Edit: Thu Lệ
Hoàng cung có bao nhiêu hoa lệ? Mộ Hoàng Tịch chưa từng tiến vào, cho nên nàng không biết. Cho nên đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh sắc hoa lệ trước mắt, với nước sơn tường bằng Kim Ngân, bạch ngọc làm nền, Lưu Ly làm bình phong, dùng chuỗi trân châu giao sa làm màn che, lấy Thủy Ngân làm hồ, san hô nhiều màu sắc làm cảnh, trên mỗi đoạn gấp khúc hành lang đều có chậu rửa tay, Điêu Lan Ngọc Thế(), đây là mộ địa dưới đất sao? Quả thật là cung điện trên trời mới đúng!
(): Điêu(雕): Điêu khắc, Lan(栏): Lan can, Ngọc(玉): Ngọc thạch, Thế(砌): Bậc thềm. Mô tả bậc thang tráng lệ.
Cả đời Long Viêm Đế chinh chiến thống nhất thiên hạ, trong bốn biển đều cúi đầu xưng thần, ông là một Đế Vương vĩ đại, mấy trăm năm qua vẫn được người đời tôn kính, hơn nữa chưa bao giờ bị vượt qua. Mộ địa to lớn này thể hiện sự cường đại và tôn vinh Hằng Cổ Nhất Đế của ông, mà tất cả trong đó, cũng chỉ có ông mới có tư cách hưởng thụ!
Có người cho rằng mình đã an toàn, nhưng Mộ Hoàng Tịch biết, nơi này không chỉ có không an toàn mà ngược lại càng nguy hiểm hơn bên ngoài!
"A!"
"Ưm!" Kèm theo mấy tiếng kêu sợ hãi và tiếng kêu rên chết chóc, mùi máu tươi bắt đầu tràn ngập, nguy hiểm đang tiến tới!
"Leng keng!" Tiếng Thiết khôi giáp rơi trên mặt đất vang lên rất lớn, chín người đá mặc khôi giáp thiết màu đen từ trên trời giáng xuống, trong tay mỗi người đều nắm giữ bi khí khác d/đ"l;q"d nhau, hơn nữa bọn họ không giống với những tượng người làm bằng vàng ròng bên ngoài, mà là một người chân chính, hoặc có thể nói là người đã chết đi thật lâu được làm thành con rối!
Lúc Long Viêm Đế chinh chiến thiên hạ, bên cạnh có chín thuộc hạ trung thành nhất, bọn họ có võ công cao cường, có sở trường riêng. Sau khi Long Viêm Đế chết, bọn họ đều cùng nhau uống thuốc độc tự sát, xuống âm ty tiếp tục làm bạn với Long Viêm Đế chinh chiến, rồi sau đó bị phù thủy chế thành con rối, dùng bọn họ làm thành bức thành che chắn trọn đời trung thành bất diệt bảo vệ Long Viêm Đế.
"A!" "Phù phù!" Tiếng thét tuyệt vọng và máu tươi phun ra trở thành âm hưởng vui mừng cuối cùng ở nơi này. Ở bên ngoài, những cao thủ võ lâm này có thể xưng bá một phương nhưng vào đây cũng chỉ có bị chém giết. Lúc chinh chiến trên sa trường, bọn họ chưa từng lùi bước, hôm nay đã mất đi ý thức thì càng không sợ hãi, tiến vào nhiều người như vậy nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị chín người đá tàn sát hơn phân nửa.
Mộ Hoàng Tịch phi thân từ một con rối chính là thủ hạ đã bị trọng thương được Tư Đồ Cảnh cứu ra, tuy võ công của Tư Đồ Cảnh cũng khéo léo linh hoạt, nhưng dùng để đối phó những con rối có võ công cao cường này hiển nhiên là không đủ, một tay nắm lấy Tư Đồ Cảnh bị ném tới, dùng nội lực quát lớn hắn đi ra ngoài.
Tư Đồ Cảnh không cắn răng không cam lòng, nhưng cũng rất rõ ràng mình tự đi chỉ có chịu chết, cuối cùng chỉ có thể thối lui về phía sau!
