Thịnh Thế Mưu Thần

quyển 1 chương 35: tối độc phụ nhân tâm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: LaOngDao

Vốn dĩ Tôn thị còn muốn mấy câu nói qua loa muốn bỏ qua chuyện này, những năm này bà ta đã đánh lừa Mộc Trường Minh đến nỗi thuận buồm xuôi gió, nhưng không nghĩ tới chỉ bị Mộc Thanh Y tùy tùy tiện tiện nói mấy câu đã phá hỏng hết. Nhất thời tức giận đến suýt nữa phát run. Vừa nâng mắt nhìn lên liền đối mặt với ánh mắt mang chút đùa cợt của Mộc Thanh Y, chỉ nghe Mộc Thanh Y khoan thai nói: "Phụ thân, chuyện này trong nhất thời cũng không vội, để cho đại ca đi thăm dò cũng được. Nhưng có một chuyện khác lại vạn phần khẩn cấp."

Mộc Trường Minh nhìn Mộc Linh chật vật không chịu nổi nằm trên đất cau mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Mộc Thanh Y nói: "Phụ thân chẳng lẽ quên, chuyện đêm nay cũng không chỉ có một nhà chúng ta nhìn thấy, không chỉ có Đại công chúa nhân hòa và Triệu đại nhân kia, còn có Từ An đại sư Báo Quốc Tự. Vạn nhất tin tức để lộ ra ngoài, nhị ca có thể..."

Sắc mặt Mộc Trường Minh cũng nghiêm túc lại, Mộc Linh là người thừa kế hắn coi trọng nhất phủ Túc Thành Hầu, cũng là nhi tử hắn thương yêu nhất. Vạn nhất chuyện đêm nay truyền đi, tiền đồ của nó chỉ có thể toàn bộ phá hủy. Không nói thừa kế phủ Túc Thành Hầu, hôm nay chức quan trong triều chỉ sợ cũng không giữ được. Triệu Đĩnh Chi ngược lại dễ giải quyết, nhưng Đại công chúa vẫn còn ở đó, hơn nữa những người không có nhiệm vụ phải giải quyết như thế nào?

Mộc Trường Minh tức giận trợn mắt nhìn Mộc Linh một cái, nói: "Bổn hầu để cho Mộc Sâm đến đây đưa đồ cho Thanh Y, ngươi lại chạy đến Báo Quốc Tự làm gì? Vì sao không cùng đại ca ngươi cùng nhau trở về?" (mình thay đổi xung hô, để thấy MTN rất tức giận, và thất vọng về ML ntn nha)

Mộc Linh rũ mắt, nói: "Hài nhi... Hài nhi là muốn tới bái kiến Từ Ân đại sư... Vì tổ mẫu cầu xin một phương thuốc dưỡng sinh an thần thôi."

Mộc Trường Minh cau mày, mặc dù Mộc Linh hiếu tâm nhưng lý do như vậy nếu như truyền ra bên ngoài kỳ thật cũng không được nhân tâm. Từ Ân đại sư rất ít khi gặp người, lại càng không nói phủ Túc Thành Hầu danh y thái y nào không mời tới được, hơn nữa thân thể Mộc lão phu nhân cũng khỏe mạnh, một phương thuốc dưỡng sinh an thần cần Mộc Linh tự mình tới đây sao?

"Ai nha, Nhị công tử tới cũng không đúng dịp. Châu Nhi nghe nói Từ Ân đại sư mới vừa bế quan tham thiền rồi đó." Châu Nhi đứng ở bên cạnh Mộc Thanh Y thấp giọng nói. Mộc Trường Minh sửng sốt, "Từ Ân đại sư lúc nào bế quan?"

"Buổi sáng nha. Buổi trưa Châu Nhi thay tiểu thư lấy cơm chay liền nghe sư phụ trong tự nói, Từ Ân đại sư đã đóng cửa bế quan, giao tất cả sự vụ lớn nhỏ trong tự cho Từ An đại sư, mọi người trong tự đều biết." Châu Nhi mặt đơn thuần nói.

Nghe vậy, sắc mặt Mộc Trường Minh nhìn chằm chằm Mộc Linh càng nhiều thêm mấy phần hoài nghi. Buổi sáng Mộc Linh đã tới rồi, đương nhiên không thể không biết chuyện Từ Ân đại sư bế quan, nhưng cũng không cùng Mộc Sâm trở về, còn mang theo một nam nhân ở không sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ là...

Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộc Trường Minh nhìn về Lam Ngọc càng nhiều hơn mấy phần sát khí.

"Hầu... Hầu gia..." Tôn thị vừa nhìn sắc mặt Mộc Trường Minh cũng biết không ổn, vội vàng muốn mở miệng vì nhi tử nói chuyện. Mộc Trường Minh vung tay lên cắt đứt lời của bà ta rồi nói: "Đủ rồi! Mang nghịch tử này về trong phủ, không có lệnh của bổn hầu bất luận kẻ nào cũng không được thăm nom! Còn bà nữa... Xem một chút bà đã dạy nhi tử như thế nào, sau khi trở về bà cũng đừng quản lý chuyện khác, an tâm dạy Vân Dung đi." Mộc Trường Minh nhớ tới Mộc Vân Dung cùng Mộc Linh đối với Tôn thị nuôi dạy con cái cũng sinh ra một tia hoài nghi, giọng nói cũng cứng rắn mấy phần.

Tôn thị cắn cắn môi, biết Mộc Trường Minh hiện tại đang rất tức giận, cũng không dám khuyên nữa chỉ đành phải dịu giọng đáp một tiếng: "Thiếp không biết cách dạy bảo, xin Hầu gia giáng tội."

Rốt cuộc cũng là nữ nhân sủng ái hơn hai mươi năm, sắc mặt của Mộc Trường Minh cũng hòa hoãn một chút, thở dài nói: "Bà đi về trước, bổn hầu còn phải xử lý những chuyện này." Tôn thị gật đầu liên tục nói: "Được, Linh Nhi là một đứa bé ngoan, Hầu gia ngàn vạn lần phải cứu nó a."

"Đi đi." Mộc Trường Minh gật đầu một cái.

"Phụ thân, Thanh Y cũng cáo lui." Mộc Thanh Y nhẹ giọng nói.

Mộc Trường Minh nhíu mày một cái, như có điều suy nghĩ nhìn Mộc Thanh Y gật đầu một cái. Biểu hiện của nữ nhi này trong khoảng thời gian gần đây quả thật làm cho hắn có chút ngoài ý muốn, ngay cả chuyện xảy ra tối nay, lấy quan hệ và tâm tư giữa Thanh Y cùng Tôn thị, vô luận là vui mừng hay lo sợ cũng là đều bình thường. Nhưng hắn lại không nhìn thấy nửa điểm khác thường từ trên người nữ nhi này. Tuổi còn nhỏ đã có định lực cùng tâm tính như vậy, nên nói quả nhiên không hổ là nữ nhi Trương thị sao?

"Phụ thân, hài nhi đưa Tứ muội trở về trước." Mộc Sâm nói.

"Đi đi." Mộc Trường Minh phất tay một cái, chuyện này tới quá đột ngột, hắn cũng muốn một mình an tĩnh một lát đem suy nghĩ để ý rõ ràng một chút.

Mộc Thanh Y cùng Mộc Sâm sóng vai ra cửa, bước chậm về tiểu viện Mộc Thanh Y. Bây giờ đã tới canh tư, cả khách viện cũng một lần nữa chìm vào bóng đêm yên tĩnh, Châu Nhi đi ở phía trước giơ đèn lồng, Mộc Sâm cùng Mộc Thanh Y đi theo ở phía sau, dọc theo đường đi chỉ nghe tiếng bước chân của ba người còn có tiếng côn trùng kêu như có như không.

"Tứ muội thật là thủ đoạn." Vào trong viện của Mộc Thanh Y, Mộc Sâm mới thấp giọng cười nói.

Mộc Thanh Y cười nhạt, thần sắc ung dung trầm tĩnh nói: "Thanh Y không hiểu đại ca đang nói cái gì."

