Editor: Dương Gia Uy Vũ
____________
Ngày kế Lâm Trí đã đi mất, đương nhiên đêm trước đó, Lâm Vãn lại được thể nhiệm gần hơn cảm giác mệt mỏi vất vả hơn nửa buổi tối.
Đến khi cô nằm trên giường giống như con cá chết, Lâm Trí mới đưa tay vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, thấp giọng trấn an cô.
Lâm Vãn mơ mơ màng màng ngủ mất, cô cũng không kịp hồi báo một chút với hệ thống về tâm trạng ngay lúc này.
Lúc cô tỉnh lại lần nữa, bên ngoài lại là thời tiết mặt trời lên cao ba sào, từ khi cô và Lâm Trí bắt đầu làm chuyện xấu hổ, cô chưa hề nhìn thấy mặt trời mới mọc và cũng chưa thấy trời chiều, dù sao thì trời chưa tối đã lên giường, trời sáng sớm thì cô còn tu dưỡng.
"Lâm Trí đi rồi sao?" Cô không nhúc nhích giả chết.
Hệ thống trả lời: "Đi rồi, hắn căn bản không ngủ, vẫn luôn nhìn cô. Nhìn thấy bên ngoài có người đánh ám hiệu, hắn mới rời khỏi."
Lâm Vãn thở phào nhẹ nhõm, vì mình có mấy ngày ngày sống dễ chịu mà cảm thấy vui vẻ: "Cảm tạ Thánh A La, ta còn sống. Hắn đi làm gì rồi?"
Hệ thống bất mãn nói: "Tinh huyết đại bổ, cho dù cô có chết cũng là do quá thừa dinh dưỡng."
Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Sao mi không nói sớm, chờ tháng sau ta tới kinh nguyệt, sẽ giữ lại toàn bộ máu cho mi để mi bồi bổ đầu óc."
Hệ thống: "..."
Nó luôn cảm thấy là lạ chỗ nào đó, nhưng lại không nghĩ ra, dù sao số liệu bọn nó cũng không cho phép tồn tại kỳ thị giới tính.
Tinh huyết của nam nhân đại bổ, dĩ nhiên kinh nguyệt của nữ nhân cũng đại bổ, tục ngữ nói nữ nhân có thể gánh vác nửa bầu trời đó.
"Hắn đến kinh đô ám sát Thái tử." Hệ thống điều tra một phen, mới nói cho cô.
"Bạo Ngược của ta lợi hại nha, nếu mọi chuyện bại lộ, có phải ta sẽ thành quả phụ không?" Lâm Vãn cũng không đoái hoài tới đau thắt lưng, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Hệ thống nói: "Cô thu nụ cười trên mặt lại trước đi, ta sợ đến lúc đó cô sẽ vui quá hóa buồn, muốn khóc cũng không có chỗ khóc."
Lâm Vãn chẳng thèm ngó tới: "Bạo Ngược tự mình chết đi thì có tính là lật xe thành công không?"
Hệ thống trả lời: "Tính, có điều đây là tình huống không có khả năng xuất hiện."
Lâm Vãn nghi hoặc: "Tại sao chứ? Vì hắn có ba cái chân? Vậy ta còn có ngực lớn hơn hắn đó!"
Hệ thống bị chấn kinh vì sự vô sỉ của cô, trầm mặc một lát mới nói: "Không phải, bởi vì hắn có hào quang của nhân vật chính, hướng đi của kịch bản chính là cô hẳn phải chết."
Lâm Vãn không muốn nói chuyện với hệ thống nữa, bởi vì cô phát hiện những kiến thức mà mình đã học ở kiếp trước tất cả đều không dùng được, nơi này là Bắc địa, địa bàn của Lâm Trí, cô căn bản chính là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe.
Cô nhanh nhẹn đứng dậy xuống giường, kết quả là nhìn thấy một sợi dây xích sắt trên cổ chân.