Quân Hạo Hiên và Bắc Đường Ngọc cũng bị thương không giống nhau, chỉ có điều nhờ hai người kề vai chiến đấu không tách ra, cho nên lúc này mới không bị chém chết.
Nếu nói ai thoải mái nhất trong cuộc chiến này thì cũng chỉ có hai người Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc thôi, võ công của Quân Mặc vốn dĩ bí hiểm, những con rối này muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy, mà sau khi ăn hạt sen thì công lực của Mộ Hoàng Tịch lại tăng lên cường đại, cộng thêm nàng vốn dĩ có võ công cao cường, tránh né những con rối này đuổi giết cũng rất dễ dàng.
Mộ Hoàng Tịch nhìn về phía những người bị chém chết vô tình, trong mắt của nàng không có chút đồng tình nào, càng không có suy nghĩ phải ra tay tương trợ, nếu đã dám vào miệng hùm thì phải chuẩn bị tinh thần sẽ chết bất cứ lúc nào.
Mộ Hoàng Tịch lảo đảo liếc mắt nhìn Quân Mặc đang đánh nhau, trong lòng sinh ra ý nghĩ thối lui, nàng đã đạt được mục đích tiến vào đây rồi, không cần thiết tiếp tục đi vào dâng d/đ;l;q;d mạng nữa, về phần Thánh Viêm thương, nàng hoàn toàn không có ý nghĩ muốn lấy, bởi vì nàng nghĩ thanh thương Đế Vương đó, ngoại trừ Quân Mặc ra thì sợ rằng trong này không còn ai có thể khống chế được!
Mộ Hoàng Tịch không tự chủ lui một bước, cũng chính một bước này, thân thể Mộ Hoàng Tịch biến mất trong hư không, chờ đến khi Mộ Hoàng Tịch có phản ứng, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một thế giới màu vàng óng, nơi này không có gì cả, bốn bề đều một màu vàng mờ mịt, đây là trận pháp? Mộ Hoàng Tịch có chút nghi ngờ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe có trận pháp như thế này.
"Ha ha ha ha!" Một tràng cười sang sãng vang lên ở bốn phương tám hướng, tiếp theo là tiếng vó ngựa ‘cộc cộc’ từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau Mộ Hoàng Tịch đã nhìn thấy hai người cưỡi ngựa một trước một sau mà đến từ một chỗ trong hư không, hai con ngựa này có thể so sánh với Mã Vương Hi của Mộ Hoàng Tịch, một người mặc áo gấm màu vàng, một người mặc màu trắng, nam tử mặc y phục màu vàng có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi, dáng cười cao lớn, mày kiếm nhập tấn, một đôi mắt cơ trí hàm chứa ý cười vui vẻ, dưới cằm để hai chòm râu, run lên theo tiếng cười to của ông, khiến cho người ta cảm thấy hết sức thân thiết.
Mà người bên cạnh ông có vẻ hơi gầy yếu một chút, tuổi cũng khoảng chừng hơn bốn mươi, sắc mặt thanh tú, nhìn rất giống như một người thư sinh, ông cưỡi ngựa cách người phía trước nửa bước, sắc mặt cung kính nhưng không sợ hãi.
"Thiên Cơ à! Ta đã nói với ngươi, ngươi xem, đây không phải đã tới rồi sao?" Nam tử mặc y phục màu vàng từ ái liếc nhìn Mộ Hoàng Tịch, nghiêng người cười nói với người bên cạnh.
Thiên Cơ cười yếu ớt: "Ha ha, không phải bệ hạ vẫn mong đợi sao?"
"Ha ha ha!" Người nọ lại cười một tràng sang sảng, đủ thấy tâm tình ông rất vui vẻ.
Từ lúc hai người xuất hiện, Mộ Hoàng Tịch vẫn không nói gì, nhưng nàng lại phát hiện một sự thật khiếp sợ, y phục màu vàng nam tử trung niên mặc có thêu Cửu Long đồ, mà ông gọi người phía sau là ‘Thiên Cơ’, theo Mộ Hoàng Tịch biết người được gọi là thiên cơ cũng chỉ có “Quỷ Thủ Thiên Cơ Tiên Sinh” của Cơ Quan Thuật mấy trăm năm trước, mặc dù khác xa một trời một vực với tưởng tượng, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại không thể không thừa nhận thân phận của người trước mặt, ông chính là Hằng Cổ Nhất Đế —— Long Viêm Đế!
Trong lòng Mộ Hoàng Tịch đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn người được gọi là Truyền Kỳ Đế Vương này, sự tôn kính trong lòng không ngừng bay lên, quỳ một chân trên đất, hành lễ tướng sĩ: "Mộ Hoàng Tịch tham kiến Long Viêm Đế!"
Mặc kệ Đế Vương này hiện giờ có phải là Hoàng đế hay không, nhưng phẩm cách và khí chất kia đủ khiến nàng cam tâm tình nguyện quỳ lạy!
"Ha ha! Vậy mà lại nhận ra, đứng lên đi!" Long Viêm Đế tung người xuống ngựa, miễn lễ cho Mộ Hoàng Tịch.
"Tiểu oa nhi, con tên là Mộ Hoàng Tịch?"
Khóe mắt Mộ Hoàng Tịch giựt giựt, mặc dù cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi với vị Đế Vương mấy trăm năm trước đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhưng đây là lần đầu tiên được người ta gọi là ‘tiểu oa nhi’, tuy căn cứ vào mấy trăm năm tuổi của Long Viêm Đế, xưng hô như thế cũng không phải quá đáng.
"Dạ!"
"Tên rất hay!" Long Viêm Đế đi tới, sau đó tỉ mỉ quan sát Mộ Hoàng Tịch, ánh mắt giống như đang xuyên thủng nàng, khiến cả người Mộ Hoàng Tịch không được tự nhiên, mãi đến khi Mộ Hoàng Tịch sắp không chịu được nữa, Long Viêm Đế mới thu hồi ánh mắt lộ liễu này lại: "Ha ha! Tiểu oa nhi, sáng dấp của con thật không tệ!"
Bây giờ, Mộ Hoàng Tịch thật sự không biết làm sao với dung mạo của mình: "Con ăn hạt sen của Phượng Dực Hỏa, cho nên khuôn mặt đã thay đổi thành như vậy, thật ra dáng vẻ của con vốn rất bình thường!" Thực ra Mộ Hoàng Tịch cũng không quan tâm đến dung mạo của mình lắm, hơn nữa cũng là lần đầu tiên được người ta khen thẳng thắn như vậy, đáng tiếc đây không phải là dung nhan của nàng, nên nàng cũng không vui mừng nổi!
"Nha đầu ngốc!" Long Viêm Đế đưa tay khoác lên đầu vai, nhẹ nhàng gạt khăn che mặt trên mặt nàng, sau đó đặt lên mặt Mộ Hoàng Tịch đóa hoa sen xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, một động tác tương tự như những kẻ lãng tử được vị Đế Vương này làm ngược lại không có chút ý khinh nhờn nào, mà Mộ Hoàng Tịch d/đ;l;q;d cũng không ghét bỏ sự động chạm của ông. Cảm xúc tinh tế nói cho nàng biết đây không phải là mộng, người trước mặt này thật sự là Long Viêm đế! Nhưng mà có thể sao? Nàng gặp được người đã chết mấy trăm năm?
"Nha đầu đang nghi ngờ tại sao lại nhìn thấy trẫm?" Long Viêm Đế chuyển tầm mắt từ mặt Mộ Hoàng Tịch qua ánh mắt của nàng, hai mắt nhìn thẳng vào nhau, cơn ngươi cơ trí giống như hiểu rõ tất cả.
Mộ Hoàng Tịch thành thực gật đầu, chờ vị Thiên Cổ Nhất Đế này giải thích nghi hoặc của cô!
"Ha ha! Con thật là thành thực!" Long Viêm Đế cười khẽ, sau đó vung tay lên, toàn bộ không gian đột nhiên vặn vẹo, không gian vốn hư ảo biến mất, ba người xuất hiện trong một cung điện to lớn, đột nhiên Long Viêm Đế kéo tay Mộ Hoàng Tịch đi tới long ỷ trên cao: "Nha đầu có tin người khác có hồn phách hay không?"
Mộ Hoàng Tịch không trả lời, loại chuyện như vậy nàng không thể nào tin được, nhưng hiện tại nàng không thể nào giải thích được cho nên lựa chọn lặng im.
Cũng may Long Viêm Đế cũng không muốn để nàng trả lời, bản thân ông ngồi lên long ỷ, bố trí cho Mộ Hoàng Tịch ngồi bên cạnh tiếp tục nói: "Người có ba hồn bảy Phách, sau khi chết linh hồn sẽ xuống Địa phủ, hoặc tan thành mây khói, nhưng trẫm là Đế Vương Tinh Mệnh, dĩ diên sẽ khác người bình thường, cho nên hồn phách của trẫm có thể cất giữ ở không gian này, cho nên bây giờ thứ con nhìn thấy chỉ là hồn phách của trẫm!"
Nghe tương đối nguy hiểm, nhưng Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái bày tỏ tiếp nhận, hơn nữa Đế Vương của một nước cũng không cần thiết phải nói láo với nàng. Vì Mộ Hoàng Tịch khó hiểu, Long Viêm Đế đột nhiên hỏi: "Nha đầu có biết Phượng Dực Nhất Tộc?"
Mộ Hoàng Tịch lắc đầu, Phượng Dực Hỏa Liên thì nàng biết còn Phượng Dực Nhất Tộc là cái gì nàng cũng không biết: "Chẳng lẽ có liên quan đến Phượng Dực Hỏa Liên?"
"Phượng Dực Nhất Tộc tồn tại vào năm trăm năm trước, khi đó trẫm vẫn chỉ là một hoàng tử, Phượng Dực Nhất Tộc lấy nữ tử vi tôn, họ có võ công cao cường, mỹ mạo vô song, nhưng họ không giao du với bên ngoài nên rất ít người biết hành tung của bọn họ. Nữ tử Phượng Dực Nhất Tộc có một năng lực đặc biệt, đó chính là máu của các nàng, máu của bọn họ có rất nhiều màu sắc, có đỏ tươi, có xanh biếc, có màu vàng kim, nếu dùng máu của các nàng để luyện độc, như vậy thì độc dược độc nhất cõi đời này, đồng dạng, nếu dùng máu của các nàng để giải độc thì trên đời này không có độc nào không giải được, cho nên nữ tử Phượng Dực Nhất Tộc thường bị cao thủ vây quét săn giết, vì chính máu trên người các nàng trân quý hơn bảo vật, khi đó trong chốn võ lâm thậm chí từng xuất hiện chuyện công khai bán đấu giá máu Phượng Dực!"
"Bởi vì người trên võ lâm không ngừng săn giết, nữ tử Phượng Dực Nhất Tộc ngày càng giảm bớt, cho đến cuối cùng chủng tộc này hoàn toàn biến mất thế gian, mà Phượng Dực Nhất Tộc có một thánh vật, đó chính là Phượng Dực Hỏa Liên. Từ nhỏ nữ tử Phượng Dực Nhất Tộc đều cực kỳ xinh đẹp, họ cảm thụ linh khí của Phượng Dực Hỏa Liên lâu dài, dĩ nhiên là càng ngày càng đẹp, nếu thân thể bị khí không sạch sẽ xâm nhiễm, dung mạo sẽ lập tức bị che giấu, trở nên bình thường!"
"Ý của bệ hạ nói con là Phượng Dực Nhất Tộc?" Mộ Hoàng Tịch có chút không xác định hỏi.
"Phượng Dực Hỏa Liên chỉ có người của Phượng Dực Nhất Tộc mới có thể dùng được, mà những người khác muốn ăn hỏa liên phải phù hợp với máu của người Phượng Dực Nhất Tộc, con nói xem con có phải hay không đây?" Long Viêm Đế cười nhìn Mộ Hoàng Tịch, nhìn thấy sắc mặt biến ảo của nàng, ông đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt vô cùng.
"Năm đó Phượng Dực Nhất Tộc diệt vong, trước khi chết, tộc trưởng của Phượng Dực Nhất Tộc đã giao Phượng Dực Hỏa Liên cho trẫm, trẫm tin tưởng Phượng Dực Nhất Tộc còn có người còn sống, cho nên đã bỏ Hỏa Liên vào trong Ngũ Hành trận, không ngờ cuối cùng chủ nhân của nó cũng tới!"