Quả nhiên, sau khi Chu Thanh Nhược biết là Lý Trắc phi đã nói, “Để tỷ ấy vào đi.”
Linh Ngọc đứng tại chỗ dáng vẻ như không muốn, sau khi Chu Thanh Nhược nhìn thấy cũng lắc đầu, cười nói: “Ta biết ý nghĩ của muội là đang lo lắng cho ta, nhưng muội cũng phải biết... Ta mới là người quyết định chứ?” Sau đó dùng ánh mắt nghiêm túc quét nhìn Linh Ngọc.
Cái nhìn này làm lòng Linh Ngọc sợ run, rất nhanh liền hiểu ý tứ Chu Thanh Nhược, bất kể cự tuyệt cũng được, đồng ý giúp một tay cũng được, đều là chuyện Chu Thanh Nhược quyết định, mà không phải để nô tỳ tùy ý làm chủ.
Lòng Linh Ngọc rét lạnh, lúc này mới phát hiện đoạn thời gian này hình như mình hơi tự chủ trương quá mức.
Chu Thanh Nhược thấy Linh Ngọc lộ vẻ cảnh giác, lại lo lắng mình thẳng thắn quá, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói, “Ta biết muội là người tốt, nhưng muội cũng nên có chút lòng tin với ta mới đúng.”
Linh Ngọc thấy Chu Thanh Nhược vẫn thân thiết như ngày thường, trong lòng vừa áy náy vừa cảm kích, nói, “Nô tỳ biết.”
Chu Thanh Nhược vỗ về tay Linh Ngọc nói, “Vậy bây giờ muội đi gọi Lý Trắc phi tới đây đi.”
Lý Trắc phi gầy đi rất nhiều, nói chỉ còn lại da bọc xương cũng không quá đáng, Chu Thanh Nhược nghe nói Lý Trắc phi vừa phải chăm sóc Khang vương, còn phải chăm sóc Khang vương phi đang bệnh nặng, ngay cả Thái hậu cũng đang nằm trên giường..., có thể nói bởi vì hành động của Khang vương phi, làm cho cả cung Minh Hòa cũng có chút náo loạn.
Lý Trắc phi chính là Đức phi trước kia, ở trong hậu cung đó cũng là một nhân vật, nhưng khi nhìn thấy Chu Thanh Nhược nàng như quên mất mình đã từng có vinh quanh như thế, dập đầu rất cung kính, rất nghiêm túc.
Chu Thanh Nhược đặc biệt thích Lý Trắc phi chính là ở điểm này, là người rất thức thời, hiểu nhìn mặt người mà nói chuyện, biết lúc nào thì nên làm cái gì, không giống với Khang vương phi, chỉ biết nhìn cái trước mắt, cũng quá mức tự cho là đúng, cũng không lưu cho người ta đường sống, như tất cả đồ tốt đều là của nàng ta vậy.
“Đứng lên đi.” Chu Thanh Nhược vốn đã suy nghĩ kỹ muốn cự tuyệt Lý Trắc phi, bất kể nàng ta đưa ra yêu cầu gì nàng đều không thể can thiệp được, đây là chuyện Hoàng đế quyết định, giống như đạo lý nàng vừa nói với Linh Ngọc vậy.
Nhưng khi Chu Thanh Nhược thấy Lý Trắc phi co được dãn được như vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, tự nhiên giọng nói cũng mang theo vài phần ôn hòa, cung nữ đứng bên vội vàng mang tú đôn tới cho Lý Trắc phi.
Lý Trắc phi ngồi bên dưới, uống một ngụm nước trà, đây là Đại Hồng Bào, nước trà màu da cam sáng trong, lá trà màu xanh xen lẫn trong sắc hồng lục, vào miệng có mùi thơm ngát, là vị trà nhất phẩm, dien dan ` le ` quy`don` com, đây là loại trà nàng thường uống trước đây, bây giờ cũng khó được như thế.
