Editor: LaOngDao
Được Đại công chúa ra lệnh, mọi người trong khách viện tự nhiên lập tức hành động. Trong khách viện náo nhiệt như thế, cũng kinh động đến các sư tăng trong tự, bởi vì Từ Ân phương trượng đóng cửa thanh tu, sư đệ của Từ Ân phương trượng là Từ An đại sư liền hỗ trợ lục soát tặc nhân. Dù sao Đại công chúa hàng năm ở trong Báo Quốc Tự, vạn nhất thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trên dưới Báo Quốc Tự cũng không tránh khỏi sai lầm.
Mọi người tập trung trước viện của Mộc Thanh Y rất nhanh cũng tản đi, cũng chỉ có trung niên phụ nhân kia được Mộc Trường Minh phái đến Báo Quốc Tự hầu hạ Mộc Thanh Y sắc mặt trắng bệch, gương mặt mờ mịt không hiểu.
"Công chúa mời." Trong phòng, Mộc Thanh Y cùng Đại công chúa ngồi trước chiếc kỷ trà, hai tay Mộc Thanh Y dâng lên một túi gấm con tinh xảo, bên trong là hương liệu vừa mới được điều chế tên Quốc Sắc. Trên chiếc kỷ trà còn có không mười loại hương liệu chưa kịp dọn dẹp xong, rõ ràng mới vừa rồi Mộc Thanh Y đúng là ở vội vàng điều hương.
"Đưa cho Bổn cung?" Đại công chúa mỉm cười nhận lấy túi gấm, còn chưa mở ra mùi thơm cũng đã nhàn nhạt tán phát ra.
Mộc Thanh Y gật đầu cười nói: "Được Đại công chúa không chán ghét, cũng là phúc phận của Thanh Y." Đại công chúa đã mười năm không có lộ diện ở kinh thành, người bình thường căn bản không biết Đại công chúa vẫn sẽ ngụ ở Báo Quốc Tự. Nhưng Mộc Thanh Y biết. Năm đó nàng bồi tổ phụ tới Báo Quốc Tự bái kiến Từ Ân phương trượng, hơn nữa còn vô tình gặp được Đại công chúa. Khi đó, Đại công chúa dùng là chính là Quốc Sắc.
"Ngươi nha đầu này...." Đại công chúa mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y nói: "Bổn cung mặc dù cực ít trở lại kinh thành, nhưng cũng nghe người ta nói tới chuyện phủ Túc Thành Hầu. Ngươi nha đầu này cũng không giống như những gì ngoại nhân nói. Ngược lại... Cùng nha đầu Cố gia kia rất có chút giống."
Ánh mắt Mộc Thanh Y khẽ nhúc nhích, cười nhạt nói: "Công chúa nói đùa, Thanh Y..."
Đại công chúa giơ tay lên vỗ tay của nàng nói: "Ngươi cũng không nên coi nhẹ chính mình, nha đầu Cố gia kia... Mặc dù đả thương Thất đệ, nhưng Bổn cung lại bội phục sự can trường của nàng. Chuyện phủ Túc Thành Hầu Bổn cung không biết, nhưng dù sao Bổn cung cũng từ trong cung ra ngoài, chuyện gì chưa từng thấy qua?" Nghe vậy, Mộc Thanh Y không khỏi mỉm cười một tiếng, cũng không phải sao? Đại công chúa từ nhỏ ở thâm cung trong lớn lên, âm mưu tính toán gì mà chưa từng thấy qua? Chỉ sợ người bên ngoài vừa hắng giọng cố tình lo lắng kêu lớn lên đã bị Đại công chúa cho biết được.
Đại công chúa có chút chán ghét phất tay một cái nói: "Bổn cung cũng không có tâm tư để ý tới những chuyện này, nhưng lần này Mộc Trường Minh huyên náo cũng quá tệ rồi!" Chuyện này đương nhiên không phải do Mộc Trường Minh làm chủ, nhưng lấy thân phận Đại công chúa tự nhiên sẽ không theo Tôn thị một người không lên được mặt bàn mà so đo, cho nên cuối cùng sai lầm liền không thể không rơi lên trên người Mộc Trường Minh.
