Hà Niệm híp mắt, cái này cô thực sự không biết là có hay không nữa, chẳng qua cô dùng ánh mắt chân thành mà nhìn lễ tân, trên khuôn mặt thanh lãnh mang thêm vẻ chính trực, chỉ nghe cô bình tĩnh nói, “Có.
”Dù sao là giáo sư bảo cô tới đây, hẳn là sẽ có hẹn trước nhỉ.
Bởi vì khuôn mặt rất có tính lừa gạt này nên lễ tân đã tin, ngay cả sổ ghi chú cũng không xem lại lần nữa, cô ta nhìn Hà Niệm, ánh mắt hơi kinh ngạc, sau đó gọi điện vào số nội bộ.
Đúng lúc này, Hà Niệm phát hiện cách đó không xa đám người vẫn luôn xôn xao chợt ngừng lại.
Đại sảnh náo nhiệt to như vậy trong nháy mắt rơi vào trận im lặng tới quỷ dị.
Hà Niệm tùy tiện mà liếc mắt nhìn qua đó, chỗ đó rõ ràng có một đám người, nhưng liếc mắt nhìn một cái cũng chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh.
Thị lực của có rất tốt, đập vào mắt chính là một khuôn mặt đẹp tới mức như muốn đoạt hồn.
Khuôn mặt khôi ngô, là người tao nhã thâm trí.
Anh ta chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng nói gì đó với người bên cạnh, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng đem tới cảm giác bức người, gần như không cần bất cứ hành động nào khác, vẻ mặt lạnh nhạt, ý cười trên môi rất nông, nhưng chỉ cần hơi cong khoé môi lên liền khiến người tới gần không khỏi dừng bước.
Đạm mạc, xa cách, càng khó tiếp cận.
Một đôi mắt đen như hắc diệu thạch, ôn nhuận như ngọc, nhìn kỹ vào đó tựa như hồ sâu thay đổi liên tục, sâu không thấy đáy, mũi cao thẳng, độ cong cánh môi hoàn mỹ, ngũ quan cực kỳ thanh nhã tinh tế.
Khí chất cao quý của Thanh Hoa.
Loại người này chỉ nên nhìn từ xa.
Anh ta đi tới đâu thì mọi người ở đó liền nhẹ giọng xuống, lặng im như là một bức tranh tĩnh vậy.
Phong thái thanh tú, cử chỉ tự nhiên hào phóng, bộ dạng nghiêm chỉnh, cao lớn sáng lạn, tài văn chương như rồng, dung mạo như Phượng, thiên chất trời sinh.
Hà Niệm nhớ tới vài lên cổ của Tạ Văn Thanh, cô học văn cổ vẫn luôn không tốt, nhưng mà lúc này câu thơ này liền hiện lên ngay trước mắt, vậy mà lại cảm thấy vô cùng chuẩn xác khi nói tới người này.
Loại sắc đẹp cấp bậc này cũng không phải muốn là có thể nhìn thấy được, chẳng qua kích thích cũng quá lớn, Hà Niệm cảm thấy nhân vật như vậy phần lớn là không thể xem nhiều được, sợ nhìn nhiều thêm mấy lần sau này nhìn ai cũng bắt bẻ mất.
Từ nhỏ đến lớn, những người cô gặp qua đều có dung mạo tuyệt vời, nhưng người này, không thể nghi ngờ là phải gọi là cực kỳ xuất sắc.
Là một người đẹp, nhưng là loại sẽ khiến người ta không cảm nhận được chút nữ tính nào.
Hà Niệm cân nhắc ở trong lòng.
Chẳng qua người nọ rất nhanh liền vội vàng đi về một phía khác, chỉ còn lại một đám đông nhân viên nữ đang mặt đỏ tim đập.
Những nhân viên nữ đó lắc lư ở tầng một lâu như vậy không phải vì giờ khắc này sao?Bọn họ đều là những nhân tài cực kỳ xuất chúng trong các phương diện, vẻ ngoài trầm ổn giỏi giang thường ngày giờ nhường chỗ cho vẻ mặt mê muội, ngay cả khi họ trông thấy siêu sao Ngu Thiên Ngọc đang hot nhất hiện giờ cũng không có vẻ thất thố như vậy.
Không có cách nào khác, ai bảo Boss của bọn họ lại là người khuynh quốc khuynh thành xuất quỷ nhập thần như vậy chứ, ngoại trừ trợ lý của Boss đại nhân, tới cả các giám đốc cấp cao trông thấy anh cũng khó như lên trời, huống hồ là những người như bọn họ.
Bọn họ cũng thường tán gẫu trong nhóm nói chuyện phiếm rằng đến tột cùng Boss có thân phận thế nào, nhưng mà không đoán ra được ngoài trừ một số ít quản lý cấp cao bên, chẳng qua bọn họ cũng không lắm miệng.
Đến cả những nhân viên làm ở đây mà cũng không đoán ra được cái thân phận thần bí này thì làm sao những phóng viên giải trí đó có thể biết được?Thế nên, lần này là lần đầu tiên Boss lộ mặt trước mặt mọi người, đám nhân viên tỏ vẻ bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ được! Còn có, chụp ảnh! Chụp ảnh! Ảnh quý của Boss!Bọn họ muốn liếm màn hình, quỳ liếm! Lạy liếm! Các loại liếm! Điên cuồng liếm!Loại thời điểm này không thể rụt rè được.
“Hà tiểu thư, mời cô lên tầng , trợ lý Trần đang ở trên chờ cô.
” Lễ tân vẫn luôn cúi đầu chuyên chú trò chuyện, không để ý nhiều tới chuyện ở đây.
Sau khi cô ta gọi điện thoại xong, thái độ càng thêm cung kính, giọng điệu của trợ lý Trần trong điện thoại kia mơ hồ có chút thất thố khiến cho cô ta phải kinh hãi.
Rốt cuộc nữ sinh này đến tột cùng là ai?Đánh bậy đánh bạ, không nghĩ tới là thực sự có hẹn trước, Hà Niệm nheo mắt lại.
“Cảm ơn.
” Cô hơi gật đầu.
Sau khi nói cảm ơn xong Hà Niệm liền đi về phía thang máy, ánh mắt quét nhanh về người nọ, anh ta vừa đi qua một chỗ rẽ.
.