Thịnh Thế Thanh Phong

chương 146: tân niên phiên ngoại – tân niên kinh hỉ (quà tặng năm mới)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nông lịch[] trừ tịch[] sắp đến rồi. Vào buổi sáng ngày ba mươi, khi Tương Thanh ngủ dậy thì đã không thấy Ngao Thịnh – cái tên mà từ trước đến nay, mỗi ngày đều nằm ở bên cạnh, vừa mê mẩn vừa si ngốc mà nhìn hắn tỉnh dậy ——— y đi đâu rồi?

[ Nông lịch hay còn được gọi là âm lịch, nó được dùng để tính toán các ngày lễ hay tết ở Trung Quốc ]

[ trừ tịch còn được gọi là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nữa đêm, chính là thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ ]

Tương Thanh ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, gọi: “Thịnh Nhi?” Kêu nhỏ thêm vài tiếng cũng không có ai đáp lời.

Tương Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, liền rời giường, nhìn chung quanh… Ể? Quần áo đâu mất rồi? Tương Thanh tìm từ đầu giường đến cuối giường, từ cuối giường đến dưới gầm giường, nhưng mà cũng tìm không thấy cái áo khoác hắn treo ở trên giá áo vào tối hôm qua… Sờ sờ đầu, Tương Thanh trong lòng tự hỏi… chẳng lẽ là Văn Đạt đã lấy đi giặt mất rồi?

Hắn bất đắc dĩ thở dài, trên mặt đất một đôi giày cũng không có, chỉ có thể đi chân trần, chạy tới ngăn tủ đựng đồ, mở tủ ra tìm… nhưng mà…

Tương Thanh có chút buồn bực… Nơi này là tẩm cung sao? Như thế nào ngăn tủ quần áo đều trống không hết vậy? Đồ hắn bỏ ở trong tủ đâu mất hết rồi? Bởi vì Tương Thanh từ trước đến nay cũng ít chú trọng đến cách ăn mặc nên rất tiết kiệm, quần áo của hắn cũng không có gì nhiều, đều là do Ngao Thịnh giúp hắn chuẩn bị cả, nên bỏ hết vào ngăn tủ trên, nhưng làm sao lại tìm không thấy vậy nhỉ?

Tương Thanh lại mở ngăn tủ của Ngao Thịnh ra, mở luôn cả ngăn tủ dưới cùng, cũng không có gì hết… Cuối cùng hắn mới phát hiện ra là nguyên cả căn phòng này, một cái áo hay một cái quần cũng không có!

Tại sao lại có thể như vậy được?! Tương Thanh đầu ong ong vang lên, trên người hắn chỉ mặc vỏn vẹn một cái áo trong màu trắng làm từ tơ tằm, những cái khác đều không có mặc, đến cả giày hay dây cột tóc cũng tìm không ra.

Tương Thanh lập tức biết được nhất định là do Ngao Thịnh giở trò quỷ, nhưng mà cũng không cần tới mức đem hết quần áo của hắn đi giấu chứ?!

Đang tức giận, Tương Thanh cảm thấy dưới chân chạm đến một đám lông xù, cúi đầu nhìn thì thấy Ngao Ô vừa ngáp vừa cọ hắn, trong miệng còn ‘khò khè khò khè’ thì thầm, như là rất vui vẻ.

“Ngao Ô.” Tương Thanh bưng lấy đầu nó, cúi người xuống cùng nó đối mặt, hỏi: “Ngươi có thấy Thịnh Nhi đâu không? Có phải là hắn đem quần áo giấu hết rồi không?”

Ngao Ô nghệch đầu qua một bên, khó hiểu nhìn Tương Thanh, kêu to một tiếng: “Ngao Ô?”

Tương Thanh bất đắc dĩ đứng lên đi tới cửa, mở cửa nhìn nhìn… Đều là tuyết. Tuyết rơi rất nhiều, cả đất trời đều tràn ngập trong một màu trắng, trong sân cũng kết một lớp tuyết dày, bây giờ vẫn còn mảng lớn mảng lớn rơi rơi xuống đất.

“Tuyết lớn quá a!” Tương Thanh lúc này mới chú ý tới trong phòng một chút lạnh cũng không có, thì ra là nhờ vào những chậu than lớn kia.

“Thịnh Nhi?” Tương Thanh kêu một tiếng.

Không có ai trả lời.

Tương Thanh nhíu mày: “Văn Đạt?”