Ánh mắt nàng lại dời đến trên mặt Chu Thanh Nhược, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt trong trẻo có hồn, thân thể lại có thêm mấy phần yểu điệu, khí sắc này chỉ có nam nhân mới có thể tu dưỡng ra.
Trong lòng Lý Trắc phi suy nghĩ..., Chu Thanh Nhược cũng thật có phúc, lúc đầu thật ra nàng (Lý Trắc phi) cũng không phải không muốn mặc kệ nàng ta (Chu Thanh Nhược), nhưng nhìn ánh mắt trong trẻo có hồn của nàng ta, lời nói lại có lý có cứ dĩ nhiên cũng không muốn cự tuyệt, kết quả lúc ấy cũng chỉ cảm thấy mình đã hành động thừa thãi thôi, dù sao vì chuyện này nàng cũng không chịu sự xem thường của Khang vương phi ít hơn, nhưng hiện tại xem ra quả thật đã làm một chuyện tốt.
Nếu không phải khi đó kết cái thiện duyên này, nàng hôm nay sao có thể uống trà ở chỗ này?
Có thể thấy được cõi đời này mỗi một hành động đều có định số, ai cũng không thể trốn thoát, giống như chuyện nàng và Khang vương..., lúc đầu phụ thân phản đối nàng vào cung, nàng lại bởi vì nhìn thoáng qua Hoàng đế mà ái mộ, không để ý người nhà khuyên can vào cung làm phi, thật ra thì yêu cầu của nàng rất thấp, cũng chỉ hi vọng thỉnh thoảng Hoàng đế có thể liếc nhìn nàng một cái là tốt rồi.
Kết quả Hoàng đế (Khang vương) lại chẳng thèm nhìn ngó tới nàng, lúc đầu khi Hoàng đế (Vũ Đức Hoàng đế) đoạt hoàng cung nàng tận lực khuyên Khang vương phải trấn thủ kinh thành, chờ viện quân tới, kết quả Khang vương lại nói nàng xấu bụng muốn nhìn y chết đi.
Sau đó mang theo Thái hậu và Hoàng hậu chạy trốn..., để lại một mình nàng ở trong cung, còn nói nàng trước giờ trầm tĩnh, để nàng ở lại chăm sóc thật tốt các phi tần khác.
Lúc ấy nàng chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng muốn ngất xỉu, hết sức châm chọc, nhưng cũng không thể làm gì!
Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn ở bên người Khang vương, có lúc nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang cầu xin cái gì..., Khang vương thích nữ tử tài hoa hơn người, mỹ lệ khuynh thành, tư sắc nàng lại chỉ trung bình, tài văn chương cũng chỉ thường thường, , dù không có Khang vương phi cũng sẽ có người khác.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thể làm Khang vương lộ ra ánh mắt mê đắm như vậy.
Nghĩ tới đây Lý Trắc phi chỉ cảm thấy tim như rỉ máu giống như bị người ta đâm một nhát vào tim vậy.
Chu Thanh Nhược nhìn dáng vẻ Lý Trắc phi như có điều suy nghĩ nên cũng không thúc giục, nàng biết nàng ấy (Lý Trắc phi) là người tương đối có chủ ý, mà bây giờ sợ rằng chỉ là đang tìm câu nói thích hợp nói ra mà thôi. Nàng chỉ cần chờ là tốt rồi.
Lý Trắc phi uống cạn sạch nước trà trong chén, đạt ly trà trên bàn trà, rất cảm kích quay đầu lại nhìn Chu Thanh Nhược nói, “Đa tạ nương nương ban thưởng trà.”
Lại nhìn thấy sắc mặt Chu Thanh Nhược ôn hòa gật gật đầu, rốt cuộc cũng lấy dũng khí nói, “Ta muốn... cầu nương nương cho một ân điển.”
