Đại hoàng tử là một hài tử rất xinh đẹp, gương mặt mượt mà, đôi mắt sáng quắc tựa sao như viên đá quý màu đen trân quý nhất trên đời, tinh khiết mà sáng ngời, lúc mím môi cười với mình, Hoàng đế cảm thấy lòng cũng muốn bay đi mất.
Đôi mắt tựa sao của Chu Thanh Nhược đong đầy nước mắt, vui mừng kích động nói, "Bệ hạ, đây là đứa bé chúng ta." Sau đó cầm bàn tay hơi có vẻ xù xì của Hoàng đế đến trước đứa bé, có lẽ là thân phụ tử, Đại hoàng tử mở con mắt tròn vo nhìn Hoàng đế, rất nhanh đã lộ ra nụ cười ngây thơ, cười khanh khách, tiếng cười kia tựa như tiếng thiên nhiên nghe vô cùng cảm động.
Lúc Hoàng đế được cứu đi ra vết thương cũ vẫn chưa lành, ngự y đi theo hi vọng Hoàng đế dưỡng tốt bệnh mới trở về......, nói là đường xá quanh co, sợ thân thể Hoàng đế không chịu nổi, không thể loại trừ bệnh căn, nhưng khi Hoàng đế biết được Chu Thanh Nhược sinh Đại hoàng tử, lại nghe nói những chuyện sau khi mình mất tích thì làm sao có thể ngồi yên? Cho nên không để ý ngăn trở vẫn cố gắng muốn hồi cung, ngự y bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, có điều tốc độ xe ngựa đi trên đường dường như giống xe bò già vậy, Hoàng đế cũng biết thương thế mình không ổn, chỉ cần có thể trở về thì không hề nói cái gì nữa rồi, mặc kệ nó rồi. Cho nên lộ trình này lại trì hoãn đến ba tháng, chờ Hoàng đế đến nơi đã bỏ lỡ trăm ngày của đứa bé.
Lúc Hoàng đế bị vây trong lồng chảo đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, có điều thật kỳ quái phát hiện, những chuyện hằng đêm từng làm y thù hận không thể ngủ được kia đã sớm trở nên quá mơ hồ, thậm chí y sắp quên cả dáng người Khang vương, ngược lại càng ngày càng nhung nhớ những tháng ngày ngắn ngủn chung đụng bên cạnh Chu Thanh Nhược, rung động, ngọt ngào, tri kỷ thân thiết như chiếc áo mặc trên người mình vậy, giống như tình cảm y vẫn luôn khát vọng, bao phủ y vào trong đó.
Người mất đi thứ gì lại càng khát vọng thứ đó....., lúc Hoàng đế còn trẻ mất đi mẫu thân che chở, mặc dù Tiên đế thương yêu, nhưng là loại thương yêu đó còn thêm một loại quản thúc và quản dạy của nghiêm phụ (phụ thân uy nghiêm).
Lần đầu tiên Hoàng đế cảm thấy trong đời mình có ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng cuộc đời y.
Hắn cười nhạt nghĩ, dù có là cửu ngũ chí tôn địa vị cao quý, có được tứ hải, nhưng kỳ thật cũng chỉ là một thân thể phàm trần, theo thời gian trôi qua sẽ dần dần già đi, duy chỉ có một người tương bồi như vậy mới không để y cảm thấy cả đời quá mức cơ khổ.
Lúc ấy Hoàng đế nghĩ tới......, nếu như có thể may mắn trở về, y nhất định sẽ trân ái (trân trọng yêu thương) nàng thật tốt, cùng nàng mặc sức hưởng thụ cuộc sống.
Hiện nay y đã trở về, hơn nữa phát hiện không có chút tổn hao nào, Chu Thanh Nhược đang ở bên cạnh......, hơn nữa còn có thêm một đứa trẻ huyết mạch tương liên giữa bọn họ, ly kỳ bao nhiêu?
Chu Thanh Nhược nhẹ nhàng chạm một cái lên Hoàng đế đang ngẩn người, nếu không phải nàng đang ôm đứa bé không thể buông ra......, đã muốn nhào tới người này rồi, nghĩ đến ý nghĩ mới vừa rồi của mình, không nhịn được đỏ mặt, nói, "Bệ hạ, bây giờ chàng không muốn ôm đứa bé một chút sao?"
