Editor: LaOngDao
Có ước định với Dung Cẩn, Thanh Y không thể không bắt đầu chuẩn bị luyện chế U Hàn hương. Thật ra thì cách điều chế U Hàn hương cũng không phải bí mật gì, chỉ cần người có hơi hiểu rõ đối với việc chế hương sẽ biết. Nhưng người thật sự có thể chế tạo ra U Hàn hương cũng ít lại càng ít. Năm đó, thời điểm Cố gia vẫn chưa gặp chuyện không may, nàng quả thật đã từng đưa một chút U Hàn hương cho Lãnh Hương phường đánh giá, lúc ấy cũng không cho là đại sự gì, cũng chỉ là cùng người có chút am hiểu về hương liệu trao đổi lẫn nhau thôi. Chẳng qua là không nghĩ tới, Dung Cẩn lại có chấp niệm với U Hàn hương như vậy. Mặc dù không biết tại sao, nhưng Dung Cẩn người này quá nguy hiểm, khiến cho Thanh Y theo bản năng muốn cách xa hắn một chút. Hôm nay hắn lấy nguyên nhân cái chết của dì ra làm giao dịch, đừng nói điều chế hương, cho dù không có cách nào nàng cũng phải nghĩ biện pháp điều chế ra.
Nhưng Mộc Thanh Y cũng không có thời gian luyện chế hương trong phủ Túc Thành Hầu, bởi vì quản sự Đức An viện tới thông báo cho nàng chuẩn bị xong mọi thứ, để nàng lập tức lên đường đi ra ngoài thành.
Tiễn quản sự tới truyền lời, Mộc Thanh Y cười lạnh một tiếng, xem ra Mộc lão phu nhân thật sự chán ghét nàng tới cực điểm. Nhưng dễ dàng thể hiện thái độ chán ghét cực độ như thế, quả nhiên vị lão phu nhân này chưa từng bị thua thiệt gì đi? Cũng lười đi Đức An viện thỉnh an cáo biệt, Mộc Thanh Y tùy ý thu thập liền dẫn Châu Nhi ra khỏi phủ.
Tin tức rất nhanh truyền tới tai Mộc lão phu nhân, hiển nhiên là một trận giận dữ. Theo như quy củ vãn bối ra khỏi cửa phải vấn an trưởng bối từ giả, cho dù nàng chịu phạt ra phủ. Thái độ của Mộc Thanh Y như vậy, rõ ràng chính là thông báo bất mãn của nàng. Nha đầu này tưởng rằng sau khi chịu thua thiệt sẽ thông minh hiểu chuyện hơn so với trước kia, không nghĩ tới so trước càng khiến cho người ta chán ghét hơn! Mộc lão phu nhân đang tức giận không suy nghĩ, bà thân là tổ mẫu chỉ vì một chút chuyện nhỏ bị kinh sợ lại chán ghét tôn nữ như vậy, chỗ nào có nửa điểm tâm tư từ ái của tổ mẫu.
Tôn thị và Mộc Vân Dung đương nhiên không khỏi nhân cơ hội nói xấu Mộc Thanh Y, ngay cả bên môi Mộc Linh cũng lộ ra ý cười. Chỉ có Mộc Sâm đứng ở bên cạnh thân mẫu như có điều suy nghĩ nhíu mày. Sau hai lần hắn tiếp xúc với Tứ muội cũng có chút hiểu nàng, nàng cũng không phải là người ngu xuẩn lỗ mãng như thế, như vậy thái độ của nàng hôm nay là muốn ám chỉ cái gì đây? Nhìn lướt qua vẻ mặt hớn hở vui sướng của ba mẹ con Tôn thị, Mộc Sâm cúi đầu rũ mắt che giấu một tia quyết tuyệt cùng kiên nghị.
Mộc Thanh Y ra khỏi đại môn phủ Túc Thành Hầu, vừa đúng gặp được Mộc Trường Minh từ bên ngoài trở về phủ Túc Thành Hầu. Thấy Mộc Thanh Y, Mộc Trường Minh ngẩn người mở miệng hỏi: "Thanh Y đây là..."