Cũng không có ai trả lời.

Tương Thanh lần lượt gọi tên của từng ảnh vệ nhưng cũng không có ai xuất hiện, lúc sau hắn ngưng gọi, dứt khoát hỏi: “Có người hay không vậy?”

Vẫn như trước là không có ai trả lời.

“Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?” Tương Thanh bực mình nhìn Ngao Ô ngồi ở kế bên liếm móng vuốt.

Tương Thanh muốn đi ra ngoài, nhưng hắn chỉ mặc có cái áo trong cũng không có mang giày, như vầy mà đi ra… còn thể thống gì nữa?! Nghĩ tới nghĩ lui, Tương Thanh nắm lấy Ngao Ô, đối với nó khoa tay múa chân: “Ngao Ô, đi lấy giúp ta một kiện quần áo!”

Ngao Ô làm sao có thể hiểu được hắn nói cái gì, vẫn là nghiêng cái đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngốc a ngốc.

Tương Thanh bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục huơ tay múa chân: “Quần áo a! Có biết quần áo không?”

Ngao Ô chớp mắt mấy cái, tựa hồ là hiểu được, xoay người chạy ra ngoài, Tương Thanh chờ ở cửa.

Một lát sau, thấy Ngao Ô cọ cọ mở cửa trở lại, trong miệng quả nhiên ngậm một thứ, nhưng không phải là quần áo —— mà là một chú mèo nhỏ đang sợ hãi, lông màu trắng, mập đô đô.

Con mèo giương mắt, nhìn thấy Tương Thanh liền kêu lên ‘meo meo ô meo meo ô’. Tương Thanh ôm lấy con mèo, đối với Ngao Ô nói: “Là quần áo, không phải là con mèo nha!”

Ngao Ô chớp mắt, lại thấy Tương Thanh đối với nó khoa tay múa chân: “Quần áo, là quần áo đó!”

Ngao Ô nghĩ nghĩ, lại xoay người đi ra…

Tương Thanh bất đắc dĩ thở dài, nhìn nhìn chú mèo trắng trong ngực, liền sờ sờ nó, hỏi: “Ngươi ở chỗ nào tới vậy? Làm sao mà Ngao Ô bắt được ngươi thế?”

Con mèo nhỏ thân mật cọ cọ Tương Thanh, ‘meo meo ô meo meo ô’ kêu vài tiếng. “A” Tương Thanh gật gật đầu: “Ngươi gọi là Meo Meo Ô đi, cùng Ngao Ô còn kém một chữ.”

Lại một lát sau, Ngao Ô đã trở lại, lần này… bị hắn tha tới là Văn Đạt.

“Ai nha, Ngao Ô, ngươi làm cái gì vậy nha?!” Văn Đạt bị nó ngặm liền giãy dụa, nhưng giãy cả nữa ngày cũng giãy không ra. Nhìn thấy Tương Thanh, hắn mở miệng: “Thanh phu tử, cứu mạng a! Ngao Ô có phải là chưa ăn cơm cho nên đói bụng, muốn ăn nô tài hay không vậy?”

Khi Tương Thanh nhìn thấy là Văn Đạt, không phải là quần áo thì có chút thất vọng, bất quá Văn Đạt cũng có tác dụng. Kêu Ngao Ô buông Văn Đạt ra xong, liền hỏi y: “Văn Đạt, Thịnh Nhi đâu rồi?”

“Thanh phu tử…” Văn Đạt nói “Vạn tuế gia sáng sớm đã đi ra ngoài rồi ạ, còn dặn chúng ta không được đến bên trong sân, nghe được ngươi gọi cũng không được đi đến!”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, hỏi: “Ngao Thịnh đi đâu vậy?”

Văn Đạt lắc đầu: “Nô tài không thấy ạ, hôm nay là trừ tịch, Hoàng Thượng sáng sớm đã thần thần bí bí, cũng không mang theo người đã đi ra ngoài.”

“Cái gì?” Tương Thanh có chút sốt ruột, hỏi: “Hắn không mang theo người mà đã đi ra ngoài?”

“Vâng.” Văn Đạt gật gật đầu.

“Như vậy sao được? Lỡ như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ a?”

Văn Đạt nhún nhún vai: “Chúng ta cũng muốn đi theo nhưng mà vạn tuế lại không cho theo.”

“Ngươi đem quần áo đến cho ta, để ta đi tìm hắn!” Tương Thanh nói.