Trên mặt Hoàng đế lộ ra vẻ mặt hồi hộp muốn thử, nói, "Trẫm có thể ôm sao?"
Nhìn dáng vẻ thế này của Hoàng đế khiến Chu Thanh Nhược nghĩ tới giống như học sinh tiểu học hỏi thầy giáo có thể hay không vậy, cười nói, "Dĩ nhiên có thể ôm, có điều muốn như vậy, đỡ đầu bé, bé còn nhỏ lắm, cổ rất mềm." Mặc dù đã qua ba tháng có thể ngóc đầu rồi, nhưng Chu Thanh Nhược vẫn rất dè dặt cẩn thận.
Hoàng đế học rất nhanh, dường như học cách ôm hài tử xong ngay lập tức, khi thân thể kiều kiều nhuyễn nhuyễn của Đại hoàng tử chạm vào ngực......, cảm xúc Hoàng đế trăm mối ngổn ngang, hốc mắt cũng đỏ, nếu không phải thấy mình một đấng mày râu mà khóc sướt mướt quá khó coi, thật sự không nhịn nổi nữa.
Cả đời này của y đều mạnh mẽ, cho dù lúc ấy bị người thân thuộc phản bội cũng không rơi một giọt nước mắt, thậm chí lần trước bị nước cuốn vào lòng chảo, vô vọng trở về cũng không có khóc, thế nhưng một khắc khi y ôm tiểu bảo bảo......, đứa con của y, y thế mà không nhịn được muốn rơi lệ.
Chu Thanh Nhược tất nhiên cũng nhìn thấu cảm xúc Hoàng đế, hốc mắt y đỏ rực. Chỉ trong chốc lát đã đầy ngập nước, nàng muốn cười, muốn nói với y tất cả đều đã qua, chúng ta đều còn sống, nhưng không biết vì sao sống mũi cay xè, mình lại không nhịn được khóc trước, nàng đi tới ôm Hoàng đế và đứa trẻ, nghẹn ngào nói, "Bệ hạ, chàng trở về, điều này thật tốt."
"Ừ, Trẫm trở về rồi."
Ánh mặt trời chiếu vào trong cung điện nạm thủy tinh màu sắc rực rỡ phản xạ ra ánh sáng có nhiều màu sắc khác nhau,, chiếu lên trên người ba người ôm nhau, tỏa ra hình ảnh ấm áp đẹp đẽ.Lúc Đại hoàng tử được năm tuổi dáng dấp rất tốt, so những đứa bé cùng lứa khác cũng cao hơn, to con, thông tuệ học giỏi, võ nghệ cũng rất tốt, duy chỉ có hơi......, vô cùng luyến mẫu.
Buổi tối hôm nay Đại hoàng tử chuẩn bị trở về ngủ, mỗi ngày bé đều phải ôm mẫu hậu mới có thể ngủ......, kết quả đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu vội vàng hấp tấp tách ra, hơn nữa trên mặt mẫu hậu còn nổi lên hai đóa mây hồng, bé hơi cau mày không hiểu, đi tới, hỏi, "Phụ hoàng, mặt mẫu hậu sao vậy ạ?"
Chu Thanh Nhược mắc cỡ suýt chút nữa động đất chui vào, lắp ba lắp bắp nói, "Do trời quá nóng."
Đại hoàng tử mím môi, càng không hiểu, nói, "Nhưng mẫu hậu, bây giờ chính là tiết trời mùa thu, buổi tối rất mát mẻ......" Ngay sau đó giống như là bừng tỉnh hiểu ra nói, "Mẫu hậu, con biết rồi, người là bị phong hàn, con đi gọi ngự y tới đây."
Chu Thanh Nhược thật sự muốn khóc, Hoàng đế ngăn cản ngay lập tức nói, "Hoàng nhi, mẫu hậu con không có bệnh."
"Vậy sao gò má lại đỏ như vậy ạ?" Quả thực Đại hoàng tử chính là vấn đề bảo bảo. Không đạt mục đích không bỏ qua, không hỏi ra đáp án tuyệt sẽ không an tĩnh.