Vòng sắt trên cổ chân được vải gấm mềm mại bao lấy, rõ ràng là sợ vòng sắt làm tổn thương chân của cô.
"Hệ thống, chúng ta thương lượng một chút đi, nếu như có thể đi đến thế giới tiếp theo, ta khẩn cầu mục tiêu đừng có thích chơi mấy vật dụng tình thú như thế nữa được không? Nào là vòng chân, còn xuân dược nữa, ta nhớ được lúc trước hắn còn tặng cho ta một hộp vòng lục lạc, may mắn bây giờ vẫn chưa dùng tới. Cầu xin ba ba Lật Xe cho con một con đường sống, người như ta tương đối bảo thủ, không chơi được những thứ kích thích như thế, ta sợ mình sẽ chơi đến mức trúng gió mất."
Lâm Vãn đang trầm mặc, rất lâu sau đó rốt cục mới mở miệng nói chuyện với hệ thống.
Hệ thống trả cho cô một sự im lặng như chết.
Lâm Vãn: "..." Cô đã dự cảm được tương lai bi thương của mình.
Hệ thống dường như sợ cô quá mức sa sút tinh thần, không khỏi an ủi cô: "Yên tâm, có ta ở đây, cô sẽ không bị kích thích đến mức trúng gió đâu, nhiều nhất chỉ là sướng chết thôi. Cái chữ "Chết" kia chính là ý trên mặt chữ."
Lâm Vãn bị nhốt trong phòng này, may mắn là xích chân đủ dài, trên giá sách bên cạnh bày đầy các loại thư tịch, cô có thể lấy xuống xem bất cứ lúc nào.
Mặc dù tán gẫu với hệ thống có thể giết thời gian tốt hơn, nhưng cô cũng không muốn phản ứng với hệ thống, dù sao bọn họ cũng đã tổn thương lẫn nhau.
Một ngày ba bữa đều có nha hoàn đưa tới, trong phòng cũng đều là người hầu hạ cô, lúc này cô không bị bỏ thuốc, nhưng xung quanh đều là nha hoàn câm, một câu cũng không nói với cô. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Cô cũng lười nghiên cứu thảo luận với hệ thống lý do tại sao Bạo Ngược lại có loại hành động biến thái này, nhưng tóm lại khẳng định là không có câu trả lời gì tốt.
"Có ai không." Cô kêu một tiếng, lập tức có nha hoàn đi tới.
"Ta muốn quyển sách phía trên nhất kia." Tay Lâm Vãn gần như chỉ ngay quyển sách trên đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ vóc dáng thân thể này của cô không cao lắm, cộng thêm nữ tử Bắc địa đều lớn lên cao gầy, cho nên đồ vật cô nhón chân lên cũng không tới, đối với người ta mà nói lại dễ như trở bàn tay.
Có điều nha hoàn này cũng không nghe cô phân phó như bình thường, mà là chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, để cô sang ngồi.
Lâm Vãn không biết tại sao, nhưng vẫn dựa theo chỉ thị của nàng ấy mà làm.
Nha hoàn kia rất nhanh đã trở lại, có điều lần này trong tay của nàng ấy cầm một phong thư, ra hiệu Lâm Vãn xem cái này.
Cô cầm thư, trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, mở phong thư ra dưới ánh nhìn chăm chú của nha hoàn.
