Sau bữa cơm Lê Khang thực sự bị thức ăn của Nguyễn Vô Niệm chinh phục. Thực tế Nguyễn Vô Niệm nấu ăn không phải là quá xuất sắc, chủ yếu đến từ việc hắn biết phối hợp với những loại gia vị với nhau làm sao để tạo ra hương vị thơm ngon, thích vị giác của những người chưa từng được nếm qua. Lê Bang Cơ tấm tắc khen ngợi nói.
- Hiền đệ, ta thực sự không nói điêu đâu, nếu như đệ chịu vào cung tuyệt đối sẽ là nhất phẩm ngự trù đấy. Khi đó có một tấm biển vàng mở quán ăn tuyệt đối sẽ nổi danh toàn bộ kinh thành.
Nguyễn Vô Niệm lắc đầu cười, vào cung làm ngự trù chưa nói là mất đi tự do, ra ngoài làm ăn được mới là lạ, Lê Quốc hoàn toàn là nói bậy. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Huynh trưởng quá lời, huống chi đệ cũng không muốn đi làm ngự trù, đệ muốn đi ra biển lớn để làm ăn.
Lê Bang Cơ nghe vậy liền không khỏi nhớ lại “thầy” của Nguyễn Vô Niệm, hắn nói.
- Đệ muốn đi chu du tứ hải như sư thừa sao?
Nguyễn Vô Niệm lắc đầu.
- Cũng không hẳn là như vậy, thiên hạ này quá rộng lớn, đệ dù có dùng cả đời cũng không thể đi hết được. Nhưng đi càng nhiều sẽ mở mang được tầm mắt, hơn nữa lợi ích ở ngoài biển so với kinh doanh trong đất liền lại càng lớn. Có những thứ tại Đại Việt không đáng tiền thế nhưng đem ra nước ngoài có thể dùng đơn vị vàng mà tính, chưa kể đến khai thác sản vật ở biển cũng là một món lợi không hề nhỏ chút nào. Đáng tiếc… hiện tại đệ còn chưa đủ khả năng để ra biển.
Lê Bang Cơ nghe vậy không khỏi có điều suy nghĩ, quả thực những sản vật dưới biển như san hô, ngọc trai khai thác lên được thông qua gia công một chút đều có giá trị cực kỳ đắt đỏ. Trước kia triều đình hay dùng những vật phẩm quý đem đi cống cho Thiên triều, Thiên triều vì mặt mũi tỏ ra mình là Thượng quốc nên sẽ ban thưởng ngược lại gấp bội. Nhưng cũng bởi vì vậy mà quá tốn kém nên bây giờ Thiên triều cũng không cho sứ thần đem quá nhiều đồ cống, những thứ đồ này bởi vậy mà ở trong cung còn rất nhiều. Thay vì đem ném mốc ở trong kho nếu đem ra nước ngoài bán lấy tiền chẳng phải sẽ có ích hơn hay sao. Đáng tiếc dường như lúc này triều đình còn chưa có một thương đội nào đủ lớn để đi ra nước ngoài cả. Nghĩ đến đây Lê Bang Cơ không khỏi nhớ đến điều Nguyễn Vô Niệm nói lúc buổi sáng, chẳng phải bây giờ thương nhân người Hoa đang bắt đầu chiếm lĩnh ngoại thương, đến mức Đại Việt một đội thương nhân hướng ra nước ngoài cũng không có, như vậy Đại Việt giống như đang bị cô lập vậy.
- Khang đại nhân, ta xin mạo muội hỏi một chút, không biết triều đình định cấp đất phong cho ta ở đâu?
Nguyễn Vô Niệm hỏi. Hắn hơi tò mò muốn biết nơi mình được cấp đất phong để tiến hành quy hoạch. Nhắc đến đây Lê Bang Cơ có hơi xấu hổ, hắn có cảm giác như mình thực sự để cho huynh đệ kết nghĩa của mình chịu thiệt thòi. Lê Khang nhìn Lê Bang Cơ một chút để xin ý kiến, thấy hoàng đế có vẻ đồng ý rồi Lê Khang mới nói.
