĩa nhìn trái rồi lại ngó phải, sau lại đi đến ngồi vào bàn, cười nói: “Hay là họ vừa ý cô nương xinh đẹp nào nên đã hoan hỉ ôm đi vui vẻ một phen?”

Tương Thanh và Ngao Thịnh ở sau bình phong, nghe một lời của Vương Trung Nghĩa thì chỉ biết dở khóc dở cười.

“Ha hả a.” Tiểu nhị tế nhị giải thích: “Cô nương thì không có gọi đến, phỏng chừng hai vị đại gia đang vui vẻ với nhau! Các vị cứ ngồi xuống trước đi, chuyện đó ít nhất phải một canh giờ mới có thể xong.” liền cười hạ lưu.

Tương Thanh nghe xong liền bực mình, chỉ tại Ngao Thịnh nói lung tung mới làm cho người ta hiểu lầm, quay đầu lại nhìn, thấy Ngao Thịnh tựa vào vách tường phía sau, vuốt cằm nhìn mái tóc đen dài của y, lại còn hân hoan nắm lấy một lọn tóc của y mà ngắm nghía.

“Thế chúng ta đừng làm phiền họ.” Vương Trung Nghĩa căn dặn tiểu nhị: “Chuẩn bị cho ta một bàn rượu thượng đẳng, lấy ba bình hảo tửu và gọi năm mỹ nữ lên đây!”

“Có ngay!” Tiểu nhị nhanh lui xuống, trong chốc lát, liền có người bưng khay lớn khay nhỏ lên. Dưới lầu, tú bà bận rộn tuyển chọn cô nương.

“À…” Ba lão nhân đều cảm thấy kỳ lạ, ban đầu Tống Hiểu bảo là có chuyện quan trọng cần thương nghị nên mời họ đến, không nghĩ là sẽ đến đến kỹ viện tìm hoan thật, đã thế, Tống Hiểu lại còn mang theo một người, nhưng người ấy là ai? Sao bộ dạng cứ như thổ phỉ vậy?

Đang khó hiểu nhìn nhau, Tống Hiểu vội giới thiệu, chỉ tay về phía Vương Trung Nghĩa: “Ba vị có biết ngài đây không?”

Ba lão nhân đều lắc đầu, Tần Lương Quang hỏi: “Không biết, mong tướng quân nói rõ hơn!”

“Ồ vị này chính là hầu gia, hòang thượng hôm qua vừa phong y làm Phúc Thọ hầu.” Tống Hiểu trả lời.

Ở sau bình phong Ngao Thịnh và Tương Thanh suýt nữa đã bật cười thành tiếng, tên Tống Hiểu này sao lại bày vẽ làm gì, cái gì mà Phúc Thọ hầu, đồ ngốc kia nghe sao hiểu được?

Quả nhiên, Vương Trung Nghĩa nghe xong liền đần mặt ra, trong lòng nói thầm, sao lại phong ta làm khỉốm a? Ta nhìn thế nào cũng phải là một con khỉ béo chứ, tiểu hoàng đế kia cũng vui tính thật!

“Hầu gia?” Ba lão nhân liếc mắt nhìn nhau.

“Phải.” Tống Hiểu nói: “Vương thất Thịnh Thanh vốn ít người, hoàng thượng nói, trong lòng người đã có ý trung nhân, không muốn thành thân, vì thế nên muốn phong thêm nhiều hầu gia, sau đó sẽ chọn ra hiền tài trong số những hài nhi của hầu gia mà làm người kế thừa, rồi người sẽ thoái vị.”

“Hả?” Ba lão nhân cả kinh hít sâu một hơi, đúng là không tin được mà?! Thế chẳng phải cái vị bên kia sẽ là hoàng thân trong tương lai sao!?

Lão thái úy Vu Hạo hỏi: “Nói vậy, vị hầu gia này ắt có quan hệ mật thiết với hoàng gia, bằng không hoàng thượng dựa theo tiêu chuẩn gì mà tuyển người phong hầu?”

“Chỉ cần trung với Thịnh Thanh là được.” Tống Hiểu cười nói: “Phụ thân của hầu gia nguyên là thứ sử Đăng Châu Vương Hữu Mậu, mọi người chắc cũng không lạ gì nha?”

