Lang Thành
Nhìn từ bên ngoài, Lang Thành cũng không có quá khác biệt với thành thị bình thường, thậm chí so với thành thị khác thoạt nhìn có chút cũ nát muốn tháo gỡ đi, nhưng phía dưới một thành thị như vậy, cất giấu vô số mỏ thiết, ở trong toà thành thị này gần như sản xuất binh khí chèo chống quân đội của cả nửa Tây Việt.
Thành chủ Lang Thành là một nhân vật đặc biệt, địa vị của bọn họ nói cao không cao, nói thấp không thấp, tương đương với một cấp quan Tuần phủ, nhưng thực quyền còn lớn hơn một vương gia, hoàng thất cho bọn họ đầy đủ đặc quyền và tin tưởng, lại không nghĩ rằng Nguyệt Diệc Hàn đáng hận như thế, lại có thể xuống tay từ trên người tiểu thư Lang gia.
Mấy cái bóng đen nhanh chóng bay lên phía trên nhà dân ở Lang Thành, nhanh đến mức làm cho người ta cảm giác mắt của mình hỏng rồi, mà sau khi mấy cái bóng đen rời đi, hai bóng người không tiếng động đi ra từ một chỗ ngõ hẻm, quả thật giống như ma quỷ.
Phủ thành chủ
"Buông ta ra, buông ta ra......" Lang Tâm Thủy cố sức giãy giụa thoát khỏi kiềm chế của người áo đen, sau đó chạy thật nhanh đi nhà chính: "Hu hu...... Phụ thân, bọn họ bắt nạt con!"
Ở trong nhà chính, Lang thành chủ lẳng lặng ngồi ở chủ vị, Lang thành chủ mặt chữ quốc [国], mày rậm môi dày, ánh mắt như bó đuốc, nhìn một cái là biết là một người chính trực, nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhi, thấy Lang Tâm Thủy nhếch nhác đi vào, trong mắt Lang thành chủ không tự chủ thoáng qua vẻ thất vọng!
"Phụ thân, hu hu...... Nữ nhi không muốn gả cho hắn!" Giờ phút này Lang Tâm Thủy uất ức vô cùng, lao vào trong ngực phụ thân mình rồi bắt đầu khóc, chỉ là nhiều hơn là sợ, sợ phụ thân thật sự gả nàng cho người nam nhân này, đời này của nàng sẽ bị phá hủy. Nàng thừa nhận Nguyệt Diệc Hàn là nam tử ưu tú nàng chưa từng thấy qua, hắn có dung mạo tuấn mỹ, phong cách bất phàm, xuất thân tuyệt đỉnh, nhưng nàng vẫn không có cách nào để cho mình thích hắn, bởi vì mỗi lần nàng nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí có thời điểm cũng không dám nhìn thẳng hắn, trên người của hắn tản ra một loại hơi thở làm nàng hoảng sợ, giống như sau một khắc sẽ bóp nát trái tim của nàng.
Lang thành chủ có thể không hiểu tâm tình của nữ nhi sao, nhìn nữ nhi bảo bối duy nhất khóc trong ngực của mình, trong lòng ông cũng cực kỳ phức tạp, gọi gã sai vặt bên cạnh: "Mang tiểu thư về phòng coi chừng cho tốt!"
"Vâng! Lão gia!"
"Phụ thân, con không về......" Lang Tâm Thủy níu lấy vạt áo phụ thân mình, muốn làm giãy giụa cuối cùng.
"Dẫn đi!" Lang thành chủ cao giọng, giơ tay lên tuyệt quyết đánh rớt tay Lang Tâm Thủy.
"Phụ thân! Con không muốn gả! Con không lấy......"
Cuối cùng Lang Tâm Thủy vẫn bị bắt đi, thời điểm bị mang đi xa, vốn Lang thành chủ đang ngồi tại chỗ đột nhiên đứng dậy, hơi thở quanh thân bỗng biến đổi, giống như một đầu sư tử mạnh mẽ bị chọc giận: "Nguyệt công tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Bá phụ, chỉ giáo cho?" Nguyệt Diệc Hàn chắp tay đi vào, động tác cực kỳ tự nhiên, nhìn Lang thành chủ tức giận, trên mặt mang theo nghi ngờ: "Tâm Thủy muội muội nửa đêm canh ba chơi ở bên ngoài, Diệc Hàn lo lắng, cố ý đón nàng ấy trở lại, chẳng lẽ Diệc Hàn làm không đúng sao?"
