Tô Ngọc Diệp nghe nói Vi Thiên Chân muốn đến, tự nhiên chuẩn bị một chút, lúc này bế Vi Kỳ ca nhi ở trong phòng, vừa chờ vừa nói chuyện với ma ma.
Ma ma là thị tì do Tô Ngọc Diệp mang từ Tô gia đến, đương nhiên có thể nói là tâm phúc.
Tô Ngọc Diệp nói: “Nghe phu quân nói, Chân nương đã mười lăm tuổi rồi, lúc này lên Kinh thành, chắc muốn tìm nhà chồng.”
Ma ma nói nhỏ, “Thiếu phu nhân là chị dâu của nàng ta, tự nhiên phải nhìn giúp.
Nhưng mà, hiện giờ Tề Vương được thế, thiếu Tướng quân lại được Tề Vương trọng dụng, tạm giữ chức binh mã ti ở Ngũ Thành, quyền cao chức trọng, Chân nương muốn chọn một nhà tốt, cũng dễ dàng.”
Tô Ngọc Diệp gật đầu, một lúc nói: “Bàn đến, chúng ta chuyển nhà, cũng nên chuyển ra ngoài Vương phủ, lập môn hộ khác, không nên cứ chuyện gì cũng phiền toái Vương phi.”
Ma ma cười nói: “Thiếu Tướng quân nói đợi qua mùa thu rồi chuyển, thiếu phu nhân cứ yên tâm ở đi! Vả lại ca nhi còn nhỏ, dọn đến dọn đi cẩn thận bị kinh sợ.”
Vừa nói chuyện, nha đầu báo lại, nói là Vi Thiên Chân đã vào Vương phủ, qua cồng trong, gần đến bên này rồi.
Tô Ngọc Diệp vừa nghe, liền giao Vi Kỳ cho ma ma ôm, bản thân nàng chỉnh lại xiêm áo, chuẩn bị nghênh đón Vi Thiên Chân.
Vi Thiên Chân rất nhanh tiến vào, thấy Tô Ngọc Diệp, tự nhiên đi lên bái kiến, mọi người hoàn lễ gặp mặt, lúc này mới ngồi xuống.
Vi Thiên Trạch thấy cô tẩu hai người đã gặp mặt, dặn dò mấy câu, bởi vì có người tìm, rời đi rồi.
Vi Thiên Chân lại trêu chọc Vi Kỳ một chút, lấy thư tay Dương thị nhờ nàng ra, trước hết để cho người mau đưa cho Tô Ngọc Diệp xem, lại đưa lễ vật mình chuẩn bị cho Vi Kỳ lên.
Tô Ngọc Diệp nhận, vừa quan sát Vi Thiên Chân, thấy mặt mày nàng ta xinh đẹp tuyệt tần, quả nhiên như lời Vi Thiên Trạch thổi phồng lên, là một mỹ nhân, nhất thời cười nói: “Lúc đầu nghe phu quân nói, Vi gia chuyên ra tuấn nam mỹ nữ, ta còn tưởng rằng chàng phóng đại, bây giờ thấy Chân nương, tin rồi.”
Mặt Vi Thiên Chân đỏ lên nói: “Tẩu tử giễu cợt gì đâu! Nói đến mỹ nhân Vi gia, trước kia đều nói, cô cô muội mới thật sự là mỹ nhân.”
Vi Thiên Chân nói cô cô, đó là Vi Thanh Mi rồi.
Tô Ngọc Diệp cười nói: “Phu nhân Trạng nguyên đúng là mỹ nhân, nhưng giờ tuổi như vậy, trang điểm một chút, đứng cạnh Vương phi, còn giống như hai tỷ muội.”
Vi Thiên Chân thử dò xét nói: “Chẳng lẽ Vương phi không hề giống cô cô muội?”
Tô Ngọc Diệp khẽ cười nói: “Tướng mạo Vương phi giống như phu nhân Thái phó, cũng là một đại mỹ nhân.” Nói xong hỏi Vi Thiên Chân, “Đi suốt một đường, có mệt mỏi?”
Vi Thiên Chân đáp, “Cũng không coi là mệt mỏi.
Tẩu tử trước dẫn muọi đi bái kiến Vương gia và Vương phi đi, sau đó, lại dọn dẹp hành lý là được.”
Tô Ngọc Diệp chính là có ý đó, cười nắm tay Vi Thiên Chân, cùng nhau đi gặp Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương.