Ba lão nhân nghẹn ngào, ai mà lại không biết Vương Hữu Mậu, đấy là đại tham quan nổi danh một phương, trước kia họ cũng từng có một thời nồng hậu kết giao nhưng lão ta cũng chết được một thời gian dài rồi.

“Không phải ta đang chuẩn bị chuyện quân phí để đánh đông bắc sao?” Tống Hiểu không nhanh không chậm nói: “Hầu gia nghe được nên đã đem tất cả tài sản của tổ tông ra quyên tặng, tổng cộng hơn hai ngàn vạn lượng. Hoàng thượng biết tin thì phi thường cao hứng, liền hỏi hầu gia, gia tài đem đi cho hết, cuộc sống ngày sau biết phải thế nào? Hầu gia nói, cùng lắm thì về nhà trồng trọt. Hoàng Thượng cảm thấy vui mừng, liền phong y làm Phúc Thọ hầu, cho y cùng Thịnh Thanh đồng phúc đồng thọ.”

Ba lão nhân khẽ liếc nhau, thầm hối hận trong lòng, sớm biết thì ba lão đã bỏ tiền ra, hai ngàn vạn lượng đổi lấy một hầu vị, ngày sau con cháu có phúc lớn nói không chừng còn có thể làm hoàng đế nữa đấy chứ.

Tống Hiểu cười, nói tiếp: “Hầu gia vốn vẫn ở Đăng Châu, bất quá hiện tại hoàng thượng đã ban cho y một phủ đệ ở Lạc Đô, y bảo bản thân nhàn rỗi không có gì làm nên muốn ta giới thiệu gặp gỡ mấy vị bằng hữu. Ba vị không phải là bạn tốt của Vương Hữu Mậu khi ngài ấy còn tại thế sao? Hầu gia coi như là bậc hậu bối của ba vị nên ta đưa y đến cho mọi người cùng làm quen!”

Vương Trung Nghĩa đang gặm chân gà, không quan tâm mấy người này đang nói cái chi, vừa ăn vừa hỏi: “Cô nương đâu? Sao còn chưa lên?” Thình lình Tống Hiểu đạp gã một cước, gã mới phản ứng lại, xoay mặt ôm quyền chào ba lão nhân gia: “Ba lão thúc thúc, về sau ta định cư ở Lạc Đô, mọi người đều là người làm quan, ta có gì không phải, thỉnh ba lão thúc thúc…umm…”

Vương Trung Nghĩa vốn không phải kẻ đọc nhiều sách vở gì, mấy lời văn vẻ thế này quả thật gã chẳng hiểu chi, chỉ nhớ được một ít, vừa nãy cứ lo ăn nên cũng quên hết mất cả rồi!

Tống Hiểu ở một bên sốt ruột, mắng thầm cái tên lỗ mãng này, đã dạy gã bao nhiêu lần nhưng gã vẫn không nhớ được!

Ba lão nhân ngồi đối diện cũng không hiểu gã muốn đề cập đến chuyện gì, còn tưởng rằng Vương Trung Nghĩa có ý tưởng gì mà cố vểnh tai lắng nghe.

“Thỉnh ba lão thúc thúc…” Vương Trung Nghĩa vắt óc suy nghĩ.

Tương Thanh và Ngao Thịnh ở sau bình phong cũng thay gã sốt ruột, Ngao Thịnh thở dài, nhỏ giọng nói thầm: “Thỉnh ba lão thúc thúc lượng thứ, đồ ngốc tử!”

Tương Thanh cũng lo lắng không kém, lúc này, Tống Hiểu mất kiên nhẫn, nhanh trí gắp một miếng trứng lên, mong gã nhìn thấy trứng thì có thể nghĩ đến từ “lượng thứ”[].

Vương Trung Nghĩa cũng nhìn thấy, quả nhiên nghĩ tới từ “trứng”…liền nhanh chóng nói tiếp: “À, về sau còn thỉnh các thúc thúc đẻ trứng nhiều hơn!”

“Khụ khụ….” Tống Hiểu ứ nghẹn miếng trứng vừa nuốt vào cổ họng, Ngao Thịnh cũng bất ngờ bật cười ra tiếng, Tương Thanh vội vàng bịt miệng hắn lại.

