Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

chương 96

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộ Hoàng Tịch cho rằng Cơ Dao trở về không kịp chờ đợi đến tìm nàng lần thứ hai, nhưng nàng sai lầm rồi, liên tiếp hai ngày Cơ Dao đều chưa từng xuất hiện, cuối cùng là Thanh Qua hoang mang sợ hãi vọt vào cung điện của nàng: "Nương nương, đã xảy ra chuyện, hoàng thượng đã xảy ra chuyện!"

Mộ Hoàng Tịch ‘vụt’ dậy từ trên giường, nhìn thấy dáng vẻ Thanh Qua hoang mang sợ hãi cũng sững sờ, nghe hắn nói xong, cả kinh trong lòng: "Làm sao vậy?"

Thanh Qua nóng nảy không kịp giải thích nữa: "Nương nương mau đi xem một chút! Kéo dài sẽ gặp nguy hiểm!"

Mộ Hoàng Tịch nắm lấy áo khoác một bên phủ thêm vào, lao thật nhanh ra ngoài cửa, không để ý tới y phục xốc xếch, Mộ Hoàng Tịch dùng khinh công phóng hướng đại điện, còn chưa vào cửa, nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, tuyệt đối không phải là mùi máu tươi của một người; khi Mộ Hoàng Tịch bước vào đại điện Nghị Chính Điện, cảnh tượng nhìn thấy làm nàng sững sờ ngay tại chỗ, Quân Mặc ngồi ở vị trí thật cao, từ dưới chân của hắn tới cửa toàn bộ đều là thi thể, hơn nữa đều là bị xé nát, không nhìn ra hình dáng của thi thể, máu tươi ở phía trên mặt, cực kỳ ghê tởm!

Mà đồng thời Mộ Hoàng Tịch cũng chú ý tới ánh mắt của Quân Mặc, đó là loại đỏ ngầu không bình thường, bên trong tràn đầy khát máu và chém giết, lạnh lẽo không có một chút tình cảm...... ở trong đó Mộ Hoàng Tịch không nhìn thấy bóng của mình, thậm chí không nhìn thấy một chút yêu thương ngày xưa. Mộ Hoàng Tịch cảm giác như có hàn băng đông cứng mình, từ chân hướng lên, đông cứng nàng tại chỗ, thế nào cũng bước đi không được!

"Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?"

"Nương nương!" Thanh Qua mang theo Thanh Nguyên nhếch nhác xuất hiện ở sau lưng Mộ Hoàng Tịch, khắp nơi trên người của Thanh Nguyên đều là vết thương, hiển nhiên là Quân Mặc tạo thành, nếu hắn phản ứng chậm một chút, đoán chừng hiện tại hắn cũng là một cỗ thi thể trên đất.

"Hôm nay sau khi Hoàng thượng uống một ly trà thì thay đổi thành bộ dạng này, ai cũng không ngăn cản được, một mực điên cuồng giết người, cung nữ thái giám hầu hạ ở đại điện này toàn bộ đều chết!"

"Bộ dạng hiện tại của Hoàng thượng, cực kỳ giống lần phát tác hai loại cổ độc......"

Thanh Nguyên dùng giọng điệu cứng rắn mới vừa nói xong, con ngươi đỏ ngầu của Quân Mặc như lợi kiếm quét tới, sau một khắc, hắn thật nhanh như một con Hùng Ưng đáp xuống, hai tay thành trảo, giống như muốn xé rách mọi người.

"Nương nương, cẩn thận!"

"Nương nương! Tránh ra!"

Hai người nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch không di chuyển nhất thời kêu to, Mộ Hoàng Tịch lại giống như không nghe thấy, đứng tại chỗ, cho đến khi tay của Quân Mặc bóp ở trên cổ của nàng, sau đó dừng động tác lại, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch cười, bởi vì ở trong con ngươi của hắn nàng nhìn thấy nghi ngờ và giãy giụa, chứng minh hắn còn có thể cứu, không phải sao?

Mộ Hoàng Tịch thoát khỏi tay Quân Mặc thật nhanh, nội lực hình thành sóng khí đẩy hai huynh đệ Thanh Qua, Thanh Nguyên ra thật xa: "Triệu tập cận vệ thủ hộ nơi này, ai cũng không được đi vào!"

