Cổ Nghiệp tự
Mộ Hoàng Tịch toàn thân nhếch nhác đi ra từ một chỗ trong sơn động, nói chuẩn xác là bò ra ngoài, bởi vì bây giờ đến đi nàng cũng không có sức! Ánh nắng buổi trưa xen qua kẽ lá chiếu xuống làm trên mặt đất xuất hiện nhiều vết loang lổ, Mộ Hoàng Tịch híp mắt nhìn về phía bầu trời, không khỏi cảm thán, cảm giác còn sống thật tốt!
Bịch! Một bóng người ngã xuống chỗ cách trước mặt Mộ Hoàng Tịch không xa, Mộ Hoàng Tịch ngẩng đầu, thật sự là tốt khi thấy ánh mắt của Vân Nương cũng nhìn sang, hai người đều toàn thân nhếch nhác, nhìn nhau, ngay sau đó thì bật cười một tiếng; trên mặt Vân Nương đã bớt đi tử khí trước đó, ngược lại giống như đang sống, thỉnh thoảng cũng có một chút rực rỡ của nữ tử cần có, mà bây giờ dù mặt của nàng ấy bẩn thỉu, nhưng đường cong trên mặt càng thêm rõ ràng, mà trong đôi mắt kia càng thêm vẻ kiên định.
"Tiểu thư!" Vân Nương không để ý gì đến hình tượng, trực tiếp bò đến bên người Mộ Hoàng Tịch, đưa tay cầm tay Mộ Hoàng Tịch, mím môi cười một tiếng: "Chúng ta đều còn sống cả!"
"Đúng vậy! Chúng ta đều còn sống!" Mộ Hoàng Tịch lật lại cầm tay của nàng ấy, lời của hai người chỉ cần họ tự mình biết.
Bởi vì hôm đó Mộ Hoàng Tịch không tuân theo quy định của Ám lâu, cho nên phải tiếp nhận trừng phạt nghiêm khắc, có thể làm người có võ công cao cường như nàng trở thành bộ dạng như thế này, không khó để tưởng tượng kiểu trừng phạt kia khó như thế nào; mà Vân Nương kia vốn đã sắp chết rồi, nhưng Mộ Hoàng Tịch dám dùng nội lực của mình kéo dài tánh mạng cho nàng ấy, chống đỡ đến sơn tự, cầu xin phương trượng đại sư cứu nàng ấy một mạng; trải qua tai nạn này Vân Nương biết mình chỉ có thể trở thành gánh nặng cho Mộ Hoàng Tịch, vì không muốn liên lụy Mộ Hoàng Tịch, nàng ấy đón nhận huấn luyện của Ám lâu, mới vừa rồi rốt cuộc nàng ấy thông qua huấn luyện bởi vì lo lắng nên sang đây xem Mộ Hoàng Tịch, lại không nghĩ rằng Mộ Hoàng Tịch cũng đi ra, cho nên mới xuất hiện một màn lúc nãy.
Nhà sư quét rác không nói gì nãy giờ đó, tên của ông là Độc Cô Mộ Nhân, là Lão Tôn chủ của Ám lâu, đồng thời cũng là sư phụ của Mộ Hoàng Tịch, chỉ là Mộ Hoàng Tịch vẫn chưa gọi ông là sư phụ, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gọi!
"Đi thôi!" Hai người giùng giằng, dìu dắt lẫn nhau, thật giống như bằng hữu nhiều năm, cũng giống như tỷ muội thân nhất; trải qua chuyện lần này, quan hệ giữa Mộ Hoàng Tịch và Vân Nương có biến hóa vi diệu, mặc dù Vân Nương vẫn xem Mộ Hoàng Tịch là tiểu thư để chăm sóc, nhưng mà nàng ấy càng giống như đang chăm sóc muội muội của mình, một người làm cho nàng ấy luôn yêu thương, nguyện ý vì người này mà hiến dâng sinh mạng; mà Mộ Hoàng Tịch càng thêm quý trọng Vân Nương, thậm chí có chút lệ thuộc vào như tình thân vậy.
Tắm sạch thân thể rồi nghỉ ngơi hai ngày, sau khi loại trừ mệt mỏi thì không ngờ càng sảng khoái; Mộ Hoàng Tịch thay cẩm y màu trắng, khoác một chiếc áo thêu hoa Mai, tóc được Vân Nương tỉ mỉ búi lên, cài vào hai chiếc trâm ngọc, hợp với phong cách lạnh lùng của nàng, giống như một vị tiên tử hoa Mai hạ phàm trần.
"Tiểu thư!" Vân Nương mặc thường phục màu phỉ thúy, ống tay áo buộc chặt lên, vái bên dưới cũng đổi thành quần, khoác một chiếc áo lụa mỏng, tóc thì dùng băng buộc lên, nhìn hiên ngang mạnh mẽ, rất có phong phạm hiệp nữ; Vân Nương đưa thanh đao mới chế tạo trong tay cho Mộ Hoàng Tịch, mà trong tay của nàng ấy cũng cầm một thanh giống vậy.
Mộ Hoàng Tịch nhận lấy đao, lấy ra nhìn một chút, trên mặt lộ vẻ vẻ hài lòng, so với hai lưỡi kiếm, nàng thích đao sắc bén hơn, hai bên của kiếm đều sắc bén như vậy, nhưng đao lại không giống thế, bởi vì lưỡi đao nó chỉ có một mặt sắc bén.
"Keng!" Mộ Hoàng Tịch đẩy đao vào vỏ, khẽ cười một tiếng nói: "Vân Nương, em cũng sợ chết?"
Vân Nương khẽ lắc đầu, ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Vân Nương đã sớm không để ý gì đến sống chết, chết có gì sợ?"
"Vậy hôm nay chúng ta phải xông vào Tu La điện một lần!" Dứt lời, hai bóng người một trắng một xanh bay ra khỏi Cổ Nghiệp tự!
Tổng bộ của Huyết La Sát ở ranh giới địa khu Tây Việt, mà Môn chủ của Huyết La Sát lại cực kỳ phách lối, hắn đặt tổng bộ của Huyết La Sát nằm ở bên trong dãy núi chỗ giao nhau giữa Tây Việt và Đông Diệu, cửa chính cao vút, chỉ sợ người khác không tới tìm vậy.
Hai bóng người một trắng một xanh rơi vào cửa đại môn của Huyết La Sát, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong nháy mắt rút đao ra bắt đầu lao tới cửa chính!
Dám một mình đấu với tổ chức Ám lâu, thực lực của Huyết La Sát quả thật không thể khinh thường, chỉ dựa vào hai người Mộ Hoàng Tịch và Vân Nương, thì ở trong mắt người khác quả thật có chút không ổn, nhưng Mộ Hoàng Tịch vẫn đi một mình, cự tuyệt tất cả mọi người Ám lâu trợ giúp, đơn độc xông vào Huyết La Sát, hơn nữa ai cũng không ngăn cản được họ!.
Chém giết, máu tanh, đao quang kiếm ảnh hợp thành cảnh sắc nơi này; mấy trăm sát thủ vây quanh hai người, hai người một đường chém giết, cũng không ai biết mình giết bao nhiêu người, bởi vì thi thể chất đống trên đất họ cũng chẳng muốn đi đếm; hai người lưng tựa lưng giết một mạch đi xuống; ở trong lúc lơ đãng, phó thác tin tưởng của mình!
Mà Mộ Hoàng Tịch không biết là, đồng thời Hắc cũng phát động Ám lâu công kích Huyết La Sát, diệt cứ điểm khác của Huyết La Sát, cũng phái sát thủ canh giữ ở bên ngoài tổng bộ Huyết La Sát, diệt sạch những sát thủ nấp trong tối; mà những người của Ám lâu đó là lần đầu tiên chính mắt thấy thực lực của Mộ Hoàng Tịch và Vân Nương, đồng thời rất kinh ngạc, càng nhiều thêm chút tin phục và kính nể với tôn chủ Mộ Hoàng Tịch này.
Môn chủ của Huyết La Sát là Ngạn Tu biết đại thế đã mất, không đợi Mộ Hoàng Tịch đánh tới cũng đã từ bỏ thế lực một mình chạy trối chết, thế lực nổi lên không tới một năm vì vậy biến mất!
Mộ Hoàng Tịch chính thức bắt đầu xử lý chuyện của Ám lâu, vì thu phục lòng người, ước chừng nàng đánh với một đám Đường chủ Hộ pháp bảy ngày bảy đêm, đánh ngã tất cả, mặc dù nàng thiếu chút nữa chết đi, nhưng những người đó cũng thật lòng công nhận người tôn chủ này.
Đế đô truyền đến tin tức Hiên vương nạp Mộ Tâm Vi làm vương phi, Mộ Hoàng Tịch cũng không quá để ý tới, Quân Hạo Hiên bảo vệ được nhất thời không bảo vệ được một đời, nàng muốn báo thù, ai cũng không ngăn được!
Cùng lúc đó, Mộ Hoàng Tịch bắt đầu bắt tay vào việc rót vào Ám lâu thành phần mới, Tư Đồ Cảnh chính là người được Mộ Hoàng Tịch lựa chọn đầu tiên; Mộ Hoàng Tịch giao việc này cho cậu ta và Vân Nương, mà nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nửa tháng trước, ở trong một tòa thành tên là Bán Nguyệt khám phá ra một bảo vật, được đặt tên là Ngọc Linh Lung; nghe nói Ngọc Linh Lung từng là ngọc tỷ của Long Viêm đế người đã thống nhất thiên hạ hơn bốn trăm năm trước, mà Ngọc Linh Lung chính là món đồ năm đó được đệ nhất thiên hạ cơ quan Thủ Thiên Cơ tiên sinh vì Long Viêm đế mà chế tạo ra, có thể nói là tỉ mỉ chính xác nhất trong thuật cơ quan gì đó, cũng có người nói bên trong Ngọc Linh Lung này cất giấu bản đồ có thể tìm được mộ địa của Long Viêm đế, mặc kệ là tin tức nào, trong lúc nhất thời cũng đưa đến sự chú ý của tất cả mọi người; phải biết mộ địa của Long Viêm đế đến nay vẫn không biết ở đâu, mà theo sử ký ghi lại, sau khi Long Viêm đế chết chôn theo lượng lớn bảo tàng, một bảo tàng Đế Vương, đừng nói nhân sĩ giang hồ, dù là Hoàng đế một nước, chỉ sợ cũng khó có thể nhịn được không động tâm!
Quả thật Mộ Hoàng Tịch cũng có tính toán giành một phần nhỏ, hơn nữa lúc nàng rời đi, Độc Cô Mộ Nhân nói cho nàng bốn chữ —— cần phải đoạt lấy!