Thịnh Sủng

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong lòng Giản thái phó “Lộp bộp ” một tiếng, thầm thở dài: Cũng biết sự tình không thể nào thuận lợi như vậy, hoàng thượng làm sao lại đồng ý với yêu cầu của Tề vương, để hắn cưới Phương nương làm chính phi.

Trầm Tử Trai không ngờ Cảnh Tông hoàng đế sẽ nói ra những lời như vậy, nhất thời cũng ngẩn ngơ, hắn nói: “Hoàng tổ phụ, như thế không ổn?”

Cảnh Tông hoàng đế hừ một tiếng rồi nói: “Trẫm nói, không ổn lúc nào?”

Trầm Tử Trai đang muốn nói tiếp, mắt thấy Cảnh Tông hoàng đế nghiêm nghị, đành phải nuốt lại.

Trong lòng Hạ Trọng Phương chỉ bay vòng vòng quanh lời Cảnh Tông hoàng đế vừa mới nói, “Nghĩ chỉ, tứ phong Giản thị Trọng Phương, Vương thị Du nương, Tô thị Ngọc Diệp, cả ba người đều là trắc phi của Tề vương, tùy ý thành thân, sau này người nào sinh hạ trưởng tử trước, thì tấn thăng làm chính phi Tề vương.”

Nàng, rốt cuộc vẫn chỉ có thể làm trắc phi, hơn nữa còn thêm Vương Du và Tô Ngọc Diệp cùng nhau làm trắc phi!

Lúc trước, Cảnh Tông hoàng đế cũng muốn Trầm Tử Trai quyết định cho Tô Ngọc Diệp làm chính phi, Vương Du làm trắc phi, hiện nay thấy Trầm Tử Trai không buông được Hạ Trọng Phương, vả lại lời đã nói ra, lúc này mới giúp Trầm Tử Trai, khiến cho Vũ Văn Tiên và Phương ngự y thua cuộc.

Lý do Cảnh Tông hoàng đế cho triệu hồi Vương Tinh Huy, thay chức tướng quân của Mai Trường Đình, cải phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân, nói cho cùng, thì cũng là vì muốn bảo vệ cho Trầm Tử Trai.

Ông nghĩ bản thân tuổi tác đã cao, nếu không được chiếu cố, Trầm Tử Trai chỉ sợ phải chết trong tay thái tử, nên phải vì Trầm Tử Trai mà mưu đồ một ít. Chỉ cần Trầm Tử Trai cưới chi nữ Vương Tinh Huy là Vương Du, dựa vào năng lực của Vương Tinh Huy, thêm ca ca Vi Thanh Mi – Vi Thanh Nhĩ tay nắm trọng binh, điều này, thái tử phải cố kỵ, hiển nhiên sẽ không dễ dàng động đến Trầm Tử Trai, nói không chừng còn có thể giao hảo với Trầm Tử Trai.

Về phần Tô gia, là nhà mẹ đẻ của Tô thục phi, có tài lực, một ngày Tô Ngọc Diệp làm Vương phi, toàn bộ Tô gia dĩ nhiên là cùng với Trầm Tử Trai trói buộc một chỗ, điều này, thái tử càng thêm phải cố kị.

Đợi đến khi Trầm Tử Trai khỏi bệnh, ông sẽ giao vài chỗ tài chính trọng yếu của Cảnh Quốc cho Trầm Tử Trai quản lý, khi đó, dù sau khi ông băng hà, thái tử đăng vị, cũng không thể động vào Trầm Tử Trai.

Cảnh Tông hoàng đế vì Trầm Tử Trai mà khổ tâm một phen, lúc này phút cuối lại nhảy ra một Hạ Trọng Phương muốn làm Vương phi, bảo ông dung làm sao đây? Đành phải phong ba người làm trắc phi, về phần sau này ai làm được chính phi, Trầm Tử Trai đương nhien phải hiểu mà an bài, chẳng lẽ còn chờ ông phải dạy?

Lúc này Hạ Trọng Phương vẫn ngây ngốc đứng, không cam lòng, thế nhưng đối phương là hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, nàng làm sao dám mở miệng kháng chỉ?

Đến bây giờ, Giản thái phó cũng biết sự tình không thể vãn hồi, Hạ Trọng Phương nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, chỉ có thể làm trắc phi mà thôi, ông liếc mắt nhìn thái phó phu nhân.

