Editor: LaOngDao
Mộc Thanh Y có chút bất đắc dĩ thở dài, Dung Cẩn bây giờ không phải là một người có thể để cho nàng an tâm. Ở trước mặt hắn dường như tất cả che giấu của nàng đều không có, hắn luôn có thể nhìn thấy rõ tất cả ý tưởng và cảm xúc trong lòng nàng. Theo như lời Dung Cẩn từng nói với nàng bọn họ đều là giống nhau, trong mắt nàng trong lòng nàng có hận. Lời này Mộc Thanh Y tin tưởng. Nếu không phải trong lòng có hận giống nhau, hắn như thế nào sẽ nhìn ra được cừu hận trong lòng nàng? Cảm giác đó trải qua sự thiêu đốt của ngọn lửa, đã sớm dung nhập cừu hận cốt nhục.
Nhắm mắt lại lắng đọng tâm tình của mình. Khi Mộc Thanh Y mở mắt ra một lần nữa ánh mắt của nàng đã trở lại sự yên lặng bình thản như xưa. Dung Cẩn có chút thất vọng thở dài, khó có được nhìn cảm xúc của thấy Thanh Thanh phập phồng đây. Thanh Thanh đối với hắn có phòng bị, lần sau muốn trêu chọc Thanh Thanh để hiểu rõ sự tình không dễ dàng như vậy nữa.
"Thanh Thanh cần gì phòng bị ta như vậy, mặc dù bổn công tử biết được con người thật của Thanh Thanh, nhưng... Không phải Thanh Thanh cũng biết người khác không biết sao?" Dung Cẩn có chút ủy khuất nói.
Mộc Thanh Y nhìn mỹ nam tử trước mắt, mỉm cười cười một tiếng nói: "Cửu công tử nói quá lời, lợi thế của Thanh Y hoặc giả so với Cửu công tử còn ít hơn một chút. Hiển nhiên Thanh Y cũng lo lắng không ít so với công tử. Nếu nói là phòng bị, thì nên nói là đề phòng mới đúng."
Dung Cẩn thở dài, Mộc Thanh Y nói là sự thật, cũng là cảnh cáo. Mộc Thanh Y không có gì người thân cận, cũng không có dã tâm gì. Coi như nàng bị Dung Cẩn bán đứng thì cũng chỉ chết một lần mà thôi. Nhưng Dung Cẩn không giống như vậy, hắn thân là nhi tử được hoàng đế sủng ái nhất Tây Việt, còn phải âm thầm hành động, nói không có dã tâm, không có tính toán thì ai tin? Nếu như hắn bị Mộc Thanh Y âm thầm đâm một đao, Tây Việt có nhiều huynh đệ tỷ muội hận không được hắn sớm chết.
Dung Cẩn cũng không tức giận, ngược lại nhìn Mộc Thanh Y thở dài nói: "Đúng là như thế, Thanh Thanh vẫn không tin tưởng bổn công tử đối với ngươi là thật lòng?"
Mộc Thanh Y âm thầm liếc mắt, đôi con ngươi lạnh lùng liếc Dung Cẩn một cái, ý bảo hắn một vừa hai phải. Dung Cẩn chỉ đành phải phẫn nộ lui về chỗ ngồi, hỏi: "Hiện tại Thanh Thanh nên nói cho ta biết, bây giờ muốn làm cái gì đi? Không đến mức chỉ đơn thuần muốn đảo loạn kinh thành thôi chứ?"
Mộc Thanh Y cũng không giấu giếm, nhàn nhạt nói: "Cứu người, giết người."
"Cứu ai? Giết ai?" Dung Cẩn hỏi.
"Cố Tú Đình, Mộ Dung An."
Người cứu là Cố Tú Đình, giết, dĩ nhiên người bị giết là Mộ Dung An.
Dung Cẩn than thở: "Thanh Thanh quả nhiên không hổ là người bổn công tử nhìn trúng, lòng dạ quả thật tàn nhẫn. Mộ Dung An có mắt không tròng, lại dám từ hôn Thanh Thanh, nhất định giết! Bất quá... Nhìn hắn thức thời như vậy, tự biết không xứng với Thanh Thanh, bổn công tử sẽ cho hắn toàn thây."