【 Tỷ tỷ, lúc nàng thấy lá thư này, chắc hẳn ta đã rời khỏi nàng. Mặc dù giờ phút này nàng vẫn ở ngay bên cạnh ta, cực kỳ quyến luyến nằm trong ngực ta, nhưng ta đã bắt đầu nhớ nàng rồi. Ta đang nghĩ nếu như ta rời khỏi nàng, sau này ai sẽ bỏ ngón tay vào trong miệng của nàng, để nàng mài răng như trẻ con đây... 】
Lâm Vãn tâm lặng như nước bỏ qua một đoạn nói nhảm phía trước, trực tiếp nhìn dòng cuối cùng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
【 Ta có rất nhiều thư cho nàng, trước kia mỗi một ngày chúng ta xa nhau, ta đều sẽ viết thư cho nàng. Nếu tỷ tỷ buồn chán, có thể xem mấy lá thư ta viết cho nàng lúc trước. Hi vọng đêm nay ta có thể đi vào giấc mơ của tỷ tỷ, cùng giường chung gối với tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ khóc... 】
Sau đó lại là một đoạn miêu tả sắc tình cực kỳ phong phú, thấy hắn dùng từ điêu luyện như vậy, làm người hiện đại như cô sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
Thanh âm của hệ thống vang lên: "Chậc chậc, trên người cô có năm nốt ruồi, ngoại trừ trên trán, còn lại đều mọc tại nơi không thể miêu tả, ta chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mosaic."
Rất khó tưởng tượng Lâm Trí sẽ viết cặn kẽ như vậy.
Mấy nha hoàn chuyển mấy cái hộp gỗ đến, nhìn sơ qua đã chất đầy bàn đọc sách.
Lâm Vãn mở từng cái ra, chỉ thấy bên trong nhét đầy thư, cô tùy ý lấy ra một bức từ trong đó, phía trên đầy chữ, nhưng vẫn luôn lặp lại một câu.
【 Tỷ tỷ, sao tỷ lại vứt bỏ đệ? Tỷ tỷ, sao tỷ lại vứt bỏ đệ... 】
Tay Lâm Vãn run một cái, phong thư rơi xuống bàn, chữ viết trên đó non nớt méo mó, thậm chí cuối cùng đã hoàn toàn trở nên mơ hồ không rõ, tựa như người viết chữ đã chịu đựng vô số thống khổ vậy.
Cô xem hết bức thư này đến bức thư khác, trong lòng từ không hề dao động trở thành chột dạ khó hiểu.
Người rơi xuống vách núi há có thể dễ dàng cứu lại như vậy, thỉnh thoảng hắn sẽ viết hắn có bao nhiêu thống khổ, nhưng đại đa số đều là nhắc đến cô.
Thậm chí có đôi khi có một bức thư không viết gì bên trong, đầy trang giấy đều là hai chữ "Tỷ tỷ", nhìn thấy mà giật mình.
Hệ thống thấy cô nãy giờ không nói gì, thậm chí còn có thể cảm nhận được nội tâm của cô đang dao động, không khỏi thấp giọng nói: "Cô không sao đấy chứ?"
Lâm Vãn nói: "Không sao, Bạo ngược trong câu chuyện của người khác cũng là như vậy sao? Mãi mãi vẫn là vòng tuần hoàn này?"
Hệ thống trầm mặc một lát mới nói: "Hắn có sứ mệnh cần phải hoàn thành."
Lâm Vãn thở dài một hơi nói: "Hắn và ta còn là đồng bệnh tương liên, gặp gỡ cái hệ thống không đáng tin cậy như mi."
Hệ thống cực kỳ thức thời không tiếp lời, tóm lại cuối cùng đều là lỗi của nó.
Sau khi Lâm Vãn đọc thư xong liền bảo các nàng ấy thu lại, lại không ngờ rằng những nha hoàn khóa ngay đầu giường cô, hơn nữa còn bảo vệ ở bên cạnh, rất hiển nhiên là không cho phép cô tự tiện dời đi.
Nhìn thấy đầu giường trưng bày bốn năm cái hộp, bên trong đều là những bức thư tràn ngập oán niệm và cố chấp của Lâm Trí, Lâm Vãn cảm thấy ban đêm mình có ngủ thiếp đi cũng sẽ bị làm tỉnh lại.
Đương nhiên hệ thống cảm thấy cô quá lo lắng rồi, dù sao từ khi ở cùng với Lâm Trí, Lâm Vãn đã được dưỡng thành một thói quen tốt.