Thái phó phu nhân cũng thầm thở dài, nhất thời phải đi tới kéo Hạ Trọng Phương, để nàng tạ ân.

Hạ Trọng Phương mộc mộc quỳ xuống tạ ân, khi đứng lên thì mắt sáp sáp, đáy lòng thì thào: Người của Hoàng gia, quả nhiên đều xảo huyệt. Ở cùng bọn họ, thật đúng là dữ hổ mưu bì.

DỮ HỔ MƯU BÌ (bảo hổ lột da): không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

Tất nhiên Trầm Tử Trai cũng biết trong lòng Hạ Trọng Phương có gai, lúc này không để ý đến việc trong điện có nhiều người, hoàng đế đang ngồi đấy, chỉ một mực nói với Hạ Trọng Phương: “Phương nương, trước mặt hoàng thượng và thái phó, bổn vương xin đảm bảo với nàng, nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng thật tốt, đến khi nàng sinh hạ trưởng tử, chắc chắn sẽ làm Vương phi mà.”

Từ trong tâm khảm Hạ Trọng Phương, nàng cảm thấy bản thân bị coi thường, nghe lời này, mắt đã có lệ ý, cố gắng kìm nén lại, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, vừa nãy mới nói sẽ thành toàn cho chúng tôi, nhưng nói cho cùng thì, tôi vẫn phải làm trắc phi có phải không?”

Ôi, dám chỉ trích trẫm? Thật là to gan! Cảnh Tông hoàng đế không ngờ Hạ Trọng Phương lại dám nói ra bất mãn trong lòng, không hiểu sao, ông không hề tức giận, ngược lại còn có chút tán thưởng, nếu không phải là con gái riêng, với tướng mạo và tính cách như vậy, kỳ thực làm Vương phi, hoàn toàn xứng đáng, thật đáng tiếc!

Thái phó phu nhân nghe Hạ Trọng Phương chỉ trích hoàng đế, không khỏi kinh hãi, vội vàng đi qua kéo tay áo của nàng, nhất thời đôi tay run run, thực đúng là con nghé mới sanh không sợ cọp, không biết hoàng đế uy nghiêm như thế nào.

Cảnh Tông hoàng đế cũng muốn giải thích mấy câu, ông nói: “Trẫm vừa nãy là nói sẽ thành toàn cho các ngươi, chứ không hề nói muốn cho ngươi làm chính phi. Hiện cho ngươi làm trắc phi, cũng không phải cả đời phải làm trắc phi, ngươi mau chóng sinh hạ trưởng tử cho Tử Trai, có thể nào không làm chính phi?”

Hạ Trọng Phương chán nản, lại không dám phản bác Cảnh Tông hoàng đế nữa, chỉ cúi đầu thầm hận.

Cảnh Tông hoàng đế vẫn còn muốn căn dặn Hạ Trọng Phương: “Bây giờ không được lớn tiếng cãi vả nữa, không được vì cãi nhau với người ta mà vứt bỏ mặt mũi của Tử Trai đi, phải thật cho sữa chữa bệnh thật tốt, biết không?”

Hạ Trọng Phương: “…”

Từ trong cung đi ra, ngồi vào trên xe ngựa, nước mắt Hạ Trọng Phương lại rơi xuống. Thái phó phu nhân và Hạ Trọng Phương ngồi chung trên xe ngựa, một thời cầm khăn lau nước mắt cho nàng, thấp giọng khuyên nhủ: “Muốn làm chính phi, vẫn còn hi vọng mà con.”

Chỉ cần Trầm Tử Trai không gần gũi với hai vị tiểu thư kia,chỉ gần mỗi Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương muốn sinh trưởng tử trước, thì sẽ được thôi.

Hạ Trọng Phương khóc ròng nói: “Trong lòng Tôn nữ rất tủi thân.”

Thái phó phu nhân kéo nàng vào trong lòng, thở dài nói: “Vốn là muốn con chọn Phương ngự y, con lại không buông được Tề vương, bây giờ thì cũng chỉ được như vậy thôi.”

Thánh chỉ phong trắc phi chính thức ban xuống , không chỉ Hạ Trọng Phương thương cảm, mà còn Vương Du và Tô Ngọc Diệp, khi nhận được thánh chỉ thì, cả hai cũng khóc.

Vương Du bởi vì Trầm Tử Trai trọng dụng Vương Tinh Huy, lại tiếp đãi nồng hậu với cả nhà Vương gia, một lòng cho là mình có thể làm chính phi của hắn, giờ lại đột nhiên nhận được thánh chỉ phong nàng làm trắc phi của Trầm Tử Trai, vả lại là ba nữ cùng phu, làm sao mà không khóc?