Mộc Thanh Y mặc kệ hắn nói hưu nói vượn, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn. Dung Cẩn đành phải bất đắc dĩ nhận thua, gật đầu nói: "Hiểu, Thanh Thanh có thể không để lộ dấu vết lan truyền tin tức, khẳng định không thiếu tình báo. Thanh Thanh cần cao thủ có thể đánh, giết sao?"
"Làm khó Cửu công tử sao?" Thân là hoàng tử đi sứ ngoại bang, bên cạnh cao thủ nhất định là có, nhưng năng lực dùng để làm chuyện riêng tuyệt đối không nhiều lắm. Dung Cẩn nâng càm nói: "Vốn quả thật có chút khó khăn, bất quá nếu Thanh Thanh muốn, nhất định phải có a."
Dung Cẩn từ bên hông lấy một khối ngọc bội có khắc ám văn hoa mai ném cho Mộc Thanh Y nói: "Chỉ cần Thanh Thanh không muốn cấm quân kinh thành đi theo liều mạng, có cái này cho dù làm gì đều đủ dùng rồi."
Mộc Thanh Y có chút kinh ngạc thưởng thức ngọc bội trong tay. Là một khối ôn ngọc cực phẩm, nếu không phải đến gần nhìn dường như không thấy rõ hoa mai đồ án phía trên. Mộc Thanh Y trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nhìn Dung Cẩn cười tủm tỉm nhìn mình, Mộc Thanh Y từ từ tìm tòi ngọc bội, chỉ chốc lát sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dung Cẩn từ từ kéo ra. Vốn là một khối ngọc bội đầy đủ hình bầu dục bị chia làm hai nửa. Trong đó một khối hiện ra phần được người tạo thành một con dấu, Mộc Thanh Y bình tĩnh ấn con dấu vào bức tranh mình mới vừa vẽ xong, lưu lại một chữ Mai.
"Bổn công tử sớm biết Thanh Thanh thông minh hơn người, không nghĩ tới thậm chí ngay cả Linh Lung Khóa cũng biết." Dung Cẩn thở dài nói.
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Có thể nghĩ ra dùng Linh Lung Khóa và con dấu làm thành ngọc bội, Cửu công tử suy nghĩ thật độc đáo."
Dung Cẩn sờ sờ lỗ mũi, ngượng ngùng cười một tiếng nói: "Tóm lại, người Mai gia ở Hoa Quốc giao cho ngươi, Thanh Thanh ngàn vạn lần chớ cô phụ một tấm chân tình của bổn công tử. Nếu không... Bổn công tử ngay cả mệnh cũng quá đau thương. Còn nữa..." Dung Cẩn giơ tay vỗ một cái, một màu nam tử thanh niên y phục xám tro từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt nhìn Mộc Thanh Y, hướng về phía Dung Cẩn chắp tay nói: "Công tử."
Dung Cẩn chỉ chỉ Mộc Thanh Y nói: "Vô Tâm, bắt đầu từ bây giờ ngươi đi theo Thanh Thanh. Sau này, nàng sẽ là chủ tử của ngươi."
Trong con ngươi bình thản của Vô Tâm xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều nửa câu, chỉ trầm mặc nói: "Tuân lệnh. Vô Tâm ra mắt tiểu thư."
Dung Cẩn mỉm cười đối với Mộc Thanh Y nói: "Thanh Thanh, Vô Tâm là thị vệ ngoại công đưa cho ta, sau này sẽ là thị vệ của ngươi, ngươi có thể yên tâm dùng. Sau này hắn chỉ nghe lời một mình ngươi. Mọi chuyện Mai gia hắn cũng rất quen thuộc, có hắn ở đây ngươi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Mộc Thanh Y từ chối cho ý kiến, đơn giản gật đầu nói: "Vậy thì đa tạ Cửu công tử."
Dung Cẩn nhìn nàng như vậy cũng biết nàng không tin, không thèm để ý cười cười. Đứng dậy nói Mộc Thanh Y: "Bổn công tử cần phải trở về, Thanh Thanh, ta rất mong đợi trò hay của ngươi."
Mộc Thanh Y rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Vậy Cửu công tử an tâm xem cuộc vui đi."
Vung tay lên, Dung Cẩn tiêu sái rời khỏi.
Trong thư phòng, yên tĩnh không tiếng động. Vô Tâm trầm mặc đứng ở một góc thư phòng nhìn thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở phía sau án thư múa bút, dường như không thấy tồn tại.