Mộc Thanh Y không khỏi ở trong lòng cười thầm, chỉ sợ Tôn thị căn bản cũng không biết Đại công chúa ở nơi này, nếu không bà ta tuyệt đối sẽ không tự cho mình thông minh ra tay ở đây.
"Công chúa bớt giận, phụ thân người..." Mộc Thanh Y nhẹ giọng thở dài, thần sắc có chút ảm đạm. Mẫu phi Đại công chúa năm xưa được cưng chìu, lại sớm hương tiêu ngọc vẫn, lưu lại Đại công chúa một người ở trong cung cũng chịu khổ không ít. Thấy Mộc Thanh Y như thế, ngược lại thật đúng là nhiều hơn mấy phần đồng bệnh tương liên. Nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng chớ suy nghĩ nhiều, sống trong nhà quyền thế nhà ai mà không có chuyện?"
Đại công chúa thẳng thắn ngược lại khiến cho Mộc Thanh Y có chút kinh ngạc, trong lòng âm thầm suy đoán năm đó công chúa và Uy Viễn Hầu được xưng kiêm điệp tình thâm, chỉ sợ trong đó cũng không phải thật sự một chút gợn sóng cũng không có, dù sao, nhà của Phò mã Uy Viễn Hầu cũng là một đại gia tộc, bàn về nhân khẩu, so với phủ Túc Thành Hầu còn nhiều hơn rất nhiều.
"Tứ tiểu thư! Tứ tiểu thư!"
Mộc Thanh Y cùng Đại công chúa đang trò chuyện với nhau thật vui, ngoài cửa lại vang lên tiếng hạ nhân lo lắng kêu lên. Mộc Thanh Y có chút không vui nhíu mày một cái, Châu Nhi đi tới mở cửa giận dỗi nói: "Chuyện gì hô to gọi nhỏ, tiểu thư đang cùng Đại công chúa nói chuyện đây."
"Thật sự là có việc gấp. Tứ tiểu thư, Nhị công tử bên kia đã xảy ra chuyện!" Ngoài cửa chính là hạ nhân đi theo bên cạnh Mộc Linh, gương mặt nóng nảy hốt hoảng hiển nhiên là thật đã xảy ra chuyện.
Mộc Thanh Y nhíu mày, hướng Đại công chúa áy náy gật đầu một cái nói: "Công chúa, Thanh Y đi trước xin lỗi không tiếp được, kính xin công chúa tha lỗi."
Đại công chúa đứng dậy, nhẹ phẩy vạt áo nói: "Bổn cung cùng ngươi đi xem một chút đi, ngươi một cô nương gia buổi tối cũng không tiện. Bổn cung cũng muốn xem một chút, Nhị công tử phủ Túc Thành Hầu này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Đại công chúa nhấn mạnh câu Nhị công tử phủ Túc Thành Hầu, cho dù ai cũng có thể nghe ra không vui trong đó. Cũng khó trách, mọi người ở chỗ này vẫn rất tốt, hết lần này tới lần khác Mộc Linh vừa tới lại xảy ra chuyện. Điều này cũng thôi đi, chỉ cho là sợ bóng sợ gió. Vào lúc công chúa đang nói chuyện với Thanh Y đây, người bên cạnh Mộc Linh hơn nửa đêm lại tới, mặc dù nói là huynh muội, nhưng cũng không có muội muội nào hơn nửa đêm đi tới phòng huynh trưởng.
Gã sai vặt đi truyền lời sắc mặt trắng nhợt, có chút làm khó nhìn về phía Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y chỉ làm như không nhìn thấy, mỉm cười đối với Đại công chúa nói: "Như thế, đa tạ Đại công chúa ưu ái."