Mộc Sâm nhìn thiếu nữ thanh tao lịch sự bên cạnh, thấp giọng cười nói: "Tứ muội không cần như thế, muội nên biết chúng ta cũng là người trên cùng một con đường." Mộc Sâm đương nhiên không phải là người ngu ngốc, biết thân phận của thân phận của Lam Ngọc rất nhanh liền suy nghĩ minh bạch Mộc Linh rốt cuộc là muốn làm gì. Nhưng cuối cùng xui xẻo cũng là Mộc Linh, người ở trong Báo Quốc Tự muốn đối phó với Mộc Linh trừ Tứ muội trước mắt sâu không lường được ra, còn có thể là ai? Chỉ tiếc, mẹ con Tôn thị cho đến bây giờ cũng không có thấy rõ ràng, Tứ muội trầm mặt ít nói cũng không phải là Tiểu Miêu vô hại.

Mộc Thanh Y lắc lắc đầu nói: "Đại ca nói quá mức sâu xa, Thanh Y không hiểu. Đại ca có thời gian cùng Thanh Y đoán đố còn không bằng nhang chống thay phụ thân tra rõ rốt cuộc là người nào muốn hãm hại nhị ca, hay... Nhị ca thật đúng là nhất thời hồ đồ."

Ánh mắt Mộc Sâm sáng lên, bình tĩnh nhìn Mộc Thanh Y thiêu mi nói: "Nhất thời hồ đồ? Nhị ca muội xưa nay khôn khéo, cũng không phải người sẽ nhất thời hồ đồ?"

Mộc Thanh Y mở to hai mắt, cười nói: "Không phải nhất thời hồ đồ thì còn phải làm sao? Đại ca chẳng lẽ muốn đại nghĩa diệt thân sao?"

Mộc Sâm ánh mắt chớp động, hắn quả thật có ý muốn mượn chuyện này giết chết Mộc Linh, nhưng theo ý của Tứ muội, hẳn là không có ý định muốn giết chết Mộc Linh như vậy? Phải biết, một khi Mộc Linh phục hồi tinh thần lại, người đầu tiên xui xẻo chính là nàng.

Trong lòng Mộc Thanh Y có chút bất đắc dĩ thở dài, không phải nàng không muốn giết chết Mộc Linh, mà chỉ dựa vào chút chuyện này không thể giết chết hắn được. Mộc Thanh Y từ từ đến gần Mộc Sâm, thấp giọng nói: "Đại ca đừng quên Nhu phi nương nương."

Thấy Mộc Sâm biến sắc, Mộc Thanh Y mỉm cười xoay người thong thả nói: "Làm phụ thân luôn hi vọng con cái hòa thuận, đại ca nếu như không nể mặt, đừng quên phủ Túc Thành Hầu cũng không chỉ có hai vị công tử. Đại ca dừng bước, Thanh Y cáo lui."

Mộc Sâm nhìn cửa phòng trước mặt xem xét, thần sắc Mộc Sâm biến ảo không ngừng. Hắn Mộc Thanh Y nói không khỏi cũng bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh. Nếu như hắn thật sự dùng chuyện này tàn nhẫn hạ bệ Mộc Linh, chỉ sợ coi như Mộc Linh trở thành thật phế, nhưng Nhu phi và Tôn thị cũng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Mà hắn ở trước mặt phụ thân cũng lưu lại ấn tương lòng dạ độc ác. Đến lúc đó tiện nghi chỉ sợ chỉ có Tam đệ Mộc Kha mười một tuổi.

Trong phòng, Thanh Y xuyên qua khách sãnh trực tiếp trở lại phòng ngủ của mình. Vừa vào cửa, trong phòng liền truyền đến âm thanh vỗ tay miễn cưỡng. Mộc Thanh Y nhíu mày cũng không nghĩ tới tối nay một trận náo loạn như vậy vừa ra diễn, Dung Cẩn nếu như không xuất hiện quấy rối nàng mới cảm thấy không quen.

Vừa quay đầu lại, liền thấy Dung Cẩn lười biếng dựa trên nhuyễn tháp, bộ dáng mắt buồn ngủ mông lung tựa như mới vừa tỉnh lại.

"Tối nay thật là một vở kịch hay a. Thủ đoạn nhẹ nhàng như vậy, bổn công tử coi như là phục." Dung Cẩn cười nói.

"Nga?" Mộc Thanh Y thiêu mi.

Dung Cẩn sâu xa nói: "Có câu nói, tối độc phụ nhân tâm, người xưa quả thực không gạt ta."

Truyện Chữ Hay