"Tuân lệnh!"

"Nương nương, thuộc hạ lưu lại giúp người!"

Thanh Nguyên rời đi, mà Thanh Qua vẫn vung kiếm đâm tới, ra tay với Chủ Thượng là bất kính lớn, nhưng hiện tại hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy! Mộ Hoàng Tịch đón lấy hai chưởng của Quân Mặc, tốn sức kéo Thanh Qua ra lần nữa, rống giận: "Ngoại trừ chịu chết ra thì cái gì ngươi cũng không làm được, tránh ra!"

Dứt lời, tiến thật nhanh lên đỡ chưởng phong của Quân Mặc, bóng dáng của hai người đan vào một chỗ, trong nháy mắt không phân rõ ta ngươi.

Mộ Hoàng Tịch càng đánh càng kinh hãi, nàng biết võ công của Quân Mặc cao hơn mình, nhưng rốt cuộc cao bao nhiêu nàng lại không biết rõ, nhưng mà vào giờ phút này nàng phát hiện mình muốn thắng Quân Mặc quả thật chính là chuyện không thể nào, bây giờ đang ở dưới tay hắn, nàng có thể làm chính là tự vệ mà thôi.

Tốc độ giao thủ càng ngày càng nhanh, bắt đầu Mộ Hoàng Tịch ngang tay dần dần rơi xuống hạ phong, sức lực của Quân Mặc càng phát lớn, mỗi lần nàng đón lấy một chưởng đều phải cố hết sức rất nhiều, cuối cùng lộ ra một khe hở, Quân Mặc đánh tới một chưởng, Mộ Hoàng Tịch nghiêng người né tránh, đáng tiếc vẫn chậm một nhịp, cuối cùng bị chưởng phong tổn thương tới xương quai xanh, cả người cũng bay ra ngoài. Quân Mặc cũng theo tới thật nhanh, liên tục đánh ra hai chưởng, trực tiếp đánh Mộ Hoàng Tịch rơi từ không trung xuống đất, sau đó phun mấy ngụm máu tươi ra ngoài.

"Nương nương! Mau tránh ra!" Mắt thấy bàn tay của Quân Mặc vỗ tới lần nữa, Thanh Qua cầm kiếm ngăn cản, nhưng võ công của hắn kém quá xa, chỉ hai lần Quân Mặc đã chụp hắn lại, sau đó động thủ sắp sửa xé rách hắn.

"Đừng!" Mắt thấy Thanh Qua cũng sắp biến thành mảnh vụn, Mộ Hoàng Tịch vỗ mạnh sàn nhà một cái, dùng xung lượng bay đi, sau một khắc đánh bay Thanh Qua, mà nàng lại rơi vào trên tay Quân Mặc.

Cảm thấy sức lực trên tay không chút do dự, Mộ Hoàng Tịch khẽ cười khổ, tay trên cổ họng từ từ nắm chặt, nàng có chút khó khăn nói rõ từng chữ: "Chàng...... Thật sự muốn giết thiếp?"

"Mặc......"

Ngay khi nàng cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Mộ Hoàng Tịch lại cảm giác đột nhiên Quân Mặc giảm sức lực, sau đó nàng ngã trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy là vẻ mặt điên cuồng giãy giụa của Quân Mặc, khổ sở, điên cuồng, khát máu đang không ngừng đan vào nhau, không ngừng hành hạ hắn, Mộ Hoàng Tịch bất chấp tất cả nhào qua, một tay ôm lấy Quân Mặc, nước mắt không tự chủ được chảy xuống: "Mặc! Khống chế mình, Mặc! Đừng để mất phương hướng! Sẽ trôi qua rất nhanh thôi!"

Rốt cuộc, Quân Mặc dần dần thở bình thường lại, khổ sở nhìn Mộ Hoàng Tịch, âm thanh có chút khàn khàn: "Hoàng Nhi......"

"Mặc!" Giờ khắc này, nước mắt cũng kiềm chế không nổi nữa, chảy xuống liên tục, Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tràn ngập áy náy của Quân Mặc, lại vô cùng rõ ràng, trong lòng cực kỳ may mắn: "Rốt cuộc chàng tỉnh rồi!"

