Thịnh Sủng Chi Hạ

chương 92: từ biệt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời tiết hôm nay đẹp lạ thường với gió xuân ấm áp và cỏ mọc én bay.

Bình Dương tiên sinh đã đi nghỉ, để lại một mình Mai Như đọc sách trong phòng. Nắng ấm chiếu lên tóc khiến đỉnh đầu thiếu nữ hơi nóng, nàng thật sự muốn làm biếng và nhắm mắt đánh một giấc say sưa. Nàng ngồi đối diện cửa sổ lẫn khóm trúc xanh mướt ngoài vườn. Bình Dương tiên sinh thích trúc, vì thế mọi ngóc ngách trong phủ đều trồng loại cây này. Hiện tại trúc xanh hân hoan nhú mầm giữa gió xuân, măng cũng mọc rải rác bên dưới chúng. Mai Như bỗng thèm ăn măng khi nhìn phần ngọn nhạt màu của măng xuân trồi lên khỏi lớp bùn đất.

Nàng đang rảnh rỗi nên sai nha hoàn mang giấy bút ra dưới mái hiên.

Nếu không được ăn măng trong ngày đẹp trời này thì chi bằng vẽ măng xuân để giết thời gian.

Lúc Phó Tranh đến, Mai Như đang vùi đầu vẽ tranh. Bên dưới cành trúc xanh là cô gái mặc váy trắng rực rỡ, gió thổi khiến tà váy bay bay tựa cánh hoa rơi. Khuôn mặt nhìn xuống của nàng mang vẻ ôn hòa hiếm thấy, bông tai ngọc trai nhỏ trên vành tai trắng nõn đu đưa theo gió.

Phó Tranh lẳng lặng ngắm nàng thật lâu rồi lẳng lặng lại gần. Hắn chưa thấy tranh vẽ hoàn chỉnh của Mai Như bao giờ, vì vậy hắn đến phía sau nàng và cúi đầu nhìn.

Phó Tranh vừa thấy “tác phẩm” được Mai Như chăm chút thì cặp môi mỏng cong lên, hắn nhịn không được bèn bật cười.

Mai Như đang nghiêm túc vẽ măng xuân, bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cười nhẹ giống lời trêu tức. Nàng bực bội cau mày rồi quay đầu lại–

Chả biết Phó Tranh đứng sau nàng từ lúc nào!

Nàng sững sờ trợn tròn mắt.

Người đàn ông trước mặt Mai Như mặc trang phục gấm màu xanh đen thêu hoa văn tối màu, eo hắn thắt đai ngọc giúp tôn vai rộng eo thon cùng thân hình cao ráo. Ánh mắt hắn dịu dàng tựa cơn gió thoảng qua, tựa nước hồ mùa xuân với những gợn sóng khuấy động lòng người, tựa ánh nắng biếng nhác làm người ta buồn ngủ; tất cả đều khiến con tim xao xuyến.

Mai Như nhất thời thẫn thờ.

Nàng biết Phó Tranh rất đẹp nhưng xưa nay đôi mắt sắc bén kia chỉ chứa đựng sự lạnh lẽo, nó làm hắn trông thiếu thân thiện. Thật ra các cô nương kinh thành đều đồng ý Phó Tranh đẹp, có điều chả ai dám tiếp cận hắn. Mỗi mình nàng ngốc nghếch nên kiếp trước cứ ngoan cố nhào vào hắn, song những gì nàng nhận được là sự lạnh nhạt lẫn tuyệt tình. Mai Như không hề biết Phó Tranh cũng sở hữu ánh mắt này, một ánh mắt đong đầy thứ tình yêu thuộc về riêng hắn.

Nội tâm Mai Như chua xót, nàng cúi gằm đầu.

Phó Tranh cúi xuống để thấy mái tóc đen của thiếu nữ. Cô nương búi kiểu tóc thoải mái, trông nàng vừa yêu kiều vừa ngây thơ. Hắn bất chợt chẳng nỡ rời kinh. Những sợi tóc ấy đủ sức trói buộc chàng trai, làm hắn khó tiến bước và do dự vô số lần.

Hắn sắp ra chiến trường, nếu cứ mãi day dứt vì không chiếm được chút hồi đáp từ nàng thì rất nguy hiểm.

Phó Tranh bình tĩnh nhìn nàng giây lát, môi hắn mấp máy thành nụ cười mơ hồ; không biết hắn đang tự giễu, đang bất lực, hay vì lý do nào khác.

“A Như,” Phó Tranh gọi.

Giọng hắn đượm vẻ dịu dàng hiếm hoi, dịu dàng ngoài sức tưởng tượng.

Mai Như ngẩn người nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn, thiếu nữ cung kính khom lưng, “Điện hạ.”