“Không được ạ.” Văn Đạt vẻ mặt khổ sở, nói: “Vạn tuế nói, hôm nay không được đưa quần áo hay vớ giày gì cho người ạ, bằng không chúng ta đều bị rơi đầu!”

“Vì cái gì?” Tương Thanh càng thêm khó hiểu.

“Nô tài cũng không biết rõ… Dù sao chuyện này cũng chính là do vạn tuế gia phân phó.” Văn Đạt nhỏ giọng nói thầm.

“Ngươi có đem đến hay không?” Tương Thanh trừng mắt, uy hiếp nói: “Được, ngươi mà không đem quần áo đến cho ta, ta liền cho Ngao Ô ăn ngươi!”

“Ngao Ô~~~” Ngao Ô cũng hùa theo gầm to một tiếng.

Văn Đạt rụt cổ lại, nói: “Thanh phu tử, ngài tha cho nô tài a, nô tài thật sự không thể nói, bằng không sẽ bị rơi đầu đó…”

“Ai… Được rồi, được rồi.” Tương Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi mau đem quần áo đến cho ta, không thì ta cứ như vầy mà đi ra ngoài nha…!”

“Như vậy sao được ạ?” Văn Đạt sốt ruột: “Bên ngoài là trời lạnh băng tuyết, ngài ngay cả giày cũng không mang, nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Cảm lạnh cũng không sao!” Nghe Tương Thanh nói muốn ra ngoài, Văn Đạt liền sống chết chặn cửa, nói: “Không được mà phu tử, ngài nếu là bị cảm lạnh mang bệnh thì nô tài gánh không nổi a!”

“Ngươi không có liên quan!” Tương Thanh nói “Người khởi xướng là Ngao Thịnh!”

“Không phải mà phu tử.” Văn Đạt sống chết ngăn cản, không cho Tương Thanh ra ngoài “Ngài không vì mình ngẫm lại, cũng phải vì chúng ta ngẫm lại a, nếu như mà có người ở bên ngoài nhìn thấy ngài chỉ mặc có cái áo trong thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đem chúng ta ra chém hết!”

“Vì cái gì?” Tương Thanh khó hiểu. ( đương nhiên là vì chồng bé ghen rồi =]]])

Văn Đạt có chút vô lực, nói: “Phu tử, ngài có biết hôm nay là ngày mấy không?”

Tương Thanh gật gật đầu: “Là trừ tịch a, cho nên hôm nay và ngày mai quần thần được nghỉ để về nhà ăn mừng năm mới đó.”

“Đúng vậy.” Văn Đạt nhỏ giọng nói: “Ngài nghĩ đi, đây chính là lần đầu tiên ngài cùng Hoàng Thượng ở đây trải qua trừ tịch đó.”

Tương Thanh lắc lắc đầu: “Không phải à, khi hắn còn nhỏ chúng ta cũng…” Nói đến đây Tương Thanh liền ngừng lại… Chính xác là trước kia cũng ở cùng một chỗ trải qua, nhưng mà không có giống như vậy. Khi đó, bọn họ không có rãnh rỗi để mà hưởng thụ lễ mừng năm mới, bởi vì còn có một đống công việc cần phải xử lý cho nên cơm tất niên cũng là tùy tiện ăn… Ba năm về sau, cũng là cô đơn lẻ bóng mà trải qua.

“Năm nay Hoàng Thượng chắc chắn sẽ vì ngài mà chuẩn bị lễ vật, muốn cho ngài ngạc nhiên nên mới không cho ngài biết.” Văn Đạt nói: “Vậy ngài hãy ở trong phòng chờ Hoàng Thượng về đi, như thế Hoàng Thượng cũng vui vẻ a!”

Tương Thanh vừa nghe có chút sửng sốt, sau đó cân nhắc, liền cảm thấy đúng, gật gật đầu, nói: “Ừm… Ngươi nói cũng đúng.”

“Còn có a.” Văn Đạt nói “Phu tử… Ngài có muốn chuẩn bị cho Hoàng Thượng một chút lễ vật hay không vậy?”

Tương Thanh hơi sửng sờ, sau đó liền nâng cằm suy nghĩ: “Lễ vật sao… ừm.”