Mộc Thanh Y tự nhiên không quên Vô Tâm, chẳng qua nàng cũng không có tính toán ngay bây giờ thử thu phục người này thôi. Thứ nhất người hoàn toàn xa lạ, tính tình và năng lực làm việc cũng chưa biết được. Thứ hai Vô Tâm cũng được coi là cơ sở ngầm của Dung Cẩn đặt ở đây mà thôi, hôm nay song phương còn đang trong giai đoạn thử dò xét, Mộc Thanh Y sẽ không động đến người của Dung Cẩn.
Hoàng cung Hoa Quốc nằm ở trung tâm kinh thành, nơi tôn quý nhất Hoa Quốc. Cung điện nối xát nhau, ngói lưu ly vàng óng ánh điểm tô cả hoàng cung thành một mảnh vàng kim lộng lẫy hòa nhã, càng nhiều thêm mấy phần khí thế phồn thịnh tôn quý.
Trong Hoa Dương Cung
Một nữ tử cô gái xinh đẹp mặc cẩm y màu vàng hơi đỏ thêu hoa phù dung dựa vào nhuyễn tháp, mỉm cười nhìn người phía dưới, một cử chỉ giở tay nhấc chân đoan trang u mỹ càng thêm mấy phần quyến rũ. Cũng không bởi y phục hoa lệ mà có vẻ khô khan vô vị, ngược lại khiến cho người ta không rời mắt được.
"Tốt lắm, mẫu thân." Nghe người phía dưới tố khổ, cô gái nhàn nhạt cau mày nói: "Chuyện này vốn dĩ mẫu thân và Nhị đệ không đúng."
Tôn thị vừa ngồi xuống không khỏi sửng sốt, nhìn nữ tử hoàng y nói: "Loan nhi... Tại sao chúng ta không đúng?" Nữ tử mặc hoàng y chính là Nhu phi, người đứng đầu Hoa Dương Cung, đồng thời cũng là trưởng nữ phủ Túc Thành Hầu, Mộc Phi Loan.
Mộc Phi Loan có chút không vui, nhàn nhạt nói: "Tứ muội mấy năm này vẫn luôn đàng hoàng, các ngươi đi trêu chọc nàng làm cái gì? Còn một hai năm nữa, tùy tiện chọn người gả đi là được rồi, mẫu thân nếu như sợ nàng nhấc lên sóng gió gì, chỉ cần chọn người có gia thế kém một chút cũng được. Còn những biện pháp đường ngang ngõ tắt kia... Cũng không biết Nhị đệ rốt cuộc đắc tội người như thế nào. Chứ một người đơn độc như Tứ muội, chuyện như vậy nàng có thể làm được sao?"
Trên mặt Tôn thị lộ ra một tia không đồng ý, mặc dù không có chứng cớ, nhưng bà ta cũng như Mộc Linh đã sớm ở trong lòng nhận định chuyện này nhất định là Mộc Thanh Y làm.
Mộc Phi Loan thấy thần sắc trên mặt mẫu thân, cũng chỉ thở dài nói: "Thôi, dù sao cũng không phải đại sự gì. Hai ngày nữa chính là Long Vương đản, bệ hạ đã đáp ứng muốn dẫn bổn cung đi cùng, đến lúc đó... Bổn cung sẽ triệu kiến Tứ muội, hảo hảo nói với nàng."
"Nương nương, có cái gì tốt để nói với nha đầu kia? Sao không trực tiếp..." Tôn thị nói.
"Trực tiếp cái gì?" Mộc Phi Loan nói: "Chẳng lẽ mẫu thân muốn ta trực tiếp ban cho nàng cái chết sao? Đừng nói nàng là đích tiểu thư phủ Túc Thành Hầu, cho dù một cung nữ bình thường muốn ban cho cái chết cũng phải tìm lý do thích hợp. Nếu như muốn dùng cách khác, mẫu thân cần gì phải tìm ta?"
Khuôn mặt được Tôn thị bảo dưỡng lúc trắng lúc xanh. Bởi vì bà ta ở trong phủ không tìm được biện pháp giết chết tiểu tiện nhân đó, cho nên mới vào cung cầu nữ nhi tương trợ a. Tôn thị nhìn bộ dáng lơ đễnh của nữ nhi, có chút không cam lòng nói: "Nương nương cần gì cố kỵ như thế. Năm đó tờ..."