Vi Thanh Mi cũng tức giận, la lên: “Cái gì mà trắc phi chứ, xí, nói thẳng ra, không phải là thiếp thị sao? Lại còn nói cái gì mà sinh được trưởng tử sẽ được làm chính phi? Đây là đang khinh thường chúng ta à?”

Vương Tinh Huy thấy Vương Du thương tâm, Vi Thanh Mi tức giận, vội vội vàng vàng xin tiến cung cầu kiến Cảnh Tông hoàng đế, muốn xin ông thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Cảnh Tông hoàng đế thấy Vương Tinh Huy tới, ông cũng biết Vương Tinh Huy muốn nói cái gì, nhất thời ngăn cản trước, ông nói: “Vương trạng nguyên, tuổi tác trẫm đã cao, Tề vương và thái tử lại bất hòa, cũng là tâm bệnh của trẫm. Bây giờ phải giúp Tề vương, để nó và thái tử giao hảo, đến lúc trẫm sau trăm tuổi, Tề vương có thể vẫn còn sống.”

Vương Tinh Huy nghe lời này của Cảnh Tông hoàng đế, không khỏi cả kinh, vội vàng khom người nói: “Vâng.”

Cảnh Tông hoàng đế thành thật nói với ông: “Bây giờ ta phối con gái của người cho Tề vương, Vi Thanh Nhĩ cũng coi như là cậu của Tề vương, trong tay hắn nắm trọng binh, hơn nữa ngươi lại có chức vị quan trọng trong triều, có các ngươi che chở, Tề vương mới có thể sống tới trăm tuổi dưới trướng thái tử.”

Phen này quân thần đối thoại, Cảnh Tông hoàng đế lại nói nhiều như vậy, cố gắng làm Vương Tinh Huy cảm động.

Quả thật Vương Tinh Huy cũng bị làm cho cảm động, tới khi rời cung hồi phủ, lúc này mới ý thức được, mình là tìm đến hoàng đế để xin thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, sao lại nói đến những việc này chứ?

Tô Ngọc Diệp đương nhiên cũng tiến cung tìm Tô thục phi khóc lóc kể lể, chỉ nói không muốn làm trắc phi, phải làm chính phi.

Tô thục phi nói: “Hoàng thượng đã hạ chỉ, không cách nào sửa lại được đâu.”

Tô Ngọc Diệp khóc ròng: “Vương Du cũng được, nhưng Hạ Trọng Phương cũng được làm trắc phi, thật là làm cho người ta mất mặt mũi, mà nàng ta lại gần gũi với Tề vương, vạn nhất nàng ta sinh nhi tử trước, chẳng phải là?”

“Đứa nhỏ ngốc này!” Tô thục phi nở nụ cười, kéo Tô Ngọc Diệp ngồi bên cạnh nói: “Chính là vì Hạ Trọng Phương cho sữa, nàng ta mới không có khả năng có hài tử. Thứ nhất nàng ta phải uống thuốc, Phương ngự y tất nhiên sẽ khuyên tạm thời không nên có hài tử. Thứ hai nữ nhân cho sữa, từ trước đến nay không dễ có hài tử, mà còn phải ngừng sữa, mới có thể có bầu. Về phần Vương Du, thân thể nàng ta không tốt, vẫn phải uống thuốc điều dưỡng, nếu muốn hài tử, chỉ sợ là sẽ làm tổn thương thân thể. Bàn tới bàn lui, vị trí chính phi, chỉ là của con, con còn khóc sao?”

Tô Ngọc Diệp nghe Tô thục phi nói xong, nghĩ kỹ, nhất thời lại hết khóc mỉm cười, lại nói: “Mặc dù như vậy, nghĩ các nàng đều là trắc phi, trong lòng vẫn hơi chán ghét!”

Tô thục phi thở dài nói: “Nếu con gả cho những người khác, cũng đều không cách nào độc bá trượng phu con cả. Mà với thân phận của Tề vương, thì bây giờ không nạp trắc phi, sau này cũng sẽ nạp thôi. Hiện Hạ Trọng Phương xuất thân không quang chính, Vương Du thì ốm yếu, hai người này làm trắc phi, với con mà nói thì lại là chuyện tốt. Tới sau này, con sinh hạ nhi tử rồi, tất cả không phải đều do con tính à?”