Nàng luôn xây dựng bức tường chắn giữa đôi bên, Phó Tranh thầm thở dài. Không hiểu sao hắn chợt nhớ đến cái ngày ở doanh trại An Châu, khi nàng trò chuyện và ân cần dặn dò thập nhất đệ. Từng câu từng chữ của hôm ấy vẫn lăng trì trái tim hắn đến tận bây giờ, chúng ép hắn trốn trong bóng tối mà hâm mộ với đố kỵ. Hắn luôn nghĩ nếu nàng ôn tồn nói chuyện hay dặn dò mình một câu thì tốt biết bao.

Phó Tranh trầm mặc bảo, “A Như, bản vương sắp lãnh binh rời kinh, nàng có gì muốn nói với bản vương không?”

Dứt lời, hắn chăm chú nhìn Mai Như.

Mai Như sửng sốt trước thông tin bất ngờ trên, nàng hốt hoảng ngửa đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Phó Tranh u ám và nặng nề giống cái hồ sâu thẳm.

Hắn hỏi, Nàng có gì muốn nói với bản vương không.

Có một thời, nàng từng nhắn nhủ trăm ngàn lần rằng, Ta chờ vương gia về.

Hắn không dừng bước và càng chẳng đáp trả. Phó Tranh vĩnh viễn lập tức nhảy lên ngựa, con ngựa tung vó hất bụi rồi chở hắn đi nhưng nam tử không quay đầu lại.

Bụi đất dính đầy mặt nàng, nàng đã ho sặc sụa đến ngày hy vọng nhường chỗ cho tuyệt vọng. Kể từ đấy, nàng không bao giờ đưa tiễn khi hắn rời kinh.

Ký ức tràn về làm Mai Như cảm tưởng mình lại bị hất bụi vào mặt. Trong chớp mắt, tim nàng nhói đau. Mai Như không biết phải đối mặt với hắn thế nào nên im lặng cúi đầu.

Nàng chẳng đáp lấy một tiếng.

Phó Tranh trầm tĩnh nhìn nàng. Rất lâu sau, hắn buồn bã thở dài. Tiếng than kia bất đắc dĩ lẫn bất lực, còn nhuốm đầy tuyệt vọng nữa. Hắn hỏi, “A Như thật lòng không muốn nói gì với bản vương à?” Giọng hắn nghe hèn mọn lạ kỳ.

Mai Như lặng thinh, nàng chậm chạp chớp mắt rồi trả lời, “Thần nữ chúc điện hạ mau chóng chiến thắng trở về.”

“Còn gì nữa?” Phó Tranh quyết hỏi đến cùng, như thể hắn mong ngóng nàng nói nhiều hơn.

Mai Như cúi đầu, tim nàng thắt lại. Nỗi đau thuở xưa ám ảnh nàng, đấy là quá khứ mà nàng không thể buông bỏ. Sự khổ sở đau thấu tim gan ập đến làm mặt mũi Mai Như trắng bệch và nàng ngậm chặt miệng.

Phó Tranh cụp mắt xuống, hắn hỏi bằng giọng trầm thấp, “Nàng không còn gì muốn nói ư?” Những lời này bộc lộ sự nản lòng của hắn.

Mai Như chật vật lắc đầu.

Bầu không khí thoáng tĩnh lặng, Phó Tranh đi từ tuyệt vọng tới tức giận. Thế rồi hắn bỗng cười chế nhạo chính bản thân mình. “A Như,” hắn lạnh lùng nhắc Mai Như, “nàng còn nợ bản vương vụ ở am ni cô Trác Châu đấy!”

Hôm nay Phó Tranh nhất định phải nghe điều hắn muốn!

Mai Như cúi đầu mãi mới kính cẩn dặn, “Vai phải điện hạ bị thương nên hãy thận trọng lúc ra trận.”

“A,” Phó Tranh cười gằn.

Dù nhận được lời dặn miễn cưỡng từ nàng nhưng ngực Phó Tranh vẫn đau, là nỗi đau khiến hắn run rẩy. Hắn bị thương vai phải vì nàng, hắn mất đi miếng thịt cũng vì nàng. Hiện tại những gì nàng ghi nhớ cũng chỉ có mỗi chuyện này.

Khuôn mặt Phó Tranh sa sầm, hắn cứ đứng yên chứ chẳng nói gì.

Làm người vô hình trong mắt nàng còn đau hơn vết thương thể xác. Song dù đau gấp trăm, gấp ngàn lần thì cũng chẳng thể khiến nàng thương xót.