Trong lòng Chu Thanh Nhược thở dài, dù là Lý Trắc phi cầu cạnh cũng vô dụng..., nàng sẽ không can thiệp chuyện của Khang vương phi, kết quả nàng đang muốn mở miệng cự tuyệt lại nhìn thấy Lý Trắc phi đứng dậy quỳ gối trên mặt đất. Tiếp tục nói, “Nương nương, ta muốn cầu nương nương cho ta đi túc trực bên linh cữu.”
Chu Thanh Nhược rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn nàng, nói, “Tại sao?”
“Ta nghĩ muốn chuộc tội vì Thái hậu.”
Chu Thanh Nhược cau mày nhìn Lý Trắc phi, rất nhanh cũng hiểu được ý của nàng ta..., sau khi Hoàng đế lên ngôi vấn đề lớn nhất chính là danh bất chính, chính là chuyện đoạt ngôi vị Hoàng đế của đệ đệ mình, Hoàng đế tìm một vị Thái phi để hoàn thành, nhưng chuyện này hoàn toàn không đủ..., nếu như Lý Trắc phi chỉ ra là Thái hậu vu hãm Hoàng đế..., độ tin cậy của chuyện này dĩ nhiên sẽ cao hơn, dù sao Lý Trắc phi tài đức sáng suốt lan xa, cũng rất nhiều người rất kính trọng nàng lúc sắp lâm nguy, cách làm việc trong hậu cung, nàng có thể ra ngoài làm chứng, đã nói lên sự thật chính là vậy.
Chu Thanh Nhược cũng biết tương lai sau này, mọi người chỉ nhớ đến chiến công của một đế vương, ai sẽ quan tâm hắn lên ngôi vị hoàng đế ra sao, nhưng bây giờ lại rất trọng yếu, trong mắt những người cổ nhân nơi này, những chuyện này lại rất quan trọng, bọn họ được giáo dưỡng ở một chữ trung, tự nhiên sẽ coi trọng đức hạnh của Hoàng đế.
Hoàngđế vừa mới lên ngôi còn một đống chuyện phải làm không rảnh quản những chuyện này, rồi sau đó lại vì chuyện tạo phản của Vân Quý Tổng đốc mà dời lực chú ý, dĩ nhiên Chu Thanh Nhược cũng nhận thấy, hình như Hoàng đế vốn cũng không quan tâm người ta nhìn nhận y như thế nào, có thể đã trải qua lúc gặp rủi ro nhân tình ấm lạnh bỏ đá xuống giếng, y cảm thấy nếu người này không nghe lời vậy thì cứ kéo xuống giết là xong!
Rất có tiềm chất lỗ mãng bạo ngược.
Tất nhiên Chu Thanh Nhược còn có cảm giác..., hình như Hoàng đế còn thích loại cảm giác từ từ hành hạ Khang vương và Thái hậu hơn, cho nên vẫn lề mà lề mề không chịu giải quyết.
Hoàng đế không nôn nóng nhưng người bên cạnh lại gấp gáp, Từ Bảo Thần ở bên cạnh luyên thuyên hơn nửa ngày thấy không có hiệu quả liền bắt đầu than vãn với Chu Thanh Nhược.
Bắt đầu kể từ khi Chu Thanh Nhược vào Ngự thư phòng, Từ Bảo Thần cũng không cần giấu giếm nữa, chuyện lớn gì cũng nói toạc ra, làm Chu Thanh Nhược không biết nói gì. Y nói chuyện này quan trọng đến nhường nào,đây là chuyện thu phục dân tâm, huống chi lúc đầu vốn Hoàng đế là oan uổng.
Kết quả không nghĩ tới... Hiện nay lại có người tự đưa tới cửa, “Tỷ có biết lời này của tỷ có ý gì không?”
Lý Trắc phi gật đầu đầy kiên định, nói, “Kính xin nương nương thành toàn, sau đó ta chỉ có một chuyện muốn thỉnh cầu..., xin cho ta mang theo tiểu Thế tử đến bên kia nuôi dưỡng, ta thề, hắn sẽ làm người thành thành thật thật!”