Lang thành chủ không ngừng nắm chặt tay vịn: "Tiểu nữ thích đi ban đêm chơi đùa, không nhọc Nguyệt công tử phí tâm!"
"Như vậy sao được? Mặc dù còn chưa thành thân, nhưng Tâm Thủy đã là vị hôn thê của Diệc Hàn, tất nhiên Diệc Hàn phải quan tâm an nguy của nàng ấy, bá phụ không cần để ý, đây là chuyện Diệc Hàn phải làm!" Nguyệt Diệc Hàn bày ra bộ dạng như chuyện đương nhiên rồi lại khiêm nhường lễ độ, làm cho người ta tức muốn chết, nhưng cũng không phát hỏa được.
Lang thành chủ nhịn, kiềm chế tâm tình của mình.
"Nguyệt công tử, lão phu có nói, sẽ không gả Tâm Thủy cho ngài!"
Nguyệt Diệc Hàn ngước mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua, vốn Lang thành chủ đang thịnh nộ trong nháy mắt bị hắn chấn nhiếp, tất cả lửa giận đều biến mất sạch sẽ, chỉ có kinh hãi lạnh lẽo.
Nguyệt Diệc Hàn ôn hòa cười một tiếng: "Bá phụ đang nói đùa Diệc Hàn sao? Diệc Hàn một lòng say mê Tâm Thủy muội muội, vì sao bá phụ không muốn thành toàn cho Diệc Hàn chứ?"
Nằm ở trên nóc nhà Mộ Hoàng Tịch nghe lời này, nhất thời cả người nổi da gà, quả thật vì mục đích, chuyện gì Nguyệt Diệc Hàn cũng làm ra được, Tâm Thủy muội muội? Còn một lòng say mê? Trong lòng của hắn tất cả đều là âm mưu và thiên hạ, còn có si tâm vọng tưởng.
Lang thành chủ không nói tiếp, đang im lặng chỉ chốc lát sau đã xoay chuyển đề tài: "Tới là khách, vì sao không xuống ngồi một chút?"
Nghe vậy, Mộ Hoàng Tịch ở trên nóc nhà khẽ nhếch môi, phi thân nhảy xuống, không nhìn hộ vệ cất bước đi vào, mỉm cười liếc nhìn Nguyệt Diệc Hàn, giơ tay lên thi lễ với Lang thành chủ: "Lang thành chủ rất lợi hại, vãn bối bội phục, quấy rầy kính xin Lang thành chủ thứ lỗi!"
Lang thành chủ nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch cũng hai mắt tỏa sáng, mới vừa rồi ông chỉ nhận ra trên nóc nhà có động tĩnh nho nhỏ mới lên tiếng thử dò xét, không ngờ xuất hiện lại là một người tuổi quá trẻ như vậy, hơn nữa nếu ông đoán không lầm, hẳn là một vị nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử vô cùng xuất sắc.
Đứng bên cạnh, Nguyệt Diệc Hàn thấy Mộ Hoàng Tịch, sau khi sửng sốt ngay sau đó nở nụ cười ý vị không rõ: "Trước đây không lâu mới từ biệt ở hoàng cung, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt rồi, xem ra chúng ta thật sự rất có duyên, người nói đúng không? —— Hoàng Hậu nương nương!"
"Cái gì? Nàng là Hoàng Hậu?" Lang thành chủ nghe được danh xưng thì cả kinh, vốn lời muốn nói ra khỏi miệng cũng bị đánh nát trong nháy mắt, ánh mắt chạm phải ánh mắt cười lại lạnh lẽo của Mộ Hoàng Tịch, nàng cũng không phủ nhận, nói như thế, nàng thật sự là hoàng hậu rồi, Lang thành chủ cả kinh, quỳ một chân trên đất: "Cựu thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, không biết nương nương tới xin thứ lỗi!"