Văn Đạt thấy vậy liền cười tủm tỉm, nói: “Phu tử, nô tài ở kế bên, ngài nếu có gì cần giúp đỡ thì kêu ta.” Nói xong, chạy ra khỏi…

Tương Thanh ôm Meo Meo Ô ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu ngẩn người ——— đúng rồi, đã ở đây lâu như vậy mà một chút lễ vật cũng không có để tặng cho Ngao Thịnh, vậy chuẩn bị cho hắn cái gì mới tốt đây?”

Tương Thanh đầu tiên là ngồi suy nghĩ, sau đó thì đứng, cuối cùng là nằm sấp trên giường, chọt chọt cái bụng mềm của Meo Meo Ô, tự hỏi: “Chuẩn bị cho hắn cái gì mới tốt đây? Hắn là Hoàng Đế, là người ngồi trên cả thiên hạ, cho hắn cái gì thì hắn mới kinh hỉ đây?”

Tương Thanh đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ ——— nếu như mà đi hỏi Ngao Thịnh, chắc chắn hắn sẽ nói “Là ngươi!” mà không có chút do dự.

Cũng được… Tương Thanh nghĩ nghĩ, liền lấy “tập tranh ảnh tư liệu” mà Ngao Thịnh giấu dưới gối ra… Nếu mà như vậy, thì cho hắn làm trang thứ tư ha?

Nghĩ nghĩ, hắn mở trang thứ tư ra, mới vừa nhìn thoáng qua liền đem cả cuốn sách ném đi, trong lòng thì tự nhủ… Thôi, tặng hắn cái khác vậy, cái này không được!

Vì vậy, Tương Thanh lại ở trong phòng di chuyển, đi qua đi lại, đi tới đi lui, làm cho Ngao Ô với Meo Meo Ô mém chút nữa là ngất xỉu luôn. Tương Thanh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, hắn đắn đo mấy lần rồi quyết định ——— Được! Cứ y như vậy mà làm.

Suy nghĩ xong, Tương Thanh gọi Văn Đạt tới, thì thầm vài câu vào tai hắn, Văn Đạt nghe xong thì gật gật đầu, xoay người nhanh chóng đi làm việc.

Không bao lâu sau, Văn Đạt đã trở lại, đưa cho Tương Thanh vài thứ. Tương Thanh gật đầu, đóng cửa phòng lại bắt đầu chuẩn bị.

Mãi cho đến giờ cơm tối thì Ngao Thịnh mới trở về, đi vào phòng liền nhìn thấy Tương Thanh xếp bằng ngồi ở trên giường, bên chân thì có Ngao Ô nằm sấp, còn trên đầu gối thì có một con mèo nhỏ màu trắng đang ngồi.

“Thanh!” Ngao Thịnh chạy tới liền nhào đến hôn hắn, Tương Thanh cũng không có né tránh hắn, mà để cho hắn hôn. Tâm tình Ngao Thịnh lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Thanh, chúng ta đi ăn cơm nha?”

“Ừm.” Tương Thanh gật gật đầu, cười hỏi: “Mình đi ăn ở chỗ nào vậy?”

“Ăn ở trong sân a.” Ngao Thịnh nói “Bên ngoài không có lạnh, tuyết cũng ngừng rơi rồi, ta đã chuẩn bị một cái chậu than to, rất là ấm nha!”

“Ân.” Tương Thanh cười tủm tỉm gật đầu “Được rồi, vậy ngươi có thể đưa quần áo cho ta chưa?”

Ngao Thịnh nhếch miệng cười cười, ra ngoài phân phó Văn Đạt đem tất cả quần áo bị giấu đi trả trở về. Tương Thanh trừng mắt nhìn hắn, sau đó thay y phục. Ngao Thịnh nhìn nhìn con mèo trắng, hỏi: “Con này ở đâu ra vậy?”

“Là Meo Meo Ô.” Tương Thanh cười trả lời.

“Meo Meo Ô?” Ngao Thịnh nhíu mày “Đã có Ngao Ô giờ còn thêm Meo Meo Ô á?”

Tương Thanh nhướng nhướng mi, ôm lấy con mèo cùng Ngao Thịnh đi đến sân. Quả nhiên là đã chuẩn bị sẵn chậu than ấm áp, cơm tất niên cũng rất đặc biệt, toàn bộ đều là mỹ vị.

“Đều là những món ngươi thích ăn không đó.” Ngao Thịnh xáp đến gần, kề vào tai Tương Thanh nói nhỏ.

Tương Thanh cười cười, gật đầu, nhón chân hôn lên mặt Ngao Thịnh một cái: “Ừm, vất vả ngươi rồi!”