Khang vương lập gia thất nhiều năm nhưng dưới gối chỉ có một đứa bé, cũng là do cung nữ sanh ra, hiện nay Khang vương phi nuôi dưỡng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
“Tỷ...”
Chu Thanh Nhược thất kinh, rốt cuộc nàng cũng hơi hiểu ra vì sao Lý Trắc phi mặc dù địa vị vững chắc nhưng vẫn có vẻ sung sướng, nàng buột miệng nói, “Tỷ thích Khang vương?” Hiện giờ xem ra đáp án chỉ có một thôi, đó chính là Lý Trắc phi thật lòng thích Khang vương.
Lý Trắc phi cũng biết không thể gạt được Chu Thanh Nhược nên thoải mái gật đầu nói, “Đúng.”
Đây cũng chính là lý do tại sao Lý Trắc phi lại làm như thế, nàng cho là Khang vương sẽ không thoát khỏi kiếp nạn này, dù sao cũng phải đi theo Hoàng đế xuất chinh, mà bởi vì mối hận đoạt vị, Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cho Khang vương..., nàng sẽ dùng phương thức này giữ lại cho Khang vương huyết mạch cuối cùng, nhưng cần gì chứ?
“Tỷ tội gì phải làm vậy? Khang vương hắn không biết...” Sẽ không cảm kích, cũng sẽ không cảm kích tỷ đâu.
Lý Trắc phi nghe vậy thân mình run lên, có điều rất nhanh đã trấn định trở lại, ánh mắt kiên định nói, “Đứa trẻ luôn vô tội, ta sẽ không hối hận.”
Lòng Chu Thanh vô vàn khiếp sợ, đồng ý không chút do dự, nhưng rất nhanh đã khắc chế tâm tình của mình, gật đầu một cái nói, “Chuyện này muội cũng không thể làm chủ được, dù sao sự tình này liên quan rất lớn, phải cần bẩm báo Hoàng thượng.”
Lý Trắc phi hiểu rõ gật đầu nói, “Đa tạ nương nương.”
Chu Thanh Nhược không nhẫn tâm bảo người đỡ Lý Trắc phi đứng dậy, còn giữ nàng lại ăn cơm, thế này mới bảo nàng trở về, sau đó lại bắt đầu thổn thức thật sâu, việc đời thật khó liệu trước.
Hoàng đế cảm thấy thân thể mình như đang cấu giấu một con cự thú, trong đêm khuya yên tĩnh sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, như muốn y công phá gông xiềng cuối cùng, vừa muốn thoát ra, vừa có chút cảm thấy hốt hoảng.
Kể từ khi cùng Chu Thanh Nhược ở chung một chỗ y cũng chưa từng bạo phát bệnh tình nữa.
Trời mới biết thật ra y vẫn không thích loại cuồng bạo đó..., nhưng không có biện pháp khống chế bản thân mình, đây là lúc y buồn bã ưu sầu nhất, nhưng mà mỗi lần khi cảm thấy có thể thân cận với Chu Thanh Nhược lại sẽ có cảm giác khó khống chế cảm xúc bạo ngược, muốn hung hăng vây người vào trong thân thể, muốn giày vò nàng, muốn nàng thần phục dưới mình.
Y thật sợ nếu lỡ mình thương tổn tới nàng.
Đây cũng chính là lý do vì sao Hoàng đế chậm chạp không động phòng.
Y đương nhiên biết hai người phải nhanh nhanh sinh hạ hoàng tử..., y cũng không ghét trẻ con, thậm chí bây giờ nhìn thấy mấy đứa con của các quan cũng cảm thấy thật đáng yêu, trong lòng suy nghĩ nếu là đứa bé của mình sẽ đáng yêu như thế nào?
Nhưng nếu như không qua được rào cản trong lòng, những thứ này cũng không thể có được.