Mộc Thanh Y hơi cúi chào, nhẹ giọng nói: "Thanh Y phụng chi mệnh của tổ mẫu, đi ra ngoài thành tĩnh dưỡng."
Mộc Trường Minh nhíu mày, quay đầu hỏi quản sự đi theo bên cạnh Mộc Thanh Y: "Lão phu nhân có nói đưa Tứ tiểu thư đi đâu không?" Quản sự cung kính đáp: "Bẩm Hầu gia, lão phu nhân phân phó đưa Tứ tiểu thư đến biệt viện Vân Vụ sơn."
Mộc Trường Minh mày kiếm khóa chặc, lắc đầu nói: "Quá xa, không phải ở ngoài thành chúng ta có vài biệt viện sao?" Vân Vụ sơn cách kinh thành khoảng chừng hơn hai trăm dặm, dường như đồng nghĩa đuổi Mộc Thanh Y cũng không sai. Nếu như có chuyện gì nhất thời nửa khắc cũng không kịp trở lại kinh thành.
Quản sự hiển nhiên không nghĩ tới Hầu gia luôn luôn hiếu thuận với Tôn phu nhân ra lại vì người khác mà bác bỏ quyết định của lão phu nhân, có chút làm khó nói: "Khởi bẩm Hầu gia, lão phu nhân nói biệt viện phụ cận kinh thành lâu năm không tu sửa, hơn nữa cũng rất ồn ào chỉ sợ quấy rầy Tứ tiểu thư."
Mộc Trường Minh sắc mặt khẽ tối nhìn Mộc Thanh Y nói: "Thanh Y ngươi trở lại viện trước đi, phụ thân đi gặp tổ mẫu nói chuyện một chút. Nữ nhi gia tại sao có thể đơn thân đến địa phương xa xôi như vậy."
Trong mắt Thanh Y chợt lóe, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Phụ thân không nên vì Thanh Y mà chọc tổ mẫu tức giận, Thanh Y mới vừa khiến cho tổ mẫu giận dữ, phụ thân lại đi..." Mộc Trường Minh nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y, hỏi: "Ngươi làm cái gì?"
Mộc Thanh Y xấu hổ cúi đầu nói: "Thanh Y nhất thời tùy hứng, không đi từ giả tổ mẫu đã..."
Nghe vậy, Mộc Trường Minh thở phào nhẹ nhõm. Theo hắn cũng chỉ như vậy thôi không hơn, nữ nhi gia luôn có chút cáu kỉnh, huống chi người sáng suốt cũng nhìn ra được trong chuyện ngày hôm qua cũng không phải lỡi của Mộc Thanh Y, nhưng cuối cùng chịu phạt cũng là nàng, cũng khó trách nàng sẽ có chút oán khí. Cười nhạt nói: "Ngươi biết lỗi là tốt rồi, hiện tại thì thôi, sau khi trở về thành tâm hướng tổ mẫu bồi tội, biết chưa."
Mộc Thanh Y gật đầu, mặt thành khẩn nói: "Thanh Y biết sai."
Mộc Trường Minh suy nghĩ một chút, nói: "Đã như vậy... Vân Vụ sơn ngươi cũng đừng đi, ngày giỗ mẫu thân ngươi cũng sắp đến. Ngươi đi Báo Quốc Tự vì mẫu thân ngươi cầu phúc đi."
Mộc Thanh Y gật đầu cười nói: "Thanh Y tuân lệnh, Thanh Y đa tạ phụ thân."