Thẩm Tử Trai hiện giờ đang ở thư phòng bàn luận chính sự với Vi Thiên Trạch, cũng không ở trong sảnh.
Hạ Trọng Phương nghe Vi Thiên Chân tới, đương nhiên để người đi nghênh đón.
Vi Thiên Chân vào sảnh, bái lạy: “Ra mắt Vương phi!”
“Mau dậy đi!” Hạ Trọng Phương cười nói một câu, sớm khiến đưa một ánh mắt cho Tiền ma ma.
Tiền ma ma liền đi đỡ Vi Thiên Chân, đưa đến trước mặt Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương cầm tay quan sát một chút, cười nói với Tô Ngọc Diệp: “Chân nương thật xinh đẹp, ít ngày nữa bà mai sẽ đạp phá ngưỡng cửa nhà muội.”
Tô Ngọc Diệp cười nói: “Muội ấy như thế nào chứ, như vậy có thể so được với Vương phi sao?”
Hạ Trọng Phương cười nói: “Chúng ta đây là đóng kín cửa sau, khích lệ lẫn nhau sao?” Nói xong cười.
Tô Ngọc Diệp và Vi Thiên Chân cũng cười, không khí thoải mái.
Hạ Trọng Phương lại nói với Vi Thiên Chân: “Xét vai vế, chúng ta chính là biểu tỷ muội, muội đã đến rồi, cũng không cần khách khí, có gì cứ nói.”
Vi Thiên Chân thấy Hạ Trọng Phương quả nhiên thân thiết ấm áp thân thiện như trong truyền thuyết vậy, tất nhiên thở nhẹ một hơi, mới đáp: “Lúc muội tới, a cha a nương cũng nói, Vương phi là biểu tỷ, đương nhiên dễ ở chung, để cho muội không cần khẩn trương!”
Nói một lúc, Vi Thiên Chân không thấy bóng dáng của Thẩm Tử Trai, liền hỏi: “Qua cửa là khách, cũng muốn bái kiến Vương gia môt lần, không biết...”
Hạ Trọng Phương cười nói: “Hiện giờ Vương gia bận rộn, không được rảnh.
Muội đi rửa mặt trước đi, đợi lát nữa tới dùng cơm, tự nhiên sẽ gặp Vương gia.” Nói xong để cho người cầm lễ ra mắt ra ngoài cho Vi Thiên Chân.
Vi Thiên Chân nói cám ơn, lại nói vài lời tán gẫu, rồi đứng lên cáo từ, đi cùng Tô Ngọc Diệp xuống.
Đợi các nàng vừa đi, Tiền ma ma liền nói: “Vương phi, trong phủ đột nhiên có một nương tử xinh đẹp như vậy tới, chính là...”
Hạ Trọng Phương trầm ngâm nói: “Nhìn số tuổi, chắc là lên kinh tìm nhà chồng.”
Tiền ma ma nói: “Có phải không...”
Hạ Trọng Phương hiểu ý Tiền ma ma, bật cười nói: “Ma ma quá lo lắng rồi? Nàng ta là dòng chính nữ của Vi gia, gia giáo của Vi gia cũng cực nghiêm, sao có thể sinh ra tâm tư không đứng đắn? Hơn nữa tuổi nàng ta như hoa, tướng mạo như hoa, có thể chọn một con rể quý, cần gì động tâm tư khác?”
Tiền ma ma nói thầm: “Vương gia à, hiện giờ khắp trong Kinh thành, vị hôn phu nhà ai có thể quý hơn Vương gia sao?”
Hạ Trọng Phương lắc lắc đầu, không tin Vi Thiên Chân còn chưa gặp mặt Thẩm Tử Trai, đã sinh ra tâm tư gì.
Tới chiều tối, gia yến Vương phủ, phu thê Tô Ngọc Diệp và phu thê Phương Ngự y đều đến, Thẩm Ngọc Tiên và Phương Chấp Bình đến sớm một chút.
Khi Vi Thiên Chân đến, thấy được một nam tử tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ ngồi chính giữa yến tiệc, trong lòng đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn Tô Ngọc Diệp.
Tô Ngọc Diệp giới thiệu cho nàng ấy: “Ngài ấy chính là Tề Vương!”
Thẩn Tử Trai nhìn thấy nhiều hơn một vị nương tử lạ mặt, thì biết rõ là Vi Thiên Chân muội muội của Vi Thiên Trạch, nhất thời nhìn lại.
Vi Thiên Chân vội phúc thân bái kiến, yêu kiều ngọt ngào nói: “Chân nương ra mắt Vương gia!”
