edit: Phương Moe
Tạ Nhân thật sự không nghĩ tới Giang Diệu lại trở về nhanh như thế, rồi lại nhìn dáng vẻ Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu, đây đâu phải là ánh mắt đơn thuần của chất nhi nhìn tam thẩm thẩm.
Nhất thời trên mặt Tạ Nhân không còn vui vẻ.
Từ lúc nàng gả cho Lục Hành Chu thì không hiểu vì sao lại bị hắn lạnh nhạt, nàng đã nuốt giận vào bụng để nỗ lực làm tốt mọi chuyện, cuối cùng cũng làm hắn đối với nàng ôn nhu hơn.
Nhưng mẹ chồng của nàng – Mạnh thị đâu phải là người dễ chơi? Bà ta luôn nghĩ cách để nhét thêm người vào phòng của Lục Hành Chu và rất khó chịu khi thấy Lục Hành Chu đối tốt với nàng.
Nam nhân nào mà lại không có thêm người trong phòng? Nên chuyện này Tạ Nhân cũng nhịn.
Nhưng hai tháng trước Mạnh thị lại muốn Lục Hành Chu nạp cháu gái – Mạnh Miểu mà Mạnh thị vô cùng yêu thích để làm thiếp.
Tạ Nhân vốn tưởng rằng Lục Hành Chu sẽ từ chối, vậy mà ai ngờ hắn lại ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Hắn không chỉ nạp Mạnh Miểu làm thiếp, hơn nữa từ sau khi Mạnh Miểu vào cửa thì Lục Hành Chu cực kì sủng ái nàng ta, điều này làm cho Tạ Nhân có cảm giác nguy hiểm.
Hiện nay thì Tạ Nhân đã thật sự hiểu.
Lục Hành Chu đâu có thật tâm yêu thích Mạnh Miểu? Chẳng qua Mạnh Miểu kia có dáng người nhỏ nhắn yêu kiều cùng đôi mắt nước long lanh, nhìn có mấy phần mùi vị giống Giang Diệu mà thôi.
Tạ Nhân tức giận cắn chặt răng, nhưng nàng vẫn không dám nói gì hay làm gì cả.
Chờ đến khi nghe thấy một trận lộc cộc tiếng vó ngựa thì Tạ Nhân mới một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn lại. Ngay lập tức nàng liền nhìn thấy người thanh niên trẻ mặc một thân áo gấm cao cao tại thượng, tuấn mỹ hơn hẳn người thường.
…..
Lục Lưu ghìm dây cương và dừng lại ở bên cạnh xe ngựa, sau đó mới giơ tay nhấc mành lên.
Giang Diệu cũng là kinh hỉ, nàng không nghĩ tới Lục Lưu lại từ trong cung trở về nhanh như vậy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp:
“Thiếp còn tưởng chàng phải có nhiều chuyện để nói với hoàng thượng cơ.”
Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu vừa nhìn thấy cha thì cũng vung vẩy hai tay a a a a a gọi, ý tứ chính là muốn Lục Lưu ôm.
Giang Diệu cúi đầu dụ dỗ tiểu tử:
“Triệt nhi ngoan, chờ một lúc nữa phụ thân sẽ ôm con.”
Tiểu tử đương nhiên không hiểu, vẫn cứ a a a muốn được ôm.
Chờ đến khi Giang Diệu dỗ dành xong nhi tử, rồi nàng một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Lục Lưu thì mới thấy ở trước cửa hàng trang sức phía đối diện có Lục Hành Chu và Tạ Nhân đang đứng đấy.
Đối diện với đôi mắt của Giang Diệu thì Lục Hành Chu mới phục hồi lại tinh thần, lúc này hắn mới nghiêng đầu sang nói với Tạ Nhân:
“Nàng nhìn bên kia có phải là Tam thúc cùng Tam thẩm thẩm không, có lẽ là Tam thúc đã trở về, chúng ta qua chào hỏi một chút đi.”
Tạ Nhân gật đầu đi theo Lục Hành Chu sang gặp hai người kia.
Lục Hành Chu đi đến bên cạnh xe ngựa, việc đầu tiên là hướng về phía Lục Lưu hành lễ và hô một tiếng Tam thúc, sau đó mới khéo léo hỏi:
“Tam thúc trở về lúc nào vậy? Chất nhi đáng lẽ nên tự mình đi nghênh đón Tam thúc và Tam thẩm thẩm.”
Vẻ mặt Lục Lưu không còn vẻ ôn hoà, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống Lục Hành Chu và nói:
“Tối hôm qua mới trở về.”
Lục Hành Chu khi còn bé rất kính trọng vị Tam thúc này, về sau hắn lại có chút sợ hãi đối với Tam thúc. Mà khi ở trước mặt Giang Diệu thì hắn luôn căm ghét chính bản thân mình luôn tự dưng lộ ra cảm giác sợ hãi đối với Tam thúc.
Lúc này mành xe ngựa đã được thả xuống nên Lục Hành Chu không nhìn thấy được người bên trong, nhưng hắn có thể ngờ ngợ nghe được âm thanh a a a của oa nhi.
Bỗng nhiên lúc này mành xe bị một cánh tay nho nhỏ trắng nõn tóm chặt lấy rồi ngay lập tức liền lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.
Đôi mắt của tiểu tử đen lay láy nhìn Lục Hành Chu, nha nha kêu vài tiếng và dường như tiểu tử này không biết sợ người lạ nên liền toét miệng ra cười với Lục Hành Chu.
Đây là lần đầu tiên Lục Hành Chu thấy tiểu tử này, hắn cảm thấy tiểu tử này rất khiến người ta yêu thích, hắn cười cười nói:
“Tiểu đường đệ thực sự là đáng yêu.”
Tạ Nhân cũng phụ họa theo:
“Đúng đấy, nhìn có vẻ lớn hơn Tề nhi một chút.”
Tề nhi trong miệng Tạ Nhân chính là Lục Tư Tề – nhi tử của Tạ Nhân và Lục Hành Chu.
Nếu không phải nàng vừa vào cửa đã mang thai thì Mạnh thị sao có thể buông tha việc gây khó dễ cho nàng?
May mà nàng đẻ được con trai nên cho dù Mạnh thị có không thích nàng thì cũng vẫn coi tôn nhi béo trắng như là bảo bối…
Chỉ là mỗi lần Tạ Nhân nhìn thấy mặt mày nhi tử không giống với Lục Hành Chu là tâm trạng nàng lại lo lắng, nàng chỉ sợ bị người ta phát hiện. Nhưng cũng may Mạnh thị kia là người ngu xuẩn, bà ta không hề phát hiện ra mà còn lúc nào cũng ôm tôn nhi ra khoe khoang với họ hàng cùng bằng hữu và nói tôn nhi giống với Lục Hành Chu hồi bé như đúc…
Sau đó Tạ Nhân lén liếc nhìn Lục Lưu đang ngồi trên lưng ngựa, nàng chỉ cảm thấy nam tử này đúng là có dung mạo tuấn mỹ hiếm có trong thế gian. Rồi nàng lại nhìn sang Lục Hành Chu, rõ ràng người ta không muốn phản ứng hắn vậy mà hắn còn mặt dày câu được câu không muốn cùng người ta nói chuyện, ngay cả nàng cũng cảm thấy mất mặt đây này.
Đến khi con đường phía trước đã được lưu thông, Lục Lưu mới gật đầu một cái rồi thúc ngựa đi theo xe ngựa cùng đến Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này Lục Hành Chu chỉ có thể thu hồi ánh mắt và nói với Tạ Nhân:
“Nàng đi về trước đi, ta còn có chút chuyện phải xử lý.”
Làm gì có chuyện gì chứ? Hừ, Tạ Nhân cực kì tức giận nắm chặt khăn lụa trong tay, nhưng nàng hiểu Lục Hành Chu là người thích nữ tử ngoan ngoãn nên nàng liền gật đầu và căn dặn một phen, còn những chuyện khác cũng không có hỏi mà chỉ trực tiếp đi lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy đến Trấn Quốc Công phủ, vì vừa mới nhìn thấy Tạ Nhân và Lục Hành Chu nên đã có chút ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Giang Diệu.
Giang Diệu nắm bắt tay nhỏ mềm mại của nhi tử và tuỳ ý để hắn nắm đầu ngón tay mình chơi.
Tuy rằng Giang Diệu ở tận Dân Châu nhưng tin tức ở kinh thành nàng vẫn biết một chút, hơn nữa chiếu theo bối phận thì Lục Hành Chu cũng là chất nhi của nàng.
Nàng cũng biết Lục Hành Chu thể hiện xuất sắc nên được Cảnh Huệ đế chọn làm thám hoa, bây giờ đang làm ở Hàn Lâm hiên. Nếu không phải Lục Hành Chu đã thú Tạ Nhân thì lấy năng lực và bộ dáng của hắn sợ là bà mối cũng phải muốn đạp đổ cửa rồi…
Giang Diệu suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy chuyện với Lục Hành Chu đã là chuyện cũ của kiếp trước. Nếu không phải thời điểm ở Tuyên Vương phủ Lục Hành Chu dùng ngôn từ không hay để nói nàng thì nàng đã sớm đem hắn thành người qua đường rồi.
Giang Diệu nắm lấy bàn tay nhỏ của nhi tử kéo đến bên miệng mình hôn một cái.
Tiểu tử hơi nhếch miệng, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn mẫu thân mình, thấy mẫu thân đang ngậm tay của mình làm cho hắn cũng có chút thèm ăn, lúc này hắn liền đem cái tay còn lại để ở bên miệng, sau đó híp mắt rồi bắt đầu hự hự mút ngón tay của chính mình.
(๑>◡