Gã sai vặt nhìn bóng lưng của Đại công chúa và Mộc Thanh Y rời đi sắc mặt trắng bệch giậm chân: "Xong rồi! Xong rồi... Mau! Mau trở về bẩm báo Hầu gia cùng phu nhân, Nhị công tử đã xảy ra chuyện!"
Tiểu viện Mộc Linh đang ở nằm ngay bên cạnh tiểu viện của Mộc Thanh Y, chỉ cách một bức tường với cửa vòm hình mặt trăng. Lẽ ra với khoảng cách gần như vậy, vừa rồi Đại công chúa ở xa như vậy cũng tới, nhưng Mộc Linh vẫn không có xuất hiện cũng đã khiến cho người khác nghi ngờ. Đợi đến khi lục soát đến trong sân của Mộc Linh quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Thời điểm Mộc Thanh Y và Đại công chúa di tới cửa thư phòng của Mộc Linh, những người khác đều yên tĩnh đứng ở cửa sắc mặt đều lúng túng xấu hổ. Thanh Y cất bước muốn đi vào bên trong, một nam tử trung niên nam tử đứng trước cửa ho nhẹ một tiếng bước lên ngăn cản nàng: "Tứ tiểu thư, ngươi trước không nên đi vào."
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mộc Thanh Y, nam tử chỉ có thể lúng túng dời mắt đi chỗ khác. Không phải hắn nhiều chuyện không để cho muội muội người ta quan tâm tới huynh trưởng, mà tình cảnh bên trong thật sự không thích hợp nữ tử khuê nhìn thấy.
Sắc mặt Đại công chúa khẽ biến, nhất thời liền suy nghĩ minh bạch mấu chốt trong đó, sắc mặt cũng âm trầm.
"Mang những người bên trong ra đây! Bổn cung cũng muốn hỏi một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" Đại công chúa lạnh lùng nói. Đại công chúa rốt cuộc cũng là người trải qua việc đời, chỉ nhìn sắc mặt mọi người lúng túng gần như đã đoán được bên trong xảy ra chuyện gì. Tức giận cũng càng lớn, nàng dốc lòng lễ Phật, hận nhất chính là những người ở trước Phật Môn thanh tịnh hồ nháo.
"Vâng." Nam tử trung niên kia gật đầu đáp ứng, phất tay sai người đi vào mang người đi ra.
Đại công chúa lôi kéo Mộc Thanh Y đi tới sãnh khách bên cạnh, hiển nhiên là tính toán hảo hảo xử trí Mộc Linh một phen. Đoàn người ở trong sãnh khách ngồi xuống, Mộc Thanh Y đứng ở bên cạnh Đại công chúa im lặng. Đại công chúa nhìn nàng một cái, nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi ngồi xuống đi."
"Thanh Y không dám." Mộc Thanh Y cẩn thận nói.
Đại công chúa thở dài nói: "Bổn cung không muốn thấy người phủ Túc Thành Hầu, bất quá Bổn cung lại muốn gặp ngươi. Ngươi cứ ngồi xuống trước đi."
Thanh Y do dự một chút lúc này nghe Đại công chúa nói vậy mới dám ngồi xuống. Đại công chúa nhìn dáng vẻ nàng cẩn thận nghiêm nghị âm thầm gật đầu một cái. Rốt cuộc vẫn là đích nữ, không giống với Mộc Phi Loan và Mộc Vân Dung ngông cuồng như vậy.
Đợi đến khi Mộc Linh bị dẫn tới, Đại trưởng công chúa cũng ngây ngẩn cả người. Mặc dù đoán được chuyện đã xảy ra, lại đoán không ra là ai. Vốn cho rằng Mộc Linh ở trong chùa chiền cùng thị nữ bên cạnh mình không đứng đắn. Lại không nghĩ rằng, bị thị vệ đem ra lại là hai nam tử!