- Bệ hạ quyết định ban cho ngươi làm La Hiên bá, 200 mẫu ruộng thế nghiệp đều ở xã La Hiên.
- La Hiên? Thái Nguyên sao?
Nguyễn Vô Niệm nghe tên địa danh này lại khá quen thuộc liền hỏi lại. Lê Khang gật đầu nói.
- Không sai, Bắc đạo, lộ Thái Nguyên, châu Vũ Nhai, xã La Hiên, là một tiểu xã.
Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhe răng, triều đình hiện tại quy định tiểu xã là xã có 10 người trở lên. Mười người ở đây không phải có ý rằng cả xã chỉ có 10 người mà là mười người được thống kê vào bên trong sổ đinh tức chỉ thống kê người từ 18 – 59 tuổi gọi là trong độ tuổi có thể lao động được. Với dân số như thế này chỉ sợ số ruộng đất không có đến 200 mẫu, thảo nào đám quan lại trong triều định lại hào phóng cho hắn đến 200 mẫu thế nghiệp điền, rõ ràng đều là cho ruộng khống.
Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm lại không hề buồn rầu một chút nào. Bởi La Hiên – Thái Nguyên hắn cũng có biết đến, Vũ Nhai là một châu nên thành phần dân tộc tại đây tương đối đa dạng, có người Tày, Nùng, Mông, Kinh… tuy nói nơi này dân cư thưa thớt, đất đai không phù hợp để trồng lúa nước, thế nhưng nơi đây là một nơi thích hợp để trồng cây công nghiệp, hơn nữa tại đây có một thứ tài nguyên vô cùng quý giá mà thời đại này các triều đình phong kiến vẫn chưa khai thác hết, đó chính là mỏ phosphor.
Ứng dụng của phosphor có thể nói là rộng khắp, trong nông nghiệp có thể dùng làm phân bón, thuốc trừ sâu; trong công nghiệp có thể dùng làm để tạo thuỷ tinh, chế tạo thép; trong quân sự có thể dùng làm thuốc nổ, hiện tại hoả hổ Đại Việt đang dùng cũng có một lượng nhỏ phosphor trong đó để tạo chất làm cháy. Mà những thứ này Nguyễn Vô Niệm vừa vặn biết được khi ở trong thư viện Vatican. Do đó đối với triều đình La Hiên là một vùng hoang vu, không có giá trị, thế nhưng đối với Nguyễn Vô Niệm mà nói nơi đây chẳng khác nào là một bảo vật đang chờ hắn khai phá.
- Nếu không huynh trưởng liều mang dâng tấu thư gửi lên bệ hạ xin cho hiền đệ một mảnh đất phong khác gần kinh đô một chút, lại màu mỡ dễ thu thuế. Với công lao của đệ đây cũng không phải là một điều quá đáng.
Lê Bang Cơ cũng cảm thấy hơi có lỗi với Nguyễn Vô Niệm, lúc này hắn lại muốn đổi nơi đất thế nghiệp. Nguyễn Vô Niệm cũng thực sự cảm động, phải biết dâng biểu tâu lên hoàng đế xin như vậy chẳng khác nào đang vuốt râu rồng cả, thế nhưng Lê Quốc lại sẵn sàng dâng tâu, vị anh em kết nghĩa này hắn kết giao thực sự không uổng công. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Không sao, La Hiên rất tốt, ban thưởng của bệ hạ rất tốt. Nếu có thể đệ thực sự muốn đích thân khai phá vùng đất này, biến nơi đây trở thành vùng đất trù phú cho quốc gia.
Lê Khang liền nói.
- Thằng nhóc ngươi có phải quá tự tin hay không. La Hiên đất đai nghèo nàn, dân cư ít ỏi, muốn biến nó thành vùng đất trù phú quả thực là chuyện không tưởng.