"Mẫu thân!" Thần sắc Mộc Phi Loan biến đổi, lạnh lùng nói.
Tôn thị sợ hết hồn, Mộc Phi Loan ở trước mặt bà ta xưa nay đều lời nói nhỏ nhẹ, cho dù làm phi tử hoàng thượng cũng chưa từng nói qua lời nói nặng. Đột nhiên khẩu khí nghiêm nghị khiến cho Tôn thị không khỏi ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Sắc mặt Mộc Phi Loan cũng khó nhìn, đứng dậy nhìn chằm chằm Tôn thị nói: "Mẫu thân, sau này không được nhắc lại người kia, ngàn vạn lần nên nhớ! Nếu không, nếu như xảy ra chuyện gì, bổn cung cũng cứu không được người."
Tôn thị ngây người hồi lâu, có chút xem thường. Nhưng nhìn sắc mặt nữ nhi hiếm khi lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn gật đầu một cái. Chuyện năm đó Tôn thị biết thật ra thì cũng không rõ ràng lắm. Mộc lão phu nhân vẫn nắm trong tay phủ Túc Thành Hầu, mà Mộc Trường Minh cùng Mộc Phi Loan cũng đều nói năng thận trọng, Tôn thị cũng chỉ biết là Trương phu nhân chết có chút kỳ quái, chuyện cụ thể cũng tuyệt đối không biết.
Mộc Phi Loan lấy lại bình tĩnh, sắc mặt hơi hòa hoãn nói: "Chuyện Tứ muội bổn cung đã biết, đến lúc đó bổn cung sẽ xử lý. Nhưng mẫu thân và Nhị đệ tốt nhất không nên khinh cử vọng động. Vô luận như thế nào, Tứ muội vẫn là người thân ruột thịt, nếu để cho phụ thân biết, sao có thể tha cho các ngươi. Đến lúc đó tiện nghi cho người khác."
Tôn thị gật đầu liên tục nói phải.
Mộc Phi Loan suy nghĩ một chút, nói: "Còn có Nhị đệ, để cho hắn hảo hảo ở nhà đọc sách. Chờ mấy ngày nữa, bổn cung sẽ nói Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."
Nghe vậy, Tôn thị mừng rỡ: "Linh nhi làm phiền nương nương".
Mộc Phi Loan nhìn dáng vẻ Tôn thị mừng rỡ, trong mắt lóe lên một tia giễu cợt cùng bi thương. Nàng vẫn luôn biết, trong lòng mẫu thân người quan trọng nhất vĩnh viễn là Nhị đệ. Trước khi vào cung, người người đều nói Đại tiểu thư phủ Túc Thành Hầu được cưng chìu nhất. Nhưng Mộc Phi Loan lại biết, nếu như vì Nhị đệ, mẫu thân nàng sẽ không chút do dự vứt bỏ nàng và Tam muội. Chỉ vì Nhị đệ là nhi tử, là tương lai bà ấy dựa vào.
Cúi đầu khẽ vuốt bụng bằng phảng như cũ, Mộc Phi Loan lạnh nhạt cười một tiếng. Cũng không phải sao, trong lòng mỗi người mẫu thân nhi tử luôn quan trọng nhất. Nếu như nàng có thể sinh hạ một đứa con trai, hoàng thượng nhất định sẽ phong nàng thành quý phi. Đến lúc đó...
Tròng mắt thu lại tính toán, Mộc Phi Loan nhàn nhạt nói: "Mẫu thân trở về nói với phụ thân và tổ mẫu một tiếng đi, có lẽ chưa tới sáu bảy tháng, ông ấy sẽ làm ông ngoại rồi đó."
Tôn thị sửng sốt, sau khi phản ứng kịp ánh mắt lập tức rơi xuống cánh tay trên bụng nàng, vui mừng nói: "Nương nương... Nương nương thật sự có?"
Mộc Phi Loan có chút ngượng ngùng gật đầu nói: "Không sai, sáng sớm hôm nay thái y mới chẩn đoán chính xác, ngay cả bệ hạ cũng không biết đây."
"Nương nương tại sao chưa báo tin mừng cho bệ hạ?"