Hoàng đế đen mặt, nói, "Mẫu hậu con nói sao con phải nghe đấy, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
Đến tận bây giờ Đại hoàng tử vẫn chưa từng sợ Hoàng đế, quặm mặt lại nhìn Hoàng đế, trong lòng có ý tưởng, nói, "Con biết rồi, chắc chắn phụ hoàng ngài khi dễ mẫu hậu." Sau đó đứng dậy cả gan chui vào giữa Hoàng đế và Chu Thanh Nhược, lộ ra tư thái của người bảo hộ, nói, "Mẫu hậu ngài đừng sợ, con sẽ bảo vệ ngài."
Hoàng đế thật dở khóc dở cười, đứa nhỏ này tới khó khăn, y và Chu Thanh Nhược đều yêu như trân bảo, kết quả là dưỡng thành đứa trẻ tính tình không sợ trời không sợ đất, phải biết ban đầu dù Tiên đế rất sủng ái y, y nhìn thấy Tiên đế vẫn rất cung kính.
"Phụ hoàng, ngài đi đi, con và mẫu hậu phải nghỉ ngơi."
Hoàng đế, "......"
“Hôm nay con hơi mệt, ngày mai nghỉ ngơi tốt sẽ tỷ thí với phụ hoàng.” Đại hoàng tử nói tới chỗ này nghiêng người dựa vào trong ngực Chu Thanh Nhược, dùng giọng điệu ngày thường Chu Thanh Nhược thường hay dụ dỗ mình nói ngược lại Chu Thanh Nhược: “Mẫu hậu, ngày mai con sẽ đánh phụ hoàng, giúp ngài hả giận.” Sau đó còn bồi thêm một câu, “Mẫu hậu, hôm nay con đã viết năm lần mẫu chữ tiên sinh dạy, thật mệt mỏi.”
Hoàng đế cảm thấy lúc này nên cho nhi tử mình biết nơi này ai mới là lão đại, y hắng giọng một cái chuẩn bị lên tiếng, đã nhìn thấy Chu Thanh Nhược cưng chiều con vô bờ bến khi nghe Đại hoàng tử tuổi còn nhỏ như thế thế nhưng lại bị sao chép năm lần, lập tức đau lòng nói, "Ngủ, ngủ ngay đây, nương đau lòng bảo bảo, chắc đã mệt muốn chết rồi." Sau đó quay đầu nháy mắt ra dấu với Hoàng đế, ý kia chính là chàng đi nhanh đi.
Hoàng đế, "......"
Thái giám Lưu Cửu cận thân bên người Hoàng đế thấy Hoàng đế ra ngoài, không biết vì sao lại cảm thấy như gió sông hiu hiu thổi đến lạnh rợn cả người......, tóm lại chính là loại cảm giác đáng thương khi bị vứt bỏ.
Hoàng đế một mình trở về trong cung ngủ, chỉ cảm thấy lạnh tanh trống vắng, cắn răng nghiến lợi nghĩ......,,,, không thể tiếp tục như vậy nữa, y phải mang tiểu tử thúi kia ra ngoài.
Buổi chiều ngày hôm sau, Chu Thanh Nhược đang may y phục cho hài tử, ai biết Lưu Cửu sắc mặt kinh hãi mới chạy tới đã khóc ròng nói, "Hoàng hậu nương nương, bệnh cũ Bệ hạ tái phát!"
Chu Thanh Nhược sợ hãi buông xuống tất cả may vá trong tay, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" Nàng nhớ lúc trước vẫn tuân y tu dưỡng (dưỡng bệnh theo cách thức thầy thuốc đưa ra), sau đó ngự y nói đã chữa trị xong rồi.
"Hôm nay sau khi Bệ hạ lâm triều kết thúc trên đường trở về bất chợt đã bất tỉnh."
Chu Thanh Nhược cũng không kịp nghĩ ngợi, nâng váy liền đi ra ngoài, nói, "Cho ta chuẩn bị kiệu."
Chờ đến lúc Chu Thanh Nhược chạy tới, Hoàng đế mang sắc mặt trắng bệch nằm ở trên giường, nhìn hết sức suy yếu tái nhợt, Chu Thanh Nhược nắm tay của y liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt, mặc dù thời gian đã qua rất lâu, nhưng trí nhớ khi đó khắc sâu, làm nàng bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
"Ngự y nói thế nào?"