Ngao Thịnh ngây ngẩn cả người, Tương Thanh đi đến bên bàn ngồi xuống. Ngao Ô thì chạy tới một bên thích ý ăn thịt hươu của nó.

Ngao Thịnh sau nửa ngày mới tỉnh lại, nhéo chính mình một cái… Không lẽ là đang nằm mơ?!

Đi đến bên bàn ngồi xuống, Ngao Thịnh thấy Tương Thanh lấy một cái chén nhỏ, gắp vài miếng cá cùng với một khối thịt vịt rồi đưa đến một bên ghế, Meo Meo Ô vui vẻ bắt đầu ăn.

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh: “Thanh à, bộ đêm nay ngươi rất vui sao?”

Tương Thanh cười cười nói: “Đúng vậy, vào lễ mừng năm mới cho nên tâm tình rất tốt.”

Ngao Thịnh gật đầu, rót rượu cho Tương Thanh nói: “Thanh, ngươi có muốn cái gì không?”

Tương Thanh lắc đầu, lúc này bên ngoài có tiếng pháo vang lên, trên bầu trời cũng bắt đầu có pháo hoa nổ, Ngao Thịnh nói: “Hôm nay bên ngoài thành lâu có bắn pháo hoa đó, còn trong thành thì có hội Hoa Đăng, ăn cơm xong ngươi có muốn đi xem không?”

Tương Thanh lại lắc đầu, nói: “Vào lễ mừng năm mới ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với ngươi thôi!”

Tương Thanh tiếp tục ăn cơm, còn Ngao Thịnh thì lại bắt đầu choáng váng, tự nhéo mình thêm mấy cái nữa ——— thật sự là không có nằm mơ hả trời?!

Tương Than nhình thấy bộ dáng ngây ngốc của hắn thì có chút muốn cười.

Rượu quá ba tuần, Ngao Thịnh đưa cho Tương Thanh một vật.

Tương Thanh nhận lấy xem, là một cái vòng tay ánh vàng kim, được làm rất tinh tế, thân vòng được trạm khắc thành hình rồng, vừa khéo léo lại vừa đơn giản, ở trên… còn khắc một chữ “Thịnh”.

Tương Thanh ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh.

“Ta biết rõ ngươi không thích những thứ như vàng bạc hay ngọc khí gì đó…” Ngao Thịnh thản nhiên nói “Bất quá cái vòng này không phải là thứ bình thường, nó rất đặc biệt.”

Tương Thanh lặng lẽ nghe Ngao Thịnh nói.

“Mẹ ta rất là thích cái chữ “Thịnh” này, nàng trước kia vẫn thường nói với ta rằng, người mà luôn sống vui vẻ, luôn mỗi thời mỗi khắc đều nhớ kỹ thì cuối cùng cũng có một ngày, giấc mơ sẽ trở thành sự thật, cho nên nàng mới gọi ta là Thịnh, cũng chế tạo ra cái vòng này cho ta.” Ngao Thịnh cười nói “Lúc trước ta vẫn luôn đeo nó, nghĩ rằng vào một ngày nào đó khi ta đăng cơ rồi, thì sẽ đặt nó ở trên ngai vàng để cho mẹ của ta xem.”

Tương Thanh nhẹ gật đầu.

“Khi đăng cơ, ta thật sự đã đặt nó ở ngai vàng. Nhưng lúc ấy có cảm giác gì thì ta cũng không nhớ rõ, chỉ biết là trong lòng hoảng loạn. Sau đó, ta vội vàng trở về tẩm cung thì phát hiện thư của ngươi lưu lại, lúc đó, ta chỉ biết rằng… Ngao Thịnh này, cả đời giấc mộng cũng sẽ không trở thành sự thật. Sau, ta đem chiếc vòng này mai táng cùng với mẹ ta.” Ngao Thịnh thấp giọng nói: “Lúc nãy ta đi thăm Hoàng Lăng, cũng đem nó lấy ra.” Ngao Thịnh vừa nói vừa đeo chiếc vòng vào tay Tương Thanh “Nhưng giờ thì giấc mộng của ta cũng đã trở thành sự thật rồi!”

Tương Thanh cúi đầu, sờ sờ chiếc vòng trên tay mình, nhìn nhìn rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng đưa cho Ngao Thịnh một vật.

