Thanh Y được Lăng Duật Ngôn xoa bóp chân cho một lúc cô mới thấy thoải mái, đeo lại chiếc giày cao gọt vào rồi đứng lên. Bữa tiệc sinh nhật tiếp tục và khi bữa tiệc gần kết thúc tiếng nhạc vang lên, một màn khiêu vũ bắt đầu. Lăng Duật Ngôn mời Thanh Y nhảy một bài trước mọi người, hai người đứng giữa mọi người khiêu vũ. Trông họ thật giống như hoàng tử và công chúa, còn cái người đang ngồi trên ghế kia nhìn chằm chằm vào họ với sát khí lạnh như băng kia thật giống một con sói nhìn con mồi của mình đùa giỡn trước mặt. Trong lúc hai người kia đang khiêu vũ, Hoắc Vân Trì không chịu được liền đứng dậy dặn dò Tư Phong, sau khi buổi tiệc kết thúc thì bảo Thanh Y vào phòng hắn. Tư Phong khẽ gật đầu rồi hắn đi vào phòng. Sau khi họ nhảy xong thì buổi tiệc cũng là lúc kết thúc, tất cả mọi người đều ra về. Thanh Y tiễn Lăng Duật Ngôn về, trước khi lên xe hắn khẽ cúi xuống hôn lên trán cô, Thanh Y khẽ đỏ tai. Lăng Duật Ngôn về rồi, bác Tư Phong lại gần Thanh Y.
" Y Y vào đi thôi, Hoắc tiên sinh đang đợi con ở trong phòng đó" Tư Phong nhẹ nhàng nói.
" Vâng. Con lên liền" Thanh Y mỉm cười nói
Cô vội vàng đi lên lầu, đứng trước cửa phòng Hoắc Vân Trì khẽ gõ cửa.
" Vào đi " Từ bên trong truyền đến một giọng trầm, nặng như tảng đá. Một câu lệnh mang theo uy quyền khó có thể làm trái.
Thanh Y hồi hộp, cô lấy hết dũng khí của mình, theo bản năng cô cắn môi nắm lấy vịn cửa rồi nhẹ mở ra, đẩy vào trong bước vào phòng. Căn phòng thật là tối, cô định bật đèn lên thì Hoắc Vân Tri bảo không được bật. Trong phòng tràn ngập hương thơm thuộc riêng của đàn ông.
Sự im lặng của Vân Trì khiến cô hơi lo lắng, nhẹ giọng lên tiếng: " Cha nuôi, người gọi con ạ"
Căn phòng khá tối nên cô chỉ nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc, bỗng đèn bàn bật lên. Khuôn mặt của Hoắc Vân Trì lạnh lùng, âm trầm nhìn cô. Biểu cảm của hắn khiến cô thấy ớn lạnh trong căn phòng tối này. Trong lòng Thanh Y lúc này có chút bất an, liền lên tiếng lần nữa. Hắn bây giờ mới có phản ứng.
" Lại đây" Hắn cất giọng lạnh lùng nhưng vô cung uy quyền.
Thanh Y chần chừ bước tới, cô cúi tầm mắt xuống nhìn hắn. Hắn bảo cô lại gần hơn nữa, cô cũng tiến lại gần hơn. Bỗng Thanh Y bị kéo tay, cả người cô ngã vào lòng hắn, hắn nhanh chóng xoay người cô lại rồi ôm qua eo cô, khẽ tựa đầu vào vai Thanh Y. Hương thơm trên người hắn bỗng chốc vây quanh cô.
Hắn hít một hơi rồi lạnh lùng nói: " Thơm thật"
" Cha....cha nuôi..." Thanh Y đỏ mặt lên, người hơn run
" Con đang sợ ta" Hoắc Vân Trì lạnh lùng hỏi
" Không, con không có" Thanh Y nhanh nhẹn nói.
Hắn khẽ ngẩng đầu cắn vào tai Thanh Y khiến cô kêu " A " một tiếng. Khóe môi hắn cong lên, đôi mắt vẫn hững hờ, đôi môi hơi mím lại nói: " Không được tiếp quan hệ gì với tên nhóc kia nữa"
" Cha nuôi, con đã lớn rồi. Đã mười tám tuổi rồi, không phải còn là một đứa trẻ, hơn nữa anh ấy rất tốt với con." Thanh Y cãi lại.
Cô định đứng dậy thì hắn càng ôm chặt hơn, một tay bóp lấy eo cô lạnh lùng nói: " Ta mang con về nuôi lớn như vậy không phải là để con phản kháng"
Hoắc Vân Trì tức giận lấy một sợi dây thừng ra, vòng tay cô lại đằng sau rồi buộc vào. Bàn tay của hắn bỗng e dè mớn trớn trên da thịt của cô, Thanh Y dãy dụa nhưng lại càng bị hắn giữ chặt hơn. Thanh Y để lộ đôi mắt khiếp sợ, khuôn mặt tái đi. Hắn cầm mớ tóc cô giựt ngược lại, Thanh Y đau đến mức rơi nước mắt.