Thẩm Tử Trai nói: “Đứng lên đứng lên, ngươi là muội muội của Thiên Trạch, biểu muội của Vương phi, là người một nhà rồi, không cần đa lễ.”
Trong lúc nhất thời mọi người nhận thân, cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì Lữ Bát Nương nhận Vi Thanh Mi làm dưỡng mẫu, coi như là muội muội của Hạ Trọng Phương, nên để Vi Thiên Chân gọi mình là biểu tỷ.
Vi Thiên Chân lại bái kiến đám người Thẩm Ngọc Tiên.
Thẩm Ngọc Tiên nhìn Hạ Trọng Phương, khẽ cười nói: “Tẩu tử, dáng dấp biểu muội của tẩu thật đẹp!”
Hạ Trọng Phương mỉm cười nói: “Chân nương xinh đẹp.”
Lữ Bát Nương thấy Vi Thiên Chân xinh đẹp tuyệt trần, liền trêu ghẹo nói: “Một bàn mỹ nhân, nhìn vui tai vui mắt, ánh mắt ta cũng không đủ dùng.”
Phương Ngự y gắp thức ăn cho nàng, nói: “Đừng chỉ chú ý nói chuyện, cũng ăn cái gì đi.”
Lữ Bát Nương chỉ đành phải thu hồi tầm mắt, ăn một miếng đồ ăn.
Vi Thiên Chân thấy Lữ Bát Nương nâng cao bụng bự, lại có vẻ nhàn nhã, hơi kinh ngạc, lặng lẽ nói với Tô Ngọc Diệp: “Mới vừa rồi thấy tỷ ấy đi phía trước, đi khá nhanh.”
Tô Ngọc Diệp cười nói: “Nàng ấy hả, là nữ cao thủ, mặc dù hiện giờ mang thai, bản lĩnh nhanh nhẹn hơn chúng ta!”
Hạ Trọng Phương ngược lại sợ Vi Thiên Chân gò bó, cười nói: “Chân nương, tất cả toàn gia đều là người thân thích, muội cứ mạnh dạn nói chuyện, không cần sợ.”
Vi Thiên Chân cười đáp, ửng đỏ mặt nói: “Thời gian này muốn ở lại trong Vương phủ, chỉ sợ thêm phiền toái cho Vương gia và Vương phi rồi.”
Hạ Trọng Phương nói: “Hiện giờ Diệp nương phải mang Kỳ ca nhi, Bát nương và Quận chúa lại có thai, bản thân ta bận tối mắt tối mũi, muội đã đến rồi, không chỉ không thêm phiền toái, còn có thể giúp ta một tay.”
Vi Thiên Trạch ở bên cạnh nghe, nói: “Muội muội ở nhà, vẫn giúp đỡ a nương quản lý gia vụ, Vương phi bận rộn, chỉ cần phân phó muội ấy.”
Cơm xong, mọi người giải tán, Tô Ngọc Diệp dẫn Vi Thiên Chân trở về.
Ngày hôm sau, Vương Thiên Chân chuẩn bị lễ đi bái kiến Vương gia Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi.
dieendaanleequuydonn
Vi Thanh Mi nhìn Vi Thiên Chân, thấy nàng lanh lợi xinh đẹp tuyệt trần, tất nhiên yêu thích, thưởng rất nhiều thứ, lại kêu nàng rảnh rỗi đến Vương phủ nhiều một chút.
Đợi Vi Thiên Chân đi, Vi Thanh Mi lại để Vương Tông tiễn.
Đợi bọn họ ra khỏi phủ, Vi Thanh Mi thở dài nói: “Chân nương là một người tốt, nếu không phải Tông nhi còn nhỏ, cũng muốn nhận nàng làm con dâu.”
Vương Tinh Huy giật mình nói: “Cũng đừng dính vào.”
Vi Thanh Mi bật cười nói: “Đùa thôi!”
Vương Tinh Huy nói: “Tẩu tử nàng cầu xin nàng tìm hôn sự cho Chân nương, cũng không phải cầu xin nàng thu nhận Chân nương làm con dâu.”
Vi Thanh Mi nhận được một phong thư của Dương thị, cầu xin nàng để mắt, tìm một mối hôn sự tốt cho Vi Thiên Chân.
Nên nói: “Chân nương muốn tìm hôn sự tốt, cũng phải qua mùa thu.
Đợi đến khi Vương gia được phong Hoàng Thái tôn, Thiên Trạch tự nhiên sẽ thăng quan.