Phó Tranh lại thở dài não nề. Hồi lâu sau, hắn căn dặn Mai Như, “Tháng sáu nàng cập kê, hãy tranh thủ đính hôn lúc thái tử vắng mặt. Gặp chuyện thì nhớ bàn bạc với thập nhất đệ. Nếu…” Nói tới đây, Phó Tranh tạm dừng rồi hững hờ tiếp lời, “Nếu bản vương gặp chuyện ngoài ý muốn, làm phiền A Như khuyên răn thập nhất đệ. Đệ ấy hay hành động xốc nổi, nàng nhắc đệ ấy đừng để cảm xúc lấn át…”

Mai Như nghe hắn nói mà đáy lòng xót xa. Chả ai đoán trước được diễn biến trên sa trường, nhưng nàng biết Phó Tranh sẽ không sao hết. Chẳng qua hắn không biết mình sẽ bình an quay về thôi.

Mặt trời lặn đằng tây, Phó Tranh ngước nhìn hoàng hôn rồi ủ rũ cúi đầu.

Hắn lấy một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong tay áo rộng và đặt trên bàn vẽ. Phó Tranh nói, “A Như, đây là quà cập kê của nàng.”

Mai Như nghiêng đầu nhìn, đấy là một chiếc hộp gấm với hoa văn như ý. Nàng nhớ mang máng Phó Tranh từng tặng nàng nhưng lần đó nàng kiên quyết trả lại. Mai Như chau mày, nàng định cất tiếng song Phó Tranh đã cứng rắn giành lời, “Nếu nàng không cần thì hãy vứt nó sau khi bản vương đi.”

Tim Mai Như thắt lại, nàng khẽ chớp mắt rồi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai bên giao nhau, đôi mắt hoa đào diễm lệ chạm đến tim hắn và thiêu đốt cõi lòng hắn. Phó Tranh thật sự chẳng nỡ rời đi. Hắn không nói gì, trong nháy mắt, đầu óc hắn hóa trống rỗng khi duỗi tay ôm cô gái trước mặt. Phó Tranh sắp lên chiến trường và hắn không biết liệu mình có sống sót trở về. Hắn chỉ muốn ôm nàng, hôn nàng một cái. Mai Như sợ hãi thấy rõ, nàng cố né tránh nhưng Phó Tranh tức khắc bóp cằm nàng rồi chẳng nói chẳng rằng mà cúi đầu hôn lên môi thiếu nữ.

Hắn giữ chặt nàng, nụ hôn của hắn mãnh liệt và tràn ngập lưu luyến.

Lệ vương trên mắt Mai Như.

Phó Tranh giơ tay xoa đôi mắt đỏ hoe của nàng. Lòng bàn tay hắn hơi chai, nó nhám nhám nhưng cũng mềm mại, làm mắt Mai Như đỏ bội phần.

Hai người nhìn nhau, Phó Tranh lại cúi xuống hôn mặt nàng.

Hắn nói, “Cô nương tốt.”

Phó Tranh nhất định sẽ trở về, bất kể trận chiến này gian nan cỡ nào chăng nữa. Hắn khao khát về để gặp nàng – cô nương tốt của hắn.

Mai Như ngẩn ngơ đứng đấy, nàng chỉ xoay người khi Phó Tranh đã rời đi một lúc lâu.

Nàng mới vẽ hơn phân nửa bức tranh măng xuân, trên bàn là chiếc hộp gấm thêu hoa văn như ý.

Mai Như bần thần nhìn chiếc hộp.

Phó Tranh nói, Nếu nàng không cần thì hãy vứt nó sau khi bản vương đi…

Oo———oOo———oΟ

Lúc Mai Như về phủ, mọi người đã biết tin Phó Tranh xuất chinh.

Mai phủ lo nhất cho Mai Tương. Hiện giờ Mai Tương ở đại doanh Tây Bắc, lần này tất nhiên hắn cũng ra trận. Hắn tham gia một trận chiến không rõ ngày kết thúc nên Kiều thị lo lắng cùng cực. Mai Như biết chắc Phó Tranh sẽ bình an nhưng không thể xác định sự an nguy của ca ca, vì vậy nàng cũng rất lo.

Hai mẹ con cùng đi chùa Liên Hương.

Hôm ấy hai người tình cờ gặp Đổng thị.

Từ ngày trở về từ chuyến vân du, Mai Như chưa mặt dày tới mức đi Hồ phủ. Suy cho cùng, Dao tỷ tỷ đã lấy chồng, cô em chồng trước như nàng cứ vô tư ghé thăm thì hơi kỳ. Thế nên Mai Như đâu ngờ sẽ gặp Dao tỷ tỷ tại chùa Liên Hương. Bất ngờ hơn nữa là nàng ấy đang mang thai!

Trước điện Quan Âm, Dao tỷ tỷ mặc bộ váy rộng thùng thình và trông nàng ấy tròn trịa hơn.