Các nàng ở đây nói chuyện, Hạ Trọng Phương cũng chạy đi thương nghị với Hà ma ma chuyện kế tiếp.

Hà ma ma phân tích một phen, nói với Hạ Trọng Phương: “Nếu mọi chuyện đã như vậy, ngoại trừ con cố tìm cách sinh hạ trưởng tử, trở thành chính phi, cũng không còn đường khác để đi.”

Hạ Trọng Phương khổ não, “Vương Du và Tô Ngọc Diệp đều xuất sắc cả, một khi phong làm trắc phi, cùng tiến vào vương phủ, Vương gia làm sao có thể lạnh nhạt với các nàng? Vương Du ốm yếu không nói, nhưng Tô Ngọc Diệp nàng ấy… , chỉ sợ Tô Ngọc Diệp sẽ sinh hạ trưởng tử trước mà thôi.”

Hà ma ma nói: “Phương nương, không phải con nói lúc này Vương gia không thể đến gần nữ sắc sao? Đợi đến khi hắn khỏi bệnh, con cũng ngừng cho uống thuốc thúc sữa, điều dưỡng thật tốt, lo gì không có thai trước. Tuy là Tô Ngọc Diệp có thể mang thai trước, nhưng chưa chắc sinhửa con trai, không chừng là nữ nhi thì sao! Hiện giờ đừng lo lắng mấy thứ này nữa, lo đợi gả đi thôi!”

Tới ban đêm, Tô Lương nghe lệnh của Trầm Tử Trai, lại tới đón Hạ Trọng Phương đi qua cho sữa.

Hạ Trọng Phương vốn không đi, thế nhưng một hồi nghĩ đến đoạn Cảnh Tông hoàng đế ở trong điện nói cái gì không được cãi vả, không được làm mất mặt,ậphỉ cho sữa chữa bệnh thật tốt, nên không dám không đi. Nhất thời đành phải thay xiêm y, đi ra ngoài gặp Tô lương, theo ông đi đến vương phủ.

Trầm Tử Trai nghe Hạ Trọng Phương tới, lúc này mới thở phào.

Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, thì tới gặp Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai thấy nàng phụng phịu, một chút tình cảm cũng không có, đợi Lục Mộng đi xuống, liền tiến lên dụ dỗ, hắn nói: “Bản vương quả thực muốn cho nàng làm chính phi, chỉ là hoàng thượng đã mở miệng, nên không có cách nào cãi lời.”

Hạ Trọng Phương không nói lời nào, cũng không thèm quan tâm đến lý lẽ của Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai cười theo nói: “Phương nương, Phương nương ngoan, sau này sinh hạ con trai, không phải có thể làm chính phi rồi sao? Hiện giờ mà khiến bản thân tức giân, không đáng đâu!” Vừa nói vừa nghìn lừa vạn dỗ.

Chua xót trong lòng Hạ Trọng Phương vẫn chưa tan, hừ nói: “Chẳng lẽ trong lòng vương gia không thầm vui sao chứ? Thoáng cái đã có ba trắc phi, mà hai người kia cũng rất xuất sắc.”

Trầm Tử Trai thấy lời nói Hạ Trọng Phương tuy có vị chua, nhưng rốt cuộc cũng có biểu cảm, nhất thời kéo tay nàng nói: “Phương nương, hiện nay bổn vương chỉ gần gũi một mình nàng, hai người kia trưởng thành ra sao, ta cũng trông rõ ràng. Sau này, cũng chỉ cưng chìu mình nàng thôi.”

Hạ Trọng Phương chặn tay Trầm Tử Trai lại, nói: “Mấy người các ngươi, đều chỉ biết khinh thường tôi mà thôi, nói cái gì mà sau này cưng chìu tôi chứ? Nếu như vậy thât, đến lúc đó tôi mà không bị các nàng ấy hận chết hay sao? Đây là muốn hại tôi đó!”

Trầm Tử Trai bị hất tay ra, hắn nói: “Phương nương, hoàng tổ phụ có nói, sau này không được vất mặt mũi của bổn vương đi, nàng như vậy là không được.”

“Tốt nhất, người mau đí cáo trạng tôi đi!” Hạ Trọng Phương hận đến nghiến răng, đứng lên nói: “Tôi lớn tiếng cãi vả, lại không nhìn sắc mặt người đấy, thế nào?”

Truyện Chữ Hay