Khhi đó Chân nương nước lên thì thuyền lên, cũng có thể chọn nhân duyên tốt.”
Hôm sau, Hạ Trọng Phương từ chỗ Vi Thanh Mi và Tô Ngọc Diệp, nghe nói Dương thị cầu xin các nàng ấy thay mặt Vi Thiên Chân tìm một mối hôn sự tốt, tự cười nói với Tiền ma ma: “Ta đã nói, nữ nhi Vi gia sẽ không sinh tâm tư không đứng đắn.”
Tiền ma ma cũng không phản bác, cười nói: “Hiện giờ chuyện trong Vương phủ bận rộn, Bát nương và Quận chúa lại mang thai, Diệp nương phải mang tiểu oa nhi, không những không giúp được Vương phi, còn muốn Vương phi chăm sóc các nàng ấy, Chân nương tới, vừa đúng lúc giúp Vương phi một tay.”
Hạ Trọng Phương gật đầu nói: “Mấy ngày nay phải thiết yến, vừa đúng để Chân nương thu xếp giúp một tay.
Giữa tháng là sinh nhật hai tuổi của Triết ca nhi, phải bày gia yến, mặc dù không cần mời người ngoài, Giản gia, Vương gia và Tô gia Phương gia phải mời.
Lại có mấy ngày rối ren.”
Tới tháng bảy, ngày sinh nhật hai tuổi của Triết ca nhi, trong phủ tất nhiên náo nhiệt khác thường.
Nhân dịp lúc rảnh, Vi Thiên Chân ôm Triết ca nhi, cố ý hỏi hắn: “Bao nhiêu tuổi?”
Triết ca nhi giơ hai ngón tay lên nói: “Hai tuổi.” Đáp xong, lại dùng từ hải ngoại nói.
Vi Thiên Chân ngạc nhiên nói: “Triết ca nhi còn có thể nói tiếng hải ngoại?”
Triết ca nhi cười hì hì: “Là Chí ca nhi dạy.”
Vi Thiên Chân kêu Mạnh An Chí lên, để cho hắn nói vài câu hải ngoại, cười khích lệ.
Mạnh An Chí giống như đại nhân, thở dài thật dài nói: “Nhưng ta viết chữ khó coi, lão tiên sinh phạt ta.”
“Thê thảm như vậy à?” Vi Thiên Chân nói xong, an ủi Mạnh An Chí, “Viết chữ phải kiên trì, viết hoài viết hoài, rồi cũng dễ nhìn.”
Vương Tông vừa đúng tới đây, nghe được bọn họ nói chuyện, liền cười nói: “Viết chữ cũng có bí quyết, nắm giữ bí quyết là được rồi.”
Lúc sau Hạ Trọng Phương tới đây, bố trí bọn họ nhập tiệc, vừa cười kêu Vi Thiên Chân hỗ trợ đón mấy vị nữ quyến.
Vi Thiên Chân nói nhỏ: “Vương phi, không phải nói chỉ mời mấy nhà thân thích, không mời người ngoài sao?”
Hạ Trọng Phương nói: “Các nàng nghe được là sinh nhật hai tuổi của Triết ca nhi, không mời tự đến! Cũng phải khoản đãi rồi.”
Nữ quyến mấy nhà trong phủ ngồi trên một bàn, thấy Vi Thiên Chân đến tiếp đón các nàng, lại hỏi được là biểu muội của Hạ Trọng Phương, tất nhiên khen ngợi vài câu.
Đợi Vi Thiên Chân tránh ra, có một phu nhân trong đó nói: “Nương tử xinh đẹp đáng yêu như vậy, Vương phi lại cưng chiều, không biết nhà ai có phúc khí cưới được nàng ấy làm nàng dâu.”
Một vị phu nhân khác nói: “Các ngươi đừng phí tâm, nàng ta ở lại Vương phủ, Vương phi lại để nàng ta giúp đỡ xử lý công việc, nói không chừng, còn có tạo hóa lớn hơn đâu!”
Vị phu nhân này vừa nói xong, các phu nhân trong bàn đều lộ vẻ giật mình.
Cũng đúng, đến nay Vương gia chỉ có một vị chính phi, không có những nữ nhân khác.
Tương lai còn phải nạp trắc phi.
Vương phi thà nhường Vương gia cho kẻ khác, không bằng tác chủ giúp đỡ nạp biểu muội nhà mình luôn! Tương lai hai biểu tỷ muội liên thủ, những người khác cũng chen vào không lọt.