Mộc Trường Minh gật đầu một cái, thở dài nói: "Đi đi, phụ thân sẽ phái người đi gặp chủ trì Báo Quốc Tự chào hỏi, cũng đưa chút tiền nhanđèn." Nhìn nữ nhi vui vẻ trước mắt, Mộc Trường Minh không khỏi nhớ lại Trương thị đã qua đời. Mặc dù hắn đối với Trương thị cũng không có tình cảm gì, nhưng cũng phải thừa nhận Trương thị là một thê tử tốt cũng là một đương gia chủ mẫu rất ưu tú. Kể từ bà ấy vào cửa, hắn chưa từng bận tâm vì chuyện nhỏ trong phủ. Vì vậy đối với thê tử vẫn có một chút áy náy. Nhưng từ trước nay, mặc dù Mộc Thanh Y thân là đích nữ nhưng lại không xuất chúng bằng Phi Loan Vân Dung, cũng khiến cho Mộc Trường Minh thuận lý thành chương quên lãng nàng. Chỉ có điều kể từ Cố Vân Ca chết, nữ nhi này ngược lại càng ngày càng chói mắt.
"Vâng, nữ nhi cáo lui." Mộc Thanh Y nhẹ nhàng phúc thân, được Châu nhi đở vào xe ngựa.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, trên mặt Mộc Trường Minh dáng vẻ từ ái dần dần nhạt đi, càng nhiều thêm mấy phần suy nghĩ. Hắn mới vừa từ phủ Cung Vương trở lại, đương nhiên cũng biết nhất thanh nhị sở tất cả chuyện phát sinh ngày hôm qua. Nữ nhi này bây giờ không thể bạc đãi, nữ tử có thể khiến cho bắc Hán Liệt vương vài phần kính trọng...
Dịch quán Tây Việt.
Trong phòng bố trí tinh mỹ thoải mái, một mỹ nam tử cẩm y màu đen lười biếng nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một đôi phượng mâu nửa mở nửa khép nhìn hoa rơi như mưa bên ngoài cửa sổ rộng mở. Một trận gió mát thổi qua, mang theo cánh hoa từ ngoài cửa sổ bay vào phòng, rơi xuống bên cạnh nam tử mặc cẩm y màu đen. Màu đen kết hợp với màu vàng kim hòa nhã, thêm cánh hoa màu đỏ nhạt càng thêm rung động lòng người, cảnh đẹp như khiến cho người vừa tiến vào cũng không nhịn được dừng chân nhìn cảnh đẹp trước mắt đến ngây người.
"Chuyện gì?" Dung Cẩn mở mắt, dưới đáy mắt ẩn giấu hàn băng thoáng qua một tia không vui.
"Khởi bẩm điện hạ, Mộc Tứ tiểu thư ra khỏi thành." Thị vệ sau lưng sắc mặt tái nhợt, vội vàng cúi đầu trầm giọng bẩm báo.
"Vân Vụ sơn?" Dung Cẩn cau mày, nữ nhân kia thoạt nhìn không giống như người dễ dàng bị người đày đi đến địa phương xa xôi như Vân Vụ sơn. Chẳng lẽ nàng muốn chạy trốn sao?
"Không, nhìn phương hướng xe ngựa, là Báo Quốc Tự." Nghe được trong lời nói chủ tử không vui, thị vệ vội vàng nói.
"Báo Quốc Tự?" Dung Cẩn ngồi dậy, ống tay áo khẽ rung lên, cánh hồng nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ. cả người như có điều suy nghĩ cười một tiếng, Dung Cẩn đứng lên nói: "Đi, chúng ta cũng đi Báo Quốc Tự." Thanh Thanh một người ở cừng với sư tăng trong miếu nhất định rất cô đơn, bổn công tử có tâm đi theo bồi nàng.
"Vâng, điện hạ."
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Emma ~ nhất định nói một chút Cửu gia thật lòng không phải là hảo ngân, cũng không kém Thanh Y. Nếu như các bạn thân ái đều xem qua Thịnh Thế Đích Phi, Phượng phải nói, mặc dù bây giờ nhìn Thanh Y yếu hơn so với A Ly, nhưng làm... lòng dạ tuyệt đối lạnh lùng hơn so với A Ly, đen hơn so A Ly...