Đó chính là ngủ mọi lúc mọi nơi, dù là giường sắp bị động tác của hai người đánh sập, cô vẫn ngủ như cũ, vòng xoáy dục vọng cũng không thể chiến thắng sự dụ hoặc của giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống, mấy thủ vệ nha hoàn thổi tắt đèn, để lại hai ngườii trực đêm canh giữ ở gian ngoài.
Lâm phủ canh giữ sâm nghiêm, tỷ tỷ là bảo bối quý giá nhất của hắn, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ hết thảy, nhưng vẫn có người nhìn trộm nơi này.
Một phần những thủ vệ kia bị điều đi, một bộ phận khác bị xoá bỏ.
Trời vừa sáng, lúc Lâm Vãn đến giờ mở mắt, trong ánh mắt lại không phải là màn giường đỏ rực cô quen thuộc, mà là cái mặt làm cô chán ghét kia của Mộc Tiêm.
"Phu nhân thật đúng là một đêm ngủ ngon, ban đêm phát ra động tĩnh lớn như vậy ngươi đúng là một chút trực giác cũng không có. Cho dù đã đổi giường cũng không thấy ngươi tỉnh lại." Mộc Tiêm trào phúng nói hai câu.
Lâm Vãn chống thân thể dậy, lúc này mới có thể cẩn thận quan sát xung quanh.
Ở đây căn bản không phải là phòng ngủ của cô, hết thảy đều là bài trí xa lạ, xích sắt trên chân vẫn còn, chỉ có điều cột giường đã bị dỡ ra.
"Sao vậy? Mộc cô nương cũng thích nhìn ta bị xích sắt trói buộc?" Cô đá đá xích sắt.
Biểu cảm trên mặt Mộc Tiêm nháy mắt đã trở nên rất khó coi, cười lạnh nói: "Lâm Trí quyết tâm muốn trói ngươi lại, còn dùng huyền thiết ngàn năm chế thành xích sắt, mau nói chìa khóa ở đâu, nếu không ta sẽ chặt đi cái chân này của ngươi."
Lâm Vãn nhếch miệng, đệ đệ ngoan nhà cô thật đúng là lúc nào cũng không làm người ta thất vọng.
Khóe miệng cô cười nhạt: "Ngươi chặt đi, dù sao có chân hay không cũng chẳng sao hết, A Trí thích cũng không phải đôi chân này của ta."
Mộc Tiêm muốn đưa cô đi từ tầng lớp thủ vệ sâm nghiêm trong phủ như thế, tuyệt đối không dễ dàng.
Nếu như lúc ấy nàng ta không quan tâm đến đôi chân của Lâm Vãn, e rằng đã sớm chặt mất, làm gì chờ tới bây giờ còn hỏi cô chìa khoá ở đâu.
Mộc Tiêm nhìn ánh mắt của cô dần dần sâu sắc, dường như nổi lên tâm tình gì đó, nàng ta cười lạnh một tiếng: "Ngươi đắc ý gì chứ, chẳng qua chỉ là cấm luyến của Lâm Trí, hắn rời khỏi Bắc địa cũng sợ ngươi chạy mất, có thể thấy được ngươi vốn là nữ tử thủy tính dương hoa. Trước đó hắn rơi xuống vách núi, Lâm phủ ngay cả một người cũng không tìm đến, Lâm Vãn, trái tim của ngươi thật cứng rắn."
Thủy tính dương hoa (水性杨花): lẳng lơ, dâm loàn.
Lâm Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng trên người nàng ta, giống như ánh mắt đang lựa chọn hàng hóa.
"Không có cách nào khác, đệ đệ tốt kia của ta chỉ thích loại nữ tử tâm địa cứng rắn như ta thôi."
Sắc mặt Mộc Tiêm biến đổi, nàng ta còn chưa kịp mở miệng đã có người chậm rãi đi đến.