Ngao Thịnh hơi sửng sờ, thấy Tương Thanh đưa qua là một vật được tết từ dây trân châu mà thành. Hình dạng chính là một chú hổ nhỏ, ở giữa có đính một hạt châu, còn phía dưới có treo một mảnh gỗ, khắc một chữ “Thanh”… []

[ Ờm, chỗ này ta cũng không hiểu lớm, nên dịch có chỗ đúng, có chỗ chém nhé, nhưng chém không có lệch ý quá đâu:”> Theo ta nghĩ thì cái vật mà Thanh Thanh tặng Thịnh nhi giống như cái ngọc bội ý. ]

“Ủa…” Ngao Thịnh khó hiểu.

Tương Thanh cười nói: “Ta đã không còn cha mẹ nữa, từ nhỏ đến lớn đều đi theo Hắc Vân Bảo, người chiếu cố ta nhiều nhất chính là Vân Tứ Nương, nàng không tính là mẹ ta nhưng cũng xem như là tỷ tỷ của ta. Năm đó, lúc ta rời đi, nàng cho ta dây hạt châu này, nó vốn là của một cây trâm . Khi đưa cho ta giữ, nàng nói nếu như ta gặp được người mà mình yêu, thì hãy lấy nó làm vật đính ước.

Ngao Thịnh sửng sốt sau nữa ngày, lại nghe Tương Thanh nói tiếp: “Ngươi là một đại nam nhân nên không thể đeo trâm nữ được, cho nên ta đã đem nó tết thành sợi dây này, có đáng yêu không nào? Khi nhìn đến Meo Meo Ô thì ta nghĩ ra ý tưởng này đó.”

“Thanh… ngươi đem vật đính ước tặng ta sao?” Ngao Thịnh ngây ngô hỏi.

Tương Thanh cười: “Không thích sao? Thế thì ta lấy lại vậy.”

“Thích!” Ngao Thịnh giành lấy, cẩn thận mang lên người, hắn cảm động đến nỗi cả tay cũng có chút run. Sau đó, Ngao Thịnh cảm thấy tâm tình Tương Thanh hình như rất là tốt, liền xáp qua, hỏi: “Thanh ơi…, vậy đêm nay… trang thứ tư, có được không vậy?”

Tương Thanh trên mặt bắt đầu có chút hồng hồng đỏ đỏ, nhưng là không có cự tuyệt nha.

Ngao Thịnh bưng chén cơm lên rất nhanh đã lùa hết cơm vào trong miệng, lòng thì tự nhủ… Không có phản đối, tức là đồng ý ha? Không lẽ hôm nay là năm mới cho nên ưu đãi khác với ngày thường?! Nếu vậy mỗi ngày đều là lễ mừng năm mới thì tốt biết bao nhiêu nha! (tham quớ Thịnh ơi =]]])

Màn đêm buông xuống, Ngao Thịnh sau khi ăn cơm chiều xong thì liền gấp gáp đem Tương Thanh kéo vào trong phòng, đóng cửa lại, trèo lên long sàn.

Meo Meo Ô chuẩn bị nhảy lên giường để cùng Tương Thanh ngủ, thì bị Ngao Ô túm lại, kéo xuống gầm giường, nằm sấp trên thảm. Meo Meo Ô tựa vào cái bụng xù lông của Ngao Ô mà nằm, hiếu kì chớp mắt mấy cái.

Ngao Ô lắc lắc đầu, đối với Meo Meo Ô vẫy vẫy cái lỗ tai, ý bảo nó lắng nghe.

Quả nhiên, Meo Meo Ô chợt nghe ở trên giường bắt đầu truyền đến thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nó lấy đầu vùi vào trong cái bụng xù lông của Ngao Ô. Ngao Ô mắt chớp chớp, cái vật nhỏ này thật đáng yêu nha, dùng móng vuốt ôm lấy nó, liếm liếm hai cái. Meo Meo Ô thoải mái mà cọ xát, dựa vào trong ngực Ngao Ô. Nó cùng với Ngao Ô, còn cả tiếng ván giường ‘kẽo kẹt’ kia nữa ——— bắt đầu tiến nhập mộng đẹp.

.....

Bên ngoài, tiếng pháo hoa, tiếng lễ hội dần dần lắng đi.

Ngao Thịnh nhìn Tương Thanh có chút mệt mỏi, nói: “Thanh, năm mới vui vẻ nhé.”

Tương Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, gật đầu: “Năm mới vui vẻ, Thịnh Nhi.”

Truyện Chữ Hay