Đổng thị hơi đỏ mặt khi thấy Kiều thị lẫn Mai Như. Nàng ấy thỉnh an Kiều thị rồi mỉm cười với Mai Như. Chắc vì bụng mang dạ chửa nên mặt Đổng thị nhợt nhạt và hơi sưng. Kiều thị trầm tư nhìn nàng ấy, bà quan tâm hỏi, “Mang thai vất vả mà sao còn tự làm khổ mình?” Người ta phải vượt rất nhiều bậc thang nếu muốn viếng chùa Liên Hương.

Đổng thị nhã nhặn trả lời, “Mai phu nhân, có ở nhà thì ta cũng nằm suốt thôi nên tốt nhất ra ngoài đi lại một chút.”

Kiều thị gật gù, bà phát hiện Tuần Tuần đứng bên mình nhưng lại nhìn chằm chằm Đổng thị. Bà bảo, “Tuần Tuần, hai đứa cứ nói chuyện, nương đi trước để cầu bùa bình an cho ca ca con.” Nói xong, bà gật đầu chào Đổng thị rồi dẫn Lưu mụ mụ vào trong điện.

Mai Như vội đỡ Đổng thị ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, Hòa Tuệ còn lót nệm để nàng ấy đỡ cảm lạnh.

Mai Như chúc mừng, “Ta không biết tỷ tỷ có tin vui đấy. Bé mấy tháng rồi?”

Đổng thị cười xấu hổ, “Sắp đủ tháng.”

“Vậy tỷ tỷ phải cố nghỉ ngơi đó,” Mai Như niềm nở nhắc.

Hai người đang hàn huyên thì cách đấy không xa có một người hào hứng chạy đến. Bà đi cực nhanh, đồng thời lớn tiếng hô, “Vợ Tam Bưu à, ta bốc được lá thăm hên lắm.”

Mai Như nghe là biết Hồ đại nương tới, nàng ngại chạm mặt bà nên đành xin lỗi, “Tỷ tỷ, ta đi trước nhé. Vài ngày nữa ta sẽ ghé thăm tỷ tỷ.”

Đổng thị ăn ý gật đầu.

Vài ngày sau, Mai Như giữ đúng lời hứa đến Hồ gia. Nàng sợ Hồ đại nương nghĩ lung tung bèn giấu việc mình là người Mai phủ, chỉ nói nàng là tỷ muội thân thiết của Đổng thị. Tòa nhà Hồ Tam Bưu mua không lớn nhưng được cái yên tĩnh, nhà toàn phụ nữ thì không thể sống quá phô trương. Hơn nữa, Hồ đại nương lẫn mấy nha hoàn đều tháo vát; bọn họ thu dọn nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp.

Mai Như tặng chút quà mọn cho Hồ đại nương rồi vào phòng thăm Đổng thị.

Đổng thị mặc trang phục ở nhà, vừa ôm bụng vừa viết thư trên giường. Nàng ấy thấy Mai Như thì cao hứng kéo nàng ngồi xuống.

Một bọc tay nải nằm cạnh Đổng thị, do chưa buộc chặt nên lộ ra quần áo đàn ông được xếp chỉnh tề ở bên trong. Mai Như đoán Đổng thị làm xiêm y cho Hồ Tam Bưu và tính gửi cùng thư từ. Nàng mỉm cười, giả bộ không thấy gì. Bên cạnh Đổng thị còn chiếc giỏ đựng kim chỉ với quần áo trẻ em. Mai Như cầm lấy, nàng ngắm nghía kỹ lưỡng rồi cười khen ngợi, “Tỷ tỷ khéo tay thật.” Nàng hỏi thêm, “Hồ đại ca biết tin chưa?”

Đổng thị gật đầu, “Tháng nào ta cũng viết thư cho chàng.”

“Hồ đại ca có hồi âm không?” Mai Như thắc mắc.

Đổng thị vui vẻ lắc đầu, “Chàng đâu biết nhiều chữ nghĩa nên sao viết thư hồi âm được? Dù sao thì mỗi tháng chúng ta đều gửi đồ và chàng sẽ gửi bạc về.”

Khi trò chuyện, gương mặt Đổng thị bình yên lẫn rạng rỡ gấp bội hồi xưa, thành thử trông nàng ấy tràn trề sức sống. Mai Như cũng mừng cho Đổng thị.

Oo———oOo———oΟ

Tại cửa ải bên bờ sông Liêu, Hồ Tam Bưu lại nhận được một tay nải.

Có người trêu hắn, “Cưới vợ cái là khác hẳn ha.”

“Dĩ nhiên!” Hồ Tam Bưu cười khoái chí.

Hắn vô lều rồi cẩn thận mở tay nải trước, sau đó móc ra lá thư được hắn nhét trong áo. Đổng thị viết vô cùng đơn giản, Hồ Tam Bưu vừa đọc vừa cười hí hửng. Cuối cùng hắn gấp thư lại và cất vô cái túi nằm sâu trong lớp áo.

Truyện Chữ Hay