"Lang thành chủ đứng lên đi! Bây giờ ta đang ở bên ngoài, không phải là hoàng hậu gì, ngươi coi ta như vãn bối là được!" Mộ Hoàng Tịch giơ tay lên đỡ, vẻ mặt thành khẩn cũng không lộ vẻ làm bộ.
"Tạ nương nương!" Đứng dậy, Lang thành chủ đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lời nói vừa rồi của ông và Nguyệt Diệc Hàn không biết hoàng hậu nghe được bao nhiêu, nếu nàng nghĩ đến chuyện khác vậy......
"Sao Hoàng Hậu đột ngột xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ là tới vì Diệc Hàn?" Nguyệt Diệc Hàn ngắt lời hai người, cất bước đi về phía Mộ Hoàng Tịch, trong đôi con ngươi âm lệ phức tạp kia hiện tại tràn đầy hứng thú, còn có một chút mập mờ như có như không.
Mập mờ? Trong lòng Mộ Hoàng Tịch xẹt qua không vui, chỉ là rất nhanh bị ép xuống, nàng giương môi cười một tiếng, ánh mắt chợt lạnh xuống: "Bổn cung cũng không quen thuộc với Nguyệt thiếu gia chủ như vậy!"
"Hoàng hậu thật sự không khách khí, sẽ không sợ đả thương tim của Diệc Hàn sao?" Dứt lời còn cố làm bộ dạng đau lòng.
Mặc dù lời nói của hai người không có một chút quyết liệt, nhưng Lang thành chủ vẫn có thể cảm nhận được giương cung bạt kiếm trong đó, hiển nhiên hai người không hợp nhau, nhưng mà ông cũng không ngăn cản, ông là người biết nhìn trước nhìn sau, trước không nói ân oán giữa bọn họ, chỉ dựa vào điểm nàng là hoàng hậu, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Lang Thành và Nguyệt gia kết thân, mặc dù như vậy là có chút cảm giác ngồi ngư ông đắc lợi, nhưng ông cảm thấy dù ông muốn ngăn cản, chỉ sợ cũng không ngăn cản được hai người này.
"Ồ! Quên hỏi rồi, không biết xá muội còn nhớ mãi không quên phu quân của bản cung hay không? Bổn cung có thể hoàn toàn hiểu rõ lần trước nàng ta đàn ra khúc tiên âm tuyệt diệu, lần sau thật sự muốn tìm cơ hội cùng nàng ta học hỏi!" Lời của Mộ Hoàng Tịch ý vị không rõ, nơi này chỉ có Nguyệt Diệc Hàn có thể nghe rõ ý tứ trong lời nói của nàng.
"Xá muội vì Quân Mặc không uống nước không ăn cơm, người thật sự gầy sọp luôn rồi, vẫn muốn tìm cơ hội gặp nương nương, muốn để nương nương thành toàn cho muội ấy!"
Nguyệt Diệc Hàn nói xong, Mộ Hoàng Tịch càng tức, gặp phải người vô sỉ như vậy, coi như nàng xui xẻo.
"Hả? Đây cũng là do Bổn cung không đúng rồi, nếu lần sau các ngươi có cơ hội đi Tây Việt làm khách, nhất định Bổn cung sẽ ‘thành toàn’ cho các ngươi!" Trong lòng càng bực mình, giọng của nàng càng dịu dàng, hiện tại người nào trở mặt trước liền thua, cho nên đến chết cũng muốn chống đỡ.
"Vậy Diệc Hàn thay Vô Song cám ơn hoàng hậu trước! Ngày mai Diệc Hàn phải trở về Nguyệt gia, không biết hoàng hậu có bằng lòng đi Nguyệt gia làm khách hay không?" Nguyệt Diệc Hàn cười đến ôn hòa, thật sự giống như thành tâm mời.
Ở một bên, Lang thành chủ nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, có thể ông không cần lo lắng nữa.