Ba cựu thần lại nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không biết Vương Trung Nghĩa nói thế là bởi vì gã quên mất những gì cần nói, nên cứ nghĩ mãi về thâm ý của từ “đẻ trứng” nọ… Nó có nghĩa gì nhỉ!? Đẻ trứng nhiều hơn là làm sao nhỉ?

Cứ mãi suy nghĩ, các vị cựu thần lòng bồn chồn không yên, hối hận không đặng. Nếu sớm biết hoàng thượng có suy nghĩ này thì họ đã vung tay xuất tiền mà chẳng ngại táng gia bại sản, giang sơn ngàn dặm một phần sẽ là của bọn họ, còn sợ gì không thu được tiền về?! Nghĩ rồi lại tưởng tượng, đẻ trứng… đẻ trứng vàng? Hay là ý hầu gia muốn bọn họ mang tiền ra cho hắn đây? Lại nhìn Tống Hiểu, chỉ thấy hắn đang chuyên tâm ăn trứng. Ba người thầm tính toán trong lòng, lúc trước bởi vì không nguyện quyên góp quân phí cho Tống Hiểu nên đắc tội vị tướng quân này, hiện tại hắn lại mang một hầu gia hoàng thân quốc thích đến dằn mặt họ…Ngụ ý của hai người không phải là muốn nói, nếu ba lão già họ không đem tiền ra thì sau này sẽ làm chuyện bất lợi với họ sao?!

Thấy ba lão nhân đang cân nhắc, Tống Hiểu thầm lo lắng, mong đừng làm lộ dấu vết gì, có thể hoàng thượng đang ở phía sau bình phong, nếu mọi chuyện mà vỡ lỡ thì hắn và Vương Trung Nghĩa phải lãnh hết hậu quả.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tại anh chàng lỗ mãng Vương Trung Nghĩa này cả, xoay mặt sang nhìn thì chỉ thấy gã dúi đầu vào ăn gà, càng nghĩ càng giận, liền nhấc chân đạp gã một cước.

Vương Trung Nghĩa thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, xoay mặt khó hiểu nhìn Tống Hiểu, lại nhìn ba lão nhân kia, bọn họ không ăn uống chi mà chỉ chìm trong suy tưởng riêng. Gã lại nghĩ ý của Tống Hiểu là muốn gã đừng có lo ăn nữa, phải giúp hắn đón tiếp khách quý. Nghĩ liền làm, Vương Trung Nghĩa hào hứng nói: “Ai, ba lão thúc thúc, sao cứ ngồi nhìn thế này? Ăn đi! Chỉ cần các vị đẻ trứng nhiều vào thì chuyện gì cũng tốt đẹp cả! Nào, thoải mái ăn đi, ta có miếng ăn, các vị cũng có miếng ăn a, đồ ăn ở Lạc Đô rất ngon a, một người ăn không vui, mọi người phải cùng nhau thưởng thức thì mới ngon, phải không!? Ha ha ha”.

Tống Hiểu vô lực ôm đầu, thầm trách sao cái tên bên cạnh cứ ngồi nói nhăng nói cuội thế này!

Trong khi ba vị cựu thận kia lại hoàn toàn hiểu quá xa những lời đó, cứ đinh ninh ý của Vương Trung Nghĩa là thế này: chỉ cần các ngươi chịu giao tiền ra thì ta đảm bảo các ngươi bình an, thậm chí còn có ưu đãi nữa!

Ba người đều nhẹ nhàng thở ra, vui cười hớn hở nói: “Ha ha, Hầu gia khách khí, về sau có cơm cùng nhau ăn a.”

Thứ sử Mạnh Phàm nhanh bưng chung rượu lên kính Tống Hiểu: “Tống tướng quân, ngài làm việc thật là vất vả, quân phí phải càng nhiều càng tốt, hạ quan nguyện trợ giúp cho tướng quân năm trăm vạn lượng, ngài phải nhớ nói giúp hạ quan vài câu trước mặt hoàng thượng a.”

Lão vừa nói xong, chợt nghe Vương Trung Nghĩa hắng giọng gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, mang thêm hai con gà lên, ít quá, không đủ ăn a!”