"Không......" Quân Mặc khổ sở cau mày, nắm tay Mộ Hoàng Tịch: "Hoàng Nhi, ta sắp không giữ được nữa rồi, đánh ta ngất, nhốt ta lại, nếu không......"

"Nhốt?" Mộ Hoàng Tịch cả kinh trong lòng, trước mắt thoáng qua thời điểm Quân Mặc bị nhốt ở mật thất hoàng cung, nàng liều mạng lắc đầu: "Không, thiếp không muốn như vậy!"

Quân Mặc nắm thật chặt tay Mộ Hoàng Tịch, dùng sức thiếu chút nữa bóp gãy tay của nàng, hắn khổ sở van xin: "Hoàng Nhi! Ta không muốn biến thành một con quỷ......"

Còn chưa dứt lời, rõ ràng Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy màu đỏ dần dần tràn vào con ngươi Quân Mặc, sau đó bao trùm ánh mắt hắn, mà ánh mắt van xin cuối cùng của Quân Mặc khiến Mộ Hoàng Tịch không có cách nào cự tuyệt, rưng rưng đánh một chưởng vào đỉnh đầu Quân Mặc, sau đó nhanh chóng dùng nội lực phong tỏa mấy chỗ đại huyệt quanh người hắn, thân hình cao lớn của Quân Mặc ầm ầm ngã xuống, Mộ Hoàng Tịch tiếp được, thiếu chút bị đè ép.

Kéo Quân Mặc, Mộ Hoàng Tịch yêu thương vuốt ve gò má tuấn mỹ của hắn, nước mắt như hạt châu đứt dây từng viên một rơi xuống, giọng khàn khàn không giống như nàng, nhưng câu nói ra lại vô cùng kiên định: "Thiếp tuyệt đối sẽ không để chàng biến thành dáng vẻ kia, nhất định sẽ không!"

Thân thể gầy yếu ôm lấy Quân Mặc, Mộ Hoàng Tịch từng bước từng bước đi trở về tẩm cung của mình, sau đó đặt Quân Mặc ở trên giường của mình, lúc này mới không khống chế được phun ra một ngụm máu tươi.

Thanh Qua sai người xử lý thi thể đầy trên đất, lúc này mới chạy tới, đưa hai viên kim đan Bích Ngọc Hoàn tới: "Nương nương, mau ăn vào!"

Mộ Hoàng Tịch lắc đầu cự tuyệt: "Ngươi và Thanh Nguyên mỗi người một viên đi, ta không cần!"

"Như vậy sao được, vết thương của nương nương nặng hơn chúng thuộc hạ, nhanh ăn chữa thương, hiện tại hoàng thượng ngã xuống, còn cần nương nương chủ trì đại cục!" Thanh Qua cuống cuồng nói.

Mộ Hoàng Tịch cầm lấy một viên, sau đó vèo một cái đưa nó vào trong miệng Thanh Qua, trong khi hắn mang ánh mắt không thể tin được nhàn nhạt cười một tiếng: "Ta có Phượng Dực Hỏa Liên hộ thể, rất nhanh sẽ không có việc gì, ngươi cũng bị thương không nhẹ, nhanh đi chữa thương đi!"

Nói xong cũng không để ý đến hắn, trực tiếp ngồi xếp bằng bắt đầu điều khí, trong cơ thể nàng có hai Kim Liên Tử, trừ phi trực tiếp chặt đầu của nàng xuống, muốn nàng chết sẽ không dễ dàng như vậy. Thanh Qua bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui ra, nhưng lại không rời đi, mà là canh ở ngoài cửa hộ pháp cho Mộ Hoàng Tịch.

Rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch điều khí tốt thân thể, cảm giác có người ngoài cửa, cười thầm, mở cửa ra ngoài: "Đi chữa thương đi! Thanh Nguyên bị thương không nhẹ!"

Thấy khí sắc của Mộ Hoàng Tịch thật sự đã khá rất nhiều, Thanh Qua chuẩn bị đứng dậy rời đi: "Thuộc hạ cho cận vệ thủ hộ nơi này, rất nhanh sẽ trở lại!"

"Ừm!"