Hoàng đế nhìn dáng vẻ Chu Thanh Nhược thương tâm khổ sở trong lòng rất đau lòng, nhưng vẫn nhịn khát vọng được ôm lấy nàng nói, "Cũng không có gì, có điều mấy ngày nay cảm thấy hơi lạnh.”
"Vậy kê đơn thuốc chưa? Phải chữa thế nào?" Chu Thanh Nhược vội vàng nói.
"Không có việc gì, ngự y nói tốt nhất nên ở suối nước nóng tĩnh dưỡng." Hoàng đế nhỏ giọng nói, "Trẫm nghĩ ngày mai lên đường đi Thanh Nhược cung, hảo hảo tu dưỡng điều trị một phen." Cung Thanh Nhược là cho biệt trang xây cho Chu Thanh Nhược, cho nên gọi là Thanh Nhược cung.
Chu Thanh Nhược đứng dậy, nói, "Thiếp sẽ đi gọi người dọn dẹp chuẩn bị hành lý."
"Đừng......, ngự y nói ta chỉ cần tĩnh dưỡng, nàng vẫn nên ở đây cùng với hoàng nhi đi." Hoàng đế nghĩ một đằng nói một nẻo nói, nói xong đột nhiên lại lộ ra dáng vẻ khổ sở, vuốt cánh tay nói, "Ui, vẫn có chút đau, đây là chỗ lúc ban đầu bị cuốn vào nước đụng phải tảng đá.”
Vốn Chu Thanh Nhược muốn gật đầu, đúng là không bỏ được đứa bé......, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Hoàng đế lại cảm thấy khó chịu, làm sao còn dám yên tâm để Hoàng đế đi một mình, nói, "Thiếp mang theo đứa bé cùng đi là được."
"Thanh Nhươc, ngự y nói ta cũng cần tĩnh dưỡng." Hoàng đế đọc đến hai chữ “Tĩnh dưỡng” càng tăng thêm lực, "Hoàng nhi đi hơi khó, lại nói, hoàng nhi cũng không thể bởi vì Trẫm mà làm trễ nãi việc học." Ánh mắt Hoàng đế lóe ra ánh sáng gian sảo.
Trong lòng Chu Thanh Nhược giao chiến hơn nửa ngày, rốt cuộc ý nghĩ đau lòng cho Hoàng đế vượt qua tất cả, nói, "Vậy thì, hoàng nhi đi đúng là không được, dù thế nào đi nữa nó cũng lớn rồi, chúng ta để Lục đại nhân trông nó là được." Lục đại nhân chính là Lục Bội Ninh, trải qua chuyện lần trước Chu Thanh Nhược và Hoàng đế hết sức coi trọng hắn. Ở Đại Chu triều hắn đã coi như là người dưới một người trên vạn người.
"Hoàng nhi nó......, nàng bỏ được sao?" Trong lòng Hoàng đế đã sớm hồi hộp, nhưng lại làm bộ làm tịch nói.
Dĩ nhiên Chu Thanh Nhược không yên lòng, nhưng sức khỏe Hoàng đế quan trọng hơn......, lại nói, Đại hoàng tử đúng là cũng không nhỏ, cổ đại mười ba tuổi đã có thể thành thân, năm tuổi cũng coi như là tiểu đại nhân rồi.
"Yên tâm." Chu Thanh Nhược cắn răng nói, "Bởi vì ta lo lắng chàng hơn." Chu Thanh Nhược đặt mặt vào trong lòng bàn tay Hoàng đế, dịu dàng nói.
Hoàng đế cảm thấy trải qua mấy ngày nay cũng không có được vui vẻ như vậy. Sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài kia.
Sau khi mẫu thân đi, Đại hoàng tử phẫn hận nghĩ, chờ trở về thì có thể sinh sống cuộc sống như thường ngày rồi......, ai biết nhịn ba tháng trở về lại được nghe tin Hoàng hậu đã mang thai, hình như bé có thêm đệ đệ hoặc muội muội, quẫn, nhưng sao bé lại không có chút vui mừng nào vậy?