Ngự Cảnh Thần nhẹ giọng nói: “Sai rồi!”Ngự Mặc Diễm ngẩn ra, “Hả?”Ngự Cảnh Thần đá cậu ta sang một bên, Đồ của anh phải đưa cho chị dâu tương lai của cậu và là vợ tương lai của anh.
Còn về cậu...!kiểu em trai như một sinh vật đòi nợ, rắc rối, gây chuyện thì nuôi làm gì?”Chị dâu tương lai của cậu ta ở đâu ra?Anh trai cậu ta là cái cây sắt, nghìn năm không nở hoa đào.Vì vậy, vị trí của cậu ta trong lòng anh trai không bằng một nhân vật huyễn hoặc chưa biết có tồn tại hay không.Ngự Mặc Diễm hoàn toàn choáng váng, trong chốc lát trái tim nhỏ bé mỏng manh của cậu ta vỡ tan thành những mảnh thủy tinh.Phong Dục đang cười điên dại.Ngự Cảnh Thần nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta, trong mắt lóe lên một ý cười, nói với Phong Dục: “Lát nữa đưa chìa khóa xe cho cậu ta!”Đôi mắt màu xám chì không qua sâu nhưng cũng đủ răn đe, khi không cười thì một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu lòng người.Khi anh cười, đôi mắt ấy bỗng trở nên mê hoặc và quyến rũ.Ngự Mặc Diễm nhận ra điều này, hóa ra anh trai đang trêu chọc mình.
Sau khi có được lợi ích, mặt cậu ta nở nụ cười như hoa, “Anh, anh đúng là anh ruột của em.”Với chiếc xe này, sớm muộn gì cậu ta cũng lấy lại được địa vị.Phải cho người phụ nữ xấu xa kia biết cậu ta lợi hại đến mức nào.Ngự Cảnh Thần thờ ơ nói, “Còn cả mấy lời xấu xa trước đó, không được phép tìm Phương Y Lan gây chuyện, nếu không…”Đôi môi anh khẽ nhếch lên, đẹp như một bức tượng điêu khắc, “Sẽ, chặt, đứt, cái, chân, chó, của, cậu, nghe rõ chưa?Đôi môi mỏng thốt lên từng chữ từng chữ với giọng điệu nhẹ nhàng, trầm ổn và có chút thờ ơ.Ngự Mặc Diễm cứng đờ, cúi đầu như chú gà trống thua trận, “Rõ rồi ạ!”Không thể làm phiền người phụ nữ thối th đó, cậu ta còn muốn chiếc xe này làm gì?Chiếc xe đó không đáp ứng được tính thẩm mỹ của cậu ta chút nào, ok?Ngự Mặc Diễm rời đi với trạng thái ủ rũ.Ngự Cảnh Thần gọi cậu ta lại, ánh mắt mang theo vẻ thờ ơ, “Sau này cậu không được phép gọi Phương Y Lan là người phụ nữ thối tha hay những lời không đứng đắn khác.”Với ánh mắt còn đáng sợ hơn cả rắn độc của anh trai, Ngự Mặc Diễm chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thương tâm nhìn anh, “Biết rồi ạ, anh…”Là anh cậu uống nhầm thuốc hay uống thuốc nhàm?Sao lại bắt đầu quản việc của cậu ta rồi?Trừ khi? Thật sự muốn tìm chị dâu cho cậu ta?Có phải là Phương Y Lan không?Ngự Mặc Diễm rùng mình, nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong đầu.Phương Y Lan đó...!tính khí cáu kỉnh, giống như viên đá không hố xí vừa thối vừa cứng đầu.Nếu thật sự ở cùng với anh trai cậu ta, chẳng khác gì sao hỏa va vào trái đất.Kinh khủng thật...------Phương Y Lan không ngờ rằng món quà mà Ngự Cảnh Thần gửi thực chất lại là một con mèo tự xem mình là chủ, vào nhà mà không cần sự đồng ý.Màu đồng tử như chim uyên ương, một bên đen như mã não, tinh khiết đơn thuần, mê hoặc lòng người.Một bên xám tro sắc bén khiến cô liên tưởng đến con ngươi xám cực kỳ bí ẩn và nguy hiểm của Ngự Cảnh Thần.Mái lông đỏ óng ánh như mã não, giống như ánh mặt trời buổi sáng vậy.“Meo meo, Tiểu Mao Cầu (quả bóng lông nhỏ), đừng làm loạn nữa, được không?”Mèo là loài động vật rất tâm linh.
Bởi vì trong một môi trường xa lạ, bản năng của loài thú có thể khiến chúng trở nên cáu kỉnh.Thêm vào đó, cảm nhận được sự phản kháng và thù địch của cô từ trước, nên càng không muốn lại gần cô mà chạy loạn khắp nơi trong phòng.“Meo meo” Con mèo nhỏ nhe răng, lộ ra vẻ hung dữ và kiêu ngạo.Phương Y Lan lặng lẽ di chuyển và lao đến, ôm nó vào lòng.Chú mèo sữa không ngừng vùng vẫy và kêu gào.Phương Y Lan nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó, một lúc lâu sau cô mới xoa dịu được tính khí cáu kỉnh này.
“Lần sau đừng có nghịch ngợm như vậy nữa.
Từ nay chị sẽ là chủ nhân của em.
Gọi em là Tiểu Mao Cầu được không?”Nhìn thấy một thứ nhỏ xinh và dễ thương như vậy, trái tim cô như tan chảy.Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trả lại con mèo này.Tiểu Mao Cầu một mình chạy vào nhà của cô và bây giờ thuộc về cô.Sau đó, cô nhận được một cuộc gọi từ Tạ Trạch Thành..