Mai Như bình an về phủ nhưng vẫn nôn nao, nàng cảm giác ánh mắt trơ trẽn phát tởm của thái tử đang quẩn quanh trên đầu mình. Sau khi tắm rửa thoải mái để cả người sạch sẽ, Mai Như mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời tiết mùa hè oi bức với ve kêu liên hồi, trời chỉ mát mẻ hơn lúc đêm xuống.
Nàng còn nợ Tịnh Minh bức tranh Quan Âm. Mai Như đứng bên cửa sổ và cố gắng trấn định, khuôn mặt nàng trở nên dịu dàng khi cầm bút. Quan Âm luôn từ bi nên nàng tuyệt đối không thể cho ác tâm hoành hành. Gió thi thoảng thổi qua, áo ngủ mỏng màu xanh nhạt dán lấy cơ thể đầy đường cong quyến rũ của cô gái. Mái tóc đen dài hơi ướt xõa sau lưng nàng, Tĩnh Cầm đứng cạnh và lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau.
Giữa khung cảnh tĩnh lặng, Ý Thiền vén mành rồi bưng khay đỏ vào; trên khay là chiếc cốc vẽ hình hoa lá cùng bươm bướm màu hồng phấn. Ý thiền cười, “Cô nương thích ăn mật dưa nên ban nãy phu nhân dặn đưa tới một cốc.”
Mai Như ghê tởm thái tử đến mức chả ăn uống nổi, nàng lười biếng liếc nhìn và thuận miệng nói, “Tạm để đó đi.”
Đúng là chuyện có thật. Ý Thiền lén nhìn Tĩnh Cầm nhưng nàng ấy khẽ lắc đầu. Ý Thiền hỏi khi đặt chiếc cốc xuống bàn, “Cô nương thấy khó chịu trong người à?”
Mai Như trầm tư, nàng bỗng nghĩ tới một việc. Thiếu nữ dừng bút để sai bảo, “Ý Thiền ra ngoài trước đi, ta cần hỏi Tĩnh Cầm vài thứ.”
Cô nương hiếm khi ra lệnh như thế nên dĩ nhiên Ý Thiền chẳng thắc mắc gì, nàng ấy mang theo chiếc khay để canh giữ thật xa bên ngoài.
Trong phòng chỉ còn hai chủ tớ, Mai Như xoay người rồi lạnh nhạt hỏi Tĩnh Cầm, “Thanh chủy thủ kia đâu?”
Tiểu thư đang hỏi về thanh chủy thủ tinh xảo ở Tây Khương, Tĩnh Cầm hiểu ý bèn trả lời, “Nô tỳ cất nó trong phòng mình.”
Mai Như im lặng thật lâu trước lúc thở dài, “Ngươi hãy nhờ người đáng tin tìm thanh nào nhỏ hơn cho ta tiện cầm theo phòng thân.” Hồi trước nàng từng có một cái nhưng đã đánh mất tại trạm dịch Tây Khương.
Tĩnh Cầm kinh hãi, nàng ấy lo âu nhìn Mai Như, “Cô nương…”
Mai Như dặn thêm một câu chứ không giải thích nhiều, “Đừng nói cho cha mẹ ta biết.”
Tĩnh Cầm gật đầu thì Mai Như mới cầm bút vẽ tiếp. Kỳ thật Mai Như vẽ tranh giống hệt nàng viết chữ: nét bút tùy hứng và vô cùng phóng khoáng. Phong cách của nàng thiên về ôn hòa, khác với những bức tranh hào hùng do Phó Tranh vẽ. Nào ngờ khi nàng đặt bút thì nét cọ lại sắc bén lẫn đầy sát khí, nó hủy hoại hoàn toàn hình ảnh Quan Âm từ bi. Mai Như run rẩy, không biết nàng nghĩ đến gì mà khẽ thở dài; nàng cứ mơ hồ cảm thấy bất an.
Đêm nay trời nóng nực bội phần, nàng chảy mồ hôi đầm đìa lúc ngủ.
Hôm sau Mai Như vừa định lên xe ngựa tới phủ Bình Dương tiên sinh thì có tiểu hoàng môn hầu hạ hoàng hậu đến Mai phủ truyền lời. Nàng chau mày và cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn để tới Xuân Hi Đường nghe lệnh từ hoàng hậu.