Mạnh Phàm hiểu lầm, nghĩ Vương Trung Nghĩa chê năm trăm vạn lượng ít, muốn gấp đôi? Nên định bụng tăng lên gấp đôi, nhưng nếu có thể làm thỏa lòng hầu gia thì có vắt kiệt máu ra cũng đáng, liền khẽ cắn môi, nói: “Đúng đúng, năm trăm vạn lượng lấy không đã tay, ta ra một ngàn năm trăm vạn lượng!”

“Phải a, ta cũng ra một ngàn năm trăm vạn lượng.” Tần Lương Quang cùng Vu Hạo đương nhiên không cam lòng thua thiệt, đồng loạt nói: “Hôm nay chúng ta trở về liền bán hết tài sản đổi ra tiền mặt, ngày mai sáng sớm tiến cung tấn kiến Hoàng Thượng, dâng bạc lên. Quân phí sao, đương nhiên là càng nhiều càng tốt, không chỉ đánh Vương Nhiếp, chúng ta còn có thể đánh Nam Hải cùng ngoại tộc phía tây bắc! Ha ha!”

Tống Hiểu trợn tròn mắt, hắn rõ ràng nghe thấy Mạnh Phàm nói sẽ cấp cho năm trăm vạn lượng thì đã vui mừng quá đỗi rồi, thầm tính toán mỗi người năm trăm vạn lượng thì đã dư ra được năm trăm vạn. Không ngờ Vương Trung Nghĩa chỉ đơn giản gọi thêm thức ăn liền kiếm thêm được ba nghìn năm trăm vạn lượng. Khẽ liếc mắt nhìn sang kẻ đang hùng hổ gặm cánh gà là Vương Trung Nghĩa, Tống Hiểu nhủ thầm —— Vương Trung Nghĩa, ngươi chính là gia gia của ta a! Lão tử về sau có đi đánh giặc, bất kể chỗ nào cũng sẽ mang theo ngươi!

Lúc này, tú bà đã dẫn mỹ nữ được tuyển chọn cẩn thận lên, vừa lúc tiểu nhị cũng bưng gà vào, Vương Trung Nghĩa ăn đến là cao hứng, ba cựu thần kia cũng cao hứng không kém.

Tương Thanh và Ngao Thịnh đứng ở bên trong, nghe thấy bên ngoài chỉ vì vài câu tùy tiện của Vương Trung Nghĩa mà có được kết quả ngoài ý muốn, cũng rất cao hứng. Tương Thanh đột nhiên cảm thấy bàn tay đang bịt miệng Ngao Thịnh khẽ ướt, cả kinh rút tay về. Ngao Thịnh liếm tay y!

Thấy mặt Tương Thanh xen cả ý cười cùng kinh ngạc và ngượng ngùng, Ngao Thịnh khẽ rung động, bên ngoài rộng lớn nói cười ầm ỉ, bên trong lại nhỏ hẹp đầy tình ý. Hắn nhanh áp chặt Tương Thanh vào tường, không đợi y phản kháng, liền hung hăng hôn lên môi y.

Tương Thanh tránh đi, nhưng bên ngoài đều là người, nếu gây ra tiếng động quá lớn, nói không chừng kế hoạch lần này sẽ như công dã tràng, đành phải nhẫn nại. Ngao Thịnh được thế, cứ hôn tùy thích, đến khi buồng phổi không còn chút không khí gì nữa hắn mới tạm dịch ra một khe nhỏ cho Tương Thanh hít thở.

Đến khi phục hồi tinh thần lại, hai má Tương Thanh đã ửng đỏ, môi hồng nhuận.

Hai người đối mặt nhìn nhau… Tương Thanh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, lại nghe Ngao Thịnh cười nhẹ: “Vương Trung Nghĩa đích xác được coi như là một phó tướng… Bất quá phúc tướng của ta, là ngươi.”

Tương Thanh quay mặt đi.

“Từ lúc ngươi trở về đến nay, hết thảy sự tình đều trở nên thuận lợi.” Ngao Thịnh đến gần, ôm lấy Tương Thanh, đem cằm đặt lên vai y, nói nhỏ: “Thanh, nếu ngươi rời xa ta, ta biết sống thế nào đây?”

Truyện Chữ Hay