Thực tế đã từ rất lâu La Hiên không đóng thuế cho triều đình. Bởi tại đây là vùng núi, dân tộc thiểu số nhiều, triều đình trung ương muốn cai quản tại đây rất khó, hằng năm dân chúng La Hiên đủ ăn đã tốt lắm rồi chứ đừng nói đến chuyện đóng thuế. Nguyễn Vô Niệm đủng đỉnh nói.
- Người khác làm không được chưa chắc ta đã làm không được. Đại nhân cũng không nên phán đoán quá sớm như vậy.
Nhìn nét mặt tự tin của Nguyễn Vô Niệm Lê Khang không khỏi hơi chột dạ, chẳng lẽ thiếu niên này lại có thể làm nên điều thần kỳ? Không hiểu sao sau một buổi sáng bị tâm tư bay nhảy của Nguyễn Vô Niệm dẫn dắt, Lê Khang đối với thiếu niên này lại có một sự trông đợi kỳ lạ. Lê Khang nói.
- Nếu ngươi dám lập quân lệnh trạng có thể phát triển được La Hiên có khả năng đóng thuế ta tuyệt đối dám tâu với bệ hạ xin phong ngươi làm Khai địa tướng quân, cấp người cho ngươi đi khi phá La Hiên lập đồn điền tại đây, ở La Hiên ngươi có thể tự cai quản.
Lập đồn điền là một chính sách khai hoang có từ thời Lý, về sau được kế thừa và phát triển bởi triều Trần. Đến khi Đại Việt giành được độc lập, dưới triều Lê Bang Cơ chiến tranh với Chiêm Thành diễn ra thường xuyên, Đại Việt lãnh thổ được mở rộng, cũng bắt được nhiều tù binh, do đó việc khai hoang lập đồn điền được xúc tiến mạnh mẽ. Mỗi đồn điền thực chân là một đơn vị quân đội đóng ở vùng biên giới hoặc nơi chưa khai phá, mục đích là vừa khai hoang, vừa mở rộng lãnh thổ đồng thời cũng vừa là bảo vệ những vùng đất mới đó. Mỗi đồn điền được mang đơn vị là một vệ, sở do một tướng lĩnh đứng đầu có toàn quyền quyết định quân chính tại vệ, sở mình cai quản. Chính nhờ chính sách này mà triều Lê vừa có thể bảo vệ được vùng biên cương, vừa có thể không ngừng xâm lấn lãnh thổ của Chiêm Thành về phía Nam.
Nếu như để một lính mới như Nguyễn Vô Niệm làm tướng lĩnh cai quản vệ, sở trong triều chắc chắn sẽ có người dị nghị không ít, thế nhưng có quân lệnh trạng, lại do Thượng thư lệnh như Lê Khang mở lời chắc chắn sẽ không có mấy người phản đối, dù sao bọn hắn cũng không thể tin được Nguyễn Vô Niệm có khả năng biến La Hiên trở thành vùng đất giàu có được.
Nhìn thấy Lê Khang đưa ra đề nghị hãm hại đến huynh đệ mình như vậy Lê Bang Cơ vội nói.
- Bác Khang, La Hiên là đất nghèo, lập quân lệnh trạng như vậy chẳng phải làm khó huynh đệ ta.
Không ngờ lúc này Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.
- Được, ta dám cá với đại nhân, chỉ cần ba năm, ta chắc chắn giúp cho La Hiên có thể đóng thuế đầy đủ.
Đề nghị của Lê Khang chẳng phải là quá đúng ý hắn hay sao, để có thể khai thác được những tài nguyên ở La Hiên, Nguyễn Vô Niệm cần có toàn quyền cai quản nơi đây mà không phải chỉ có quyền hưởng lộc tại đó, nếu như chỉ có 200 mẫu ruộng thế nghiệp chỉ sợ rằng hắn không bù cả gia tài vào đã là may rồi. Thế nhưng nếu có toàn quyền khai thác, quản lý thì lại khác, La Hiên nghèo, nhưng bởi vì vậy càng không có địa chủ, không có thế lực địa phương, nó như một tờ giấy trắng tuỳ ý cho Nguyễn Vô Niệm vẽ lên vậy.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: