Vừa nghe Nguyễn Vô Niệm nói xong Lê Bang Cơ như bị sét đánh, mặt mày lập tức đen thui toang muốn gõ đầu tên tiểu đệ này của mình. Hắn thực sự rất ưa thích có một đứa em trai ngoan ngoãn, Lê Bang Cơ đối xử với các anh chị em trong hoàng gia thực sự không tồi một chút nào, nếu như hoàng đế khác lên ngôi có lẽ việc làm đầu tiên là phải trừ khử những mối uy hiếp đối với mình, thế nhưng Bang Cơ lại là một loại khác. Khi lên ngôi vua đã phong cựu Thái tử Lê Nghi Dân làm Lạng Sơn vương, phong Nhị hoàng tử Lê Khắc Xương làm Tân Bình vương, phong cho em trai Lê Tư Thành làm Bình Nguyên vương, triệu tất cả các anh em mình vào trong kinh thành để ở, đến các dị lễ đều tụ hội các anh em lại cùng uống rượu ngắm trăng, tình nghĩa có thừa.
Đáng tiếc điều này không nên tồn tại bên trong hoàng gia. Các hoàng huynh cùng hoàng đệ của Lê Bang Cơ đối với tình cảm của hắn không hứng thú lắm, Lê Nghi Dân dù hoàng đế có đối xử chân thành thế nào nhưng trong mắt của Lê Nghi Dân Lê Bang Cơ cũng là kẻ chiếm lấy vị trí vốn là của mình, do đó bình thường hai người bên cạnh không khí rõ ràng có chút giả tạo, không tự nhiên; Lê Khắc Xương tính tình nhút nhát, sợ trước sợ sau, lo rằng gần vua như gần cọp, do đó luôn tìm cách xa lánh; Lê Tư Thành thông minh, sắc sảo từ nhỏ không chỉ được Lê Bang Cơ ưa thích mà còn có cả Thần phi Thái hậu vô cùng yêu mến, nhưng cũng vì Lê Tư Thành thông minh, nên hắn mới càng rõ ràng ở gần vua không tốt cho hắn chút nào, nên cũng hay viện cớ này nọ ít gặp, cuối cùng cũng chỉ còn lại Lê Nghi Dân và Lê Bang Cơ cùng uống rượu với nhau. Lê Bang Cơ luôn cho rằng chỉ cần hắn tỏ đủ khoan dung và chân thành thì khoảng cách này sẽ được xoá bỏ.
- Uy, hiền đệ, ngươi đang viết cái gì đây?
Lê Bang Cơ chợt nhìn thấy trên bàn có đặt mấy tờ giấy trên đó viết chi chít chữ liền hỏi. Nguyễn Vô Niệm nhún vai nói.
- Không có gì, chỉ là bảng cửu chương thôi.
- Bảng cửu chương?
Lê Bang Cơ không khỏi ngạc nhiên, sau đó hắn bắt đầu nhẩm đọc.
“Nhất nhất như nhất
Nhị nhị như tứ
Tam tam như cửu…”
Lê Khang ở bên kia cũng nghe theo Lê Bang Cơ mà nhẩm đọc, rất nhanh gương mặt bọn hắn dần dần hiện lên vẻ ngưng trọng, rất nhanh bọn hắn đều nhận ra sự tiện lợi của bản cửu chương này. Lê Bang Cơ nói.
- Hiền đệ…đây là bảng cửu chương? Do ngươi sáng tác?
- Đúng vậy, ta hiện tại đang dạy cho bọn nhỏ học chữ, học toán, nếu có bảng cửu chương bọn hắn sẽ học dễ dàng hơn rất nhiều.
Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói. Đây là bảng cửu chương lấy ra từ Đại thành toán pháp của Lương Thế Vinh về sau được Phạm Hữu Chung biên soạn thành Cửu chương toán pháp ca. Lương Thế Vinh ít nhất cũng phải 6 năm sau mới bắt đầu biên soạn Đại thành toán pháp, Nguyễn Vô Niệm lần này coi như đăng ký bản quyền trước.
- Bác Khang, mời xem.
Lê Bang Cơ đưa cho Lê Khang một bảng cửu chương, chợt nhớ ra nói.
- Đệ xem trí nhớ của ta, quên mất giới thiệu với hiền đệ, đây chính là người quen mà ta nói đến với đệ làm trong Dân bộ. Việc đưa giống lúa mới lên cho hoàng đế cũng là do hắn đưa lên. Sớm thôi ban thưởng sẽ có.
Nguyễn Vô Niệm hơi bất ngờ nhìn ông bác trong truyền thuyết của Lê Bang Cơ, ở kiếp đầu tiên của hắn thì chỉ có ông chú Viettel trong truyền thuyết mà thôi. Nếu dân chúng bình thường nghe đến đại quan mà nói chắc chắn sẽ sợ hãi mà quỳ bái, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm đến Quốc công triều đình còn gặp qua thì một viên quan Dân bộ tính là gì, hắn lễ độ gật đầu chào nói.
- Ra mắt đại nhân, việc kia tạ ơn đại nhân đã giúp đỡ.
- Ta xin mạn phép gọi ngươi là Vô Niệm đi. Việc này ta phải thay mặt cho bệ hạ, thay mặt cho lê dân bá tánh cảm tạ ngươi đã tìm ra giống lúa cho năng suất cao như thế mới phải.
Nói rồi Lê Khang vậy mà định làm lễ bái, Nguyễn Vô Niệm vội vàng bước lên mấy bước đỡ lấy tay hắn nói.
- Đại nhân quá lời, đây cũng là điều thảo dân nên làm. Dù sao triều đình nhất định sẽ không bạc đãi ta, đúng không?
Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Lê Khang trong lòng vậy mà cảm thấy hơi xấu hổ, dù tiếp xúc với Nguyễn Vô Niệm không lâu thế nhưng từ những hành vi nhỏ của Nguyễn Vô Niệm đối với việc học của trẻ nhỏ cho đến sáng tác bảng cửu chương Lê Khang liền biết người này phẩm tính tốt, hơn nữa còn có chân tài thực học chứ không phải là tà ma ngoại đạo, bất học vô thuật như Nguyễn Như Đổ nói, quả thực đám văn nhân này ngoài miệng đầy đạo lý, thế nhưng bên trong lại rất thích hãm hại người, Lê Khang cũng vì vậy mà đối với Nguyễn Như Đổ ghi một dấu hận. Lê Khang vì mình nghe lời Nguyễn Như Đổ đi khuyên ngăn vua mà xấu hổ, hắn ho một tiếng nói.
- Điều đó là đương nhiên, bệ hạ anh minh thần võ đã ban lệnh xuống phong cho ngươi một chức bá tước, lại thưởng thêm cho 200 mẫu thế nghiệp điền.
Lê Bang Cơ nghe nói đến liền không khỏi ngẩng cao mặt đắc ý, hắn thực sự muốn nhìn xem nét mặt của Nguyễn Vô Niệm lúc mừng rỡ sẽ như thế nào. Từ lúc gặp Vô Niệm đến giờ luôn thấy hắn một bộ dạng ông cụ non, nhìn muốn ghét, thực sự không phù hợp với lứa tuổi gì cả.
- Hết rồi?
Thế nhưng làm Lê Bang Cơ suýt té xỉu chính là Nguyễn Vô Niểm vẫn một bộ mặt dửng dưng như vậy. Hắn nào biết lúc Lê Bang Cơ làm vương hầu họ Trần ruộng đất nào chỉ có hai trăm mẫu, mà là càng ngàn mẫu mà tính, hơn nữa đều là ruộng tốt. Lê Khang cũng trố mắt hỏi.
- Ngươi còn muốn gì nữa?
Nguyễn Vô Niệm bĩu môi nói.
- Tiền, đương nhiên là tiền, còn có phủ đệ, vải vóc, người hầu các loại nữa chứ. Hiện tại ta một nghèo hai túng, bao nhiêu thóc giống đều cho huynh trưởng đem dâng cho bệ hạ cả. Đại nhân nhìn xem có tước gia nào không có tiền, không có phủ đệ, không có người hầu đây?
Lê Bang Cơ liếc nhìn Lê Khang, hắn trước giờ không có kinh nghiệm phong tước, mọi việc đều giao cho Thượng thư sảnh, Lê Khang lại chỉ cười khổ, triều đình được thành lập đến giờ còn chưa có trường hợp nào từ dân thường bay thẳng lên làm bá tước như hắn, quy chuẩn ban thưởng cũng không rõ ràng. Trước nay quan trọng trong ban thưởng chỉ là tước vị, ai lại nhìn tiền bạc rồi phủ đệ trong mắt đây, thử hỏi quan trong triều ai lại không có phủ đệ, vì vậy mà Thượng thư sảnh cũng quên mất những thứ này. Lê Bang Cơ liền nói.
- Có, đương nhiên có, vừa rồi bọn ta cũng chỉ mới nói ban thưởng chính thôi. Phủ đệ đương nhiên có một toà, còn có vàng bạc vải vóc tuyệt đối không thiếu cho ngươi.
Lúc này chỉ có thể chữa lợn đã què thành lợn đi khập khiểng là đã tốt lắm rồi. Nguyễn Vô Niệm lại cảm thấy vui mừng trong lòng, hắn lúc này thực sự… nghèo, bảy người chen chúc vào một cái tiệm, nếu có một toà phủ đệ điều này đương nhiên sẽ được giải quyết.
Trong khi đó Lê Bang Cơ trong lòng lại cảm thấy hơi có lỗi, huynh đệ của hắn lặn lội đến Đông kinh lạ nước lạ cái, đến một ngôi nhà ở hoàn chỉnh cũng không có, phải ở trong tiệm như thế này, thân làm huynh trưởng thực sự đã không suy nghĩ chu toàn.
- Vô Niệm, ta muốn xin ngươi một việc, ta có thể lấy bảng cửu chương này đi phổ cập ra bên ngoài hay không. Ngươi biết đấy, nếu việc học toán thuật dễ dàng hơn thì đó là lương sách, rất có ích cho đất nước và dân chúng.
Lê Khang nói, toán thuật là một môn học thuật quan trọng, cách mấy năm triều đình có mở một khoa thi toán và viết chính tả để tuyển người đi vào Bác tác cục, là cơ quan chịu trách nhiệm đóng thuyền bè, xe cộ, làm doanh trại, làm đường và khơi đào sông ngòi, do đó cần những người biết rõ về toán thuật để tính toán những thứ này.
- Không có việc gì, đại nhân cứ tuỳ ý sử dụng, nếu toàn dân có thể biết làm toán thì lại càng tốt. Biết đâu ta lại được lưu danh sử sách.
Nguyễn Vô Niệm lại bông đùa một câu, dù sao đây cũng không phải của hắn, phổ biến ra ngoài về sau Lương Thế Vinh có soạn Đại thành toán pháp lỡ viết vào cũng không bị gọi là đạo văn đi. Lê Khang liền nói tạ vội vàng cất kỹ những trang giấy vào trong người. Lê Bang Cơ ho một tiếng nói.
- Vô Niệm, ta nhìn tiệm của các ngươi nằm ở chỗ heo hút, lại bị hai tiệm lụa bên cạnh che lấp, kinh doanh rất khó thành sự được.
Lê Bang Cơ lần nữa muốn thuyết phục em trai kết nghĩa của mình từ bỏ ý tưởng đi làm thương nhân. Lê Khang nghe đến việc kinh thương cũng hỏi.
- Vô Niệm, ngươi muốn làm thương nhân sao? Với tài hoa của ngươi nếu muốn làm quan ta tiến cử một chút không thể là không được.
Nói xong hắn lại muốn vả mình một cái tát, bệ hạ ngồi ở đây còn chưa tiến cử, đến lượt hắn nói chuyện sao. Vô Niệm nhún vai nói.
- Quan trường thì tuỳ ý đi, có khi nước quá đục, lại theo không nổi. Tốt nhất vẫn là nên kinh thương.
Nói rồi hắn chợt nhìn hai người như có điều hiểu ra, hắn a lên một tiếng nói.
- Các ngươi coi thường thương nhân sao?
Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm nói.
- Không nhất định, vị trí tuy quan trọng, thế nhưng không phải là yếu tố quyết định. Quan trọng là thứ hàng hoá mà bọn ta bán ra, ở Đông kinh… không có.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: