Edit: Đào Sindy
”Tiểu thư, người ăn gì đây?” Ngọc Nô nằm trên bàn hỏi, nhưng mắt đã sớm quay tròn, tìm món mình thích ăn.
Vân Nương nhìn vẻ mặt đáng yêu này của Ngọc Nô thì khẽ mỉm cười, chỉ có tiểu thư mới có thể chịu được nha đầu Ngọc Nô không biết quy củ này!
”Tự em chọn đi!” Mộ Hoàng Tịch đưa thẻ món ăn đến, cười khẽ: “Các em gọi món trước, ta đến chỗ này đã!”
”Được rồi!” Ngọc Nô cũng không hỏi nhiều, dù sao nàng biết nếu hỏi tiểu thư cũng sẽ không nói.
Toái Ngọc hiên, cửa hàng Ngọc Thạch lớn nhất Hoàng Đô Tây Việt, Mộ Hoàng Tịch trực tiếp đi vào từ cửa chính, chưởng quỹ nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu, cung kính mời nàng vào.
Sau Tóai Ngọc hiên có một viện rất lớn, người bình thường không thể vào trong; Mộ Hoàng Tịch rất tùy ý đi vào, trong lúc nàng mở cửa ra, đập vào mắt là một màn khiến nàng khẽ cau mày; trên chiếc giường đỏ tươi rộng lớn, một mỹ nam tử y phục tán loạn lười biếng tựa vào một đầu, một nam linh dáng dấp xinh đẹp hơn so với nữ tử để nửa thân trần dựa trên nam nhân kia, trong tay đưa tới một ly rượu
Nam linh: kép trong tuồng
Làm như bị động tác Mộ Hoàng Tịch quấy nhiễu, nam tử ngước mắt, thấy là Mộ Hoàng Tịch, sau đó lại nhắm hai mắt lại: “Hoàng Tịch, sao ngươi lại tới đây?”
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, chỉ phất tay với nam linh kia để hắn ta đi xuống, chờ hắn ta đóng cửa lại, nàng mới đi đến trước mặt nam tử, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Ngươi nhất định phải lãng phí bản thân thế sao?”
Nam tử, cũng chính là Ngọc Phi Tình, chủ nhân Toái Ngọc hiên này, có dung mạo tuấn mỹ, vô số tiền tài, lại cứ thích nam nhân; Ngọc Phi Tình rất tuấn mỹ, mà sự tuấn mỹ của hắn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, ngũ quan hắn cũng không xuất sắc, nhưng đặt chung một chỗ, lại làm cho người ta cảm thấy có ý vị khác, hắn cho người khác cảm giác cơ trí, lười biếng, còn có không tập trung, khí chất của hắn rất hiền hoà, mặc kệ vẻ mặt và hành động hắn ra sao, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Ngọc Phi Tình đứng dậy từ giường, cũng không sửa lại y phục, không trả lời Mộ Hoàng Tịch ngược lại nói: “Ngươi bình thường cũng không đến chỗ ta!”
”Để ngươi giúp ta tra một chuyện!” Ngọc Phi Tình không muốn đàm luậm, Mộ Hoàng Tịch cũng không hỏi tới, bởi vì nàng luôn cho rằng mình sẽ không lấy được đáp án.
Ngọc Phi Tình đi tới giường nằm xuống, tay phải chống đầu, tay trái cầm một ly rượu, miễn cưỡng rũ mắt: “Nói đi!”
”Giúp ta tra đại phu nhân Mộ gia!”
Ngọc Phi Tình nghe vậy khẽ ngước mắt: “Ngươi nói là nương hiện tại của ngươi đại phu nhân?”
”Hai người đều muốn!” Suy nghĩ hồi lâu, Mộ Hoàng Tịch vẫn cảm thấy Mộ Trình hận nàng có chút kỳ hoặc, nếu bởi vì nàng ra đời làm mẫu thân nàng mất mạng, Mộ Trình cũng không hận nàng như thế; huống chi sau khi mẫu thân của nàng chết không tới nửa tháng đại phu nhân lại tới, khiến người ta cảm thấy ý vị sâu xa.
”Ồ!” Ngọc Phi Tình cười khẽ, cặp mắt đẹp hơi nhíu: “Chẳng lẽ Ám lâu không tra được chút chuyện này?”
Mộ Hoàng Tịch ngưng mắt: “Ám lâu không có tra tin, điều họ biết duy nhất chỉ có —— giết người!”
Chén rượu trong tay Ngọc Phi Tình cứng đờ, ngay sau đó rót hết rượu vào miệng: “Biết!”
Mộ Hoàng Tịch biết hắn đồng ý, nhíu mày nhìn hắn có ý say rượu, cuối cùng còn chẳng hề nói một câu rồi rời đi; quan hệ giữa nàng và Ngọc Phi Tình không rõ ràng lắm, nói là bằng hữu, nhưng xa cách hơn bằng hữu, nói không là bằng hữu, nhưng đối phương không thể thiếu đi sự tồn tại.
Năm đó hắn cứu nàng cửu tử nhất sanh, hai người cùng nhau khai sáng thế lực của mình, quan hệ của hai người vẫn cứ mông lung như vậy, nếu như nhất định dùng một từ ngữ để hình dung, sợ rằng chỉ có từ đối tác mà thôi!
Nhưng mà...... Mộ Hoàng Tịch dừng bước lại, mặc dù nàng rất muốn lạnh lùng rời đi, nhưng vì sao mỗi lần thấy, trong lòng vẫn là có chút khó chịu đây?
Mộ Hoàng Tịch mất hồn nghĩ tới chuyện của mình, đi tới đường cái không lâu đột nhiên cảm thấy mình bị người ta để mắt tới, sau lưng căng thẳng, ngay sau đó cười lạnh, trong con ngươi xẹt qua một vòng ánh sáng, sau đó xoay người đi tới một hẻm nhỏ vắng người, trực giác nói cho nàng biết người nọ cũng theo tới!
”Cô nương dừng bước!” Biết mình bị phát hiện rồi, người tới cũng không che giấu, tung người một cái nhảy đến trước mặt của Mộ Hoàng Tịch, gương mặt tuấn mỹ vô song khiến trước mắt Mộ Hoàng Tịch chợt lóe.
Thấy người tới, lông mày Mộ Hoàng Tịch nhíu lại, Quân Hạo Hiên này đi theo nàng làm gì? Hôm đó nàng nhìn rõ dung mạo hắn, nhưng giờ phút này mới phát hiện mở to mắt ra mới thấy Quân Hạo Hiên càng đẹp hơn so với ngày đó, khiến nàng kinh ngạc lần nữa đó là; áo trắng nhẹ nhàng, tóc mai như dao cắt, mặt tựa hoa đào, mắt như làn thu thủy, khí chất ôn hòa như ngọc, hoàn mỹ khiến người ta không tìm ra chút sơ hở nào.
”Có chuyện gì sao?”
Xa lạ trong mắt Mộ Hoàng Tịch khiến Quân Hạo Hiên ngoài ý muốn, nhưng trực giác hắn sẽ không sai về khăn tay màu trắng kia: “Cô nương, xin hỏi khăn tay này có phải của ngươi không?”
Lần này đến phiên Mộ Hoàng Tịch ngoài ý muốn, hôm đó lúc nàng đi rõ ràng hắn vẫn còn đang hôn mê, tại sao hắn lại dùng giọng điệu chắc nịch như thế hỏi nàng? Trong lòng xoay chuyển trăm hồi, trên mặt Mộ Hoàng Tịch biểu lộ không có: “Công tử thật kỳ quái, chúng ta chưa bao giờ gặp mặt, tại sao lại lạc vào tay ngươi, ngươi không cần thanh danh của ngươi, ta còn phải giữ thanh danh của ta chứ!”
Quân Hạo Hiên ngạc nhiên, hắn luôn được xem là thiên kiêu chi tử, lại bị một nữ tử nói mình phá hủy thanh danh của nàng! Nếu là những nữ tử khác, sợ rằng ước gì có cơ hội như thế thôi, bất tri bất giác trong lòng xẹt qua một chút mất mác, nhưng vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, hắn sẽ không buộc nàng thừa nhận, nhưng tự hắn sẽ tra, thu hồi khăn tay: “Là tại hạ thất lễ, không có ý gì khác với cô nương đâu, xin cô nương xin đừng trách!”
Mộ Hoàng Tịch nén nụ cười trong lòng đi ngang qua, mặc dù thừa nhận không có gì lớn, nhưng nàng lại không muốn nói cho hắn biết, về phần tại sao, coi như là trò đùa dai của nàng đi!
Đi ra ngõ hẻm không bao lâu, lần nữa Mộ Hoàng Tịch cảm thấy có người theo dõi nàng, mặc dù biến thành một người khác, nhưng nàng có thể khẳng định là người của Quân Hạo Hiên; vì vậy Mộ Hoàng Tịch dẫn theo Ngọc Nô và Vân Nương trên đường cái, hình như đi tất cả các nơi, cuối cùng người đứng trong bóng tối không chút e dè bước về phía cửa lớn Mộ phủ.