"Đa tạ Nguyệt thiếu gia chủ có ý tốt, chỉ là Bổn cung còn có chuyện phải làm, sợ rằng không đi được!" Nói thì nói như thế, ở trong lòng Mộ Hoàng Tịch vẫn đang suy nghĩ: sớm muộn gì ta cũng sẽ đi Nguyệt gia, chờ lúc ta đến, cũng chính là thời điểm Nguyệt gia các ngươi sụp đổ rồi.
"Ồ! Đáng tiếc đáng tiếc!" Nguyệt Diệc Hàn nói liên tục hai lần đáng tiếc, hơn nữa còn mang vẻ mặt tiếc hận, nói tiếp: "Đoạn thời gian trước Nguyệt gia mời được một khách quý, vốn Diệc Hàn nghĩ các ngươi là người quen, chuẩn bị mời đi qua tự ôn chuyện!"
Cái gì? Mộ Hoàng Tịch chấn động trong lòng, nhìn về phía Nguyệt Diệc Hàn, thấy ánh mắt hắn không e dè chút nào, nhất thời giận dữ trong lòng, mặc dù liều mạng đè nén, nhưng vẫn để lộ cảm xúc, nàng gần như cắn răng nói ra mấy chữ: "Lại là ngươi!"
Nguyệt Diệc Hàn nghi ngờ: "Hoàng hậu nói gì? Vì sao Diệc Hàn không nghe rõ?"
Mộ Hoàng Tịch thấy hắn vẫn còn giả bộ, nhất thời bực mình không thôi, chỉ là rất nhanh lại bình tĩnh xuống, khóe môi nâng lên một đường cong: "Nghe nói phòng ốc Nguyệt gia tráng lệ, còn hoa lệ hơn hoàng cung, Bổn cung cũng muốn đi mở rộng tầm mắt!"
Nguyệt Diệc Hàn cúi đầu ôn hòa cười một tiếng: "Diệc Hàn đại biểu Nguyệt gia hoan nghênh Hoàng Hậu nương nương đại giá quang lâm!"
"Hoàng hậu nương nương......" Lang thành chủ có chút lo lắng gọi, mặc dù nguy cơ của nữ nhi mình đã được giải trừ, nhưng nếu muốn Hoàng Hậu tự mình đi mạo hiểm, ông có thể an tâm sao?
"Thành chủ không cần phải lo lắng, Bổn cung chỉ đi làm khách mà thôi!" Mộ Hoàng Tịch lạnh nhạt nói, trong giọng nói cũng nhắn nhủ đến Lang thành chủ một loại tin tức khác: đây là ân oán cá nhân của bọn họ, không có quan hệ gì với ngươi.
"Nếu Hoàng Hậu nương nương nói như thế, cựu thần cũng không ngăn cản, nhưng cho cựu thần viết một lá thư cho hoàng thượng được không?" Lang thành chủ hỏi.
"Không cần!" Mộ Hoàng Tịch đứng chắp tay, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một vẻ uy nghiêm quý khí: "Chuyện của ta không cần nói cho hắn biết, trở lại ta sẽ tự mình nói với hắn!"
"Chuyện này......" Lang thành chủ có chút do dự, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy không thể kháng cự trong mắt Mộ Hoàng Tịch, nhất thời chấn động trong bụng: "Thần...... Tuân lệnh!"
Nguyệt Diệc Hàn thấy vậy, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười nói: "Quả thật Diệc Hàn say mê Tâm Thủy muội muội, chỉ là Tâm Thủy muội muội lại vô tâm với Diệc Hàn, Diệc Hàn cũng không cưỡng cầu, ngày hôm sau Diệc Hàn sẽ trở về, làm phiền bá phụ thay mặt Diệc Hàn nói với Tâm Thủy muội muội một tiếng!"
"Hiền chất khách khí, nếu có cơ hội, hoan nghênh tới Lang Thành làm khách!" Nguy cơ giải trừ, lời nói của Lang thành chủ cũng trở nên ôn hòa, ngược lại Mộ Hoàng Tịch ở bên cạnh lại có chút không hiểu, không hiểu vì sao đột nhiên Nguyệt Diệc Hàn lại bỏ qua Lang Thành, chẳng lẽ là kiêng kỵ nàng? Cảm giác không có đơn giản như vậy.