Chờ Thanh Qua rời đi, Mộ Hoàng Tịch đóng cửa lại lần nữa, trở lại ngồi xuống bên giường, giơ tay lên chỉnh lại những sợi tóc xốc xếch của Quân Mặc, trên mặt là thương xót trước nay chưa từng có, vì sao tất cả bất hạnh đều rơi vào trên người của hắn? Cầm tay Quân Mặc, Mộ Hoàng Tịch có loại kích động vì hắn mà hủy diệt tất cả.

Vung tay lên, một người áo đen rơi xuống phía sau nàng, mặt nạ màu đen rơi xuống, chính là Mộ Diệc Thần: "Tỷ tỷ!"

Mộ Hoàng Tịch không xoay người nhìn cậu, chỉ là từ từ buông tay Quân Mặc ra: "Sai người bao vây chỗ này, không thể cho bất kỳ ai vào!"

"Vâng!"

Sau khi Mộ Diệc Thần rời đi, một người khác rơi xuống từ trên xà nhà, lo lắng nhìn Mộ Hoàng Tịch: "Tiểu thư, không cần đau lòng, nhất định hoàng thượng sẽ tỉnh lại!"

Mộ Hoàng Tịch cũng không bởi vì lời của nàng mà lộ vẻ xúc động, giơ tay lên cởi áo ngoài dính máu của Quân Mặc ra, lộ ra áo lót sạch sẽ, lúc này mới đắp chăn cho hắn, để hắn yên tĩnh nằm đó, đầu ngón tay thon dài lướt qua gương mặt của hắn: "Trong khoảng thời gian này chàng chưa bao giờ nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại có thể an tâm ngủ! Tất cả còn lại để thiếp thay chàng hoàn thành, cho dù là thiên hạ này cũng giống vậy!"

Vân Nương đứng ở nơi đó, một câu an ủi cũng không nói ra, bởi vì Mộ Hoàng Tịch hiện tại cho nàng cảm giác sợ hãi, đó là một loại cảm giác nàng chưa bao giờ thấy ở trên người Mộ Hoàng Tịch, đau thương nồng đậm, tức giận thật sâu, đau đớn tận cùng, thật giống như một Sát Thần bị chọc giận, sẽ phải triển khai thịnh yến chém giết; ngay cả nàng ấy có thể nhìn thấy sau chiến tranh là gió tanh mưa máu, khơi lên thảm thiết như thế nào; thì nàng ấy cũng thật sự yêu Đế vương này.

Mộ Hoàng Tịch sai người mang đến đại phu tốt nhất của Ám lâu, đáng tiếc là hết cách với chứng bệnh trong thân thể Quân Mặc, có thể nói là không hiểu ra sao, Mộ Hoàng Tịch phẫn nộ thiếu chút nữa bóp chết gã.

Mà khi Mộ Hoàng Tịch đang lửa giận thiêu đốt, Thanh Qua mang đến một người, Cơ Dao vẫn xinh đẹp quyến rũ, thế nhưng lúc này vô cùng chật vật, giống như bị cái gì đó dọa sợ mới vừa hồi hồn.

Thanh Qua cũng mặc kệ có phải công chúa hay không, một tay đẩy nàng ta ngã trên đất, cả giận nói: "Nương nương, chính là nàng ta mua chuộc cung thị bên cạnh hoàng thượng hạ mị dược cho hoàng thượng, cho nên mới làm hại hoàng thượng biến thành như vậy!"

"Không...... Không phải là ta!" Cơ Dao hoảng sợ lui về phía sau: "Ta chỉ muốn hạ mị dược cho hắn, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, không phải là ta...... Không phải là ta!"

Ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch càng lạnh, giống như bão táp sẽ đi tới trước đêm. Cơ Dao cho rằng Mộ Hoàng Tịch muốn giết nàng ta, nhất thời hoảng sợ chạy về phía cửa, lại bị Thanh Qua bắt trở lại lần nữa, nhất thời cả kinh hô to: "Ta sai rồi...... Đừng có giết ta.... Ta sai rồi......"

Mộ Hoàng Tịch rất hận, rất giận, rất muốn lập tức giết Cơ Dao, nhưng nàng sẽ không để cho nàng ta bị chết đơn giản như vậy: "Dẫn đi!"

Truyện Chữ Hay