Hoàng hậu nhắn rằng đêm qua nóng quá, thành thử đế hậu dự định ghé Bán Y Viên tránh nóng vài ngày và đêm nay sẽ mở tiệc trong vườn. Hai người muốn biểu lộ thánh sủng nên Mai Như được mời, cũng nhân tiện để nàng bầu bạn cùng công chúa. Bán Y Viên là nơi tránh nóng ưa thích vào mùa hè của các quý nhân trong cung, nó nằm ở vùng ngoại ô phía tây và cách kinh thành khoảng ba mươi dặm. Nếu đi thì cực kỳ bất tiện, vì có khi phải nghỉ qua đêm tại vườn.
Nỗi bất an trong Mai Như trỗi dậy lần hai, nàng nặng nề nhíu mày.
Đỗ thị cảm tạ đế hậu rồi quay sang Kiều thị, “Cung điện mở tiệc chiêu đãi nên đừng để mất thể diện, con giúp Tuần Tuần chọn xiêm y mới phù hợp đi.”
Kiều thị gật đầu, “Con biết ạ.”
Mai Như giả vờ nũng nịu, “Lão tổ tông, mẫu thân, mấy ngày nay con hơi chóng mặt. Con không đi có được không?”
“Tuần Tuần không khỏe chỗ nào?” Kiều thị nghe nàng nói liền lo sốt vó. Bà thấy sắc mặt Mai Như tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn trông buồn bực và đáng thương. Kiều thị đau lòng bảo, “Chắc tại nắng nóng.” Bà hỏi ý kiến lão thái thái, “Nương, hay đừng bắt Tuần Tuần đi nữa?”
“Nếu do nắng nóng thì Tuần Tuần càng nên đi, kinh thành đâu có chỗ nào mát mẻ bằng Bán Y Viên? Đây là ơn huệ to lớn!” Đỗ thị nghiêm mặt giáo huấn.
Những lời của lão tổ tông khiến Mai Như biết lần này mình không thể thoái thác, nàng đành đồng ý, “Thôi cứ để con đi vậy.”
Đỗ thị hài lòng gật gù.
Nha hoàn trong viện tử của Mai Như nghe tin cô nương sắp đi Bán Y Viên bèn vội vàng lấy xiêm y lẫn trang sức mới làm năm nay để nàng chọn. Mai Như lười xem, nàng chỉ nhìn chằm chằm Tĩnh Cầm. Tĩnh Cầm ghé sát tai nàng mà thì thầm, “Cô nương, ta chưa kịp thu xếp người ra ngoài tìm.”
Mặt mày Mai Như sa sầm, nàng lạnh lùng dặn, “Mang thanh chủy thủ kia theo.”
Món đồ Phó Tranh đưa nàng phòng thân ở Tây Khương khá nặng nhưng cầm tương đối vừa tay.
Bán Y Viên tọa lạc bên dưới dãy núi Yên, nó được xây dựng theo phong cách vùng non nước Giang Nam. Khu vườn chiếm diện tích rộng lớn, bên trong có núi non lẫn sông ngòi đan xen. Ngoài ra còn các mái đình, tòa nhà, cùng núi giả nằm san sát nhau hết lớp này đến lớp khác; nơi đây quả thật đẹp khôn tả. Mai Như chả có tâm trạng ngắm cảnh. Nàng được xếp ở tại Đinh Lan Quán, nó nằm phía sau Hài Thú Viên và rất gần chỗ Bảo Tuệ Công chúa.
Mai Như cau mày khi nghĩ đến những chuyện khó chịu trong cung hôm qua, cũng như cô công chúa khoái la lối quậy phá.
Trên đường tới đây nàng không thấy thái tử nhưng Mai Như biết gã có đi cùng.
Thái tử đâu dễ dàng bỏ cuộc, dù chẳng thể động tay động chân thì gã vẫn đặc biệt thích trò đùa bỡn bằng miệng, trò ấy như liều thuốc kích thích gã vậy. Song với Mai Như mà nói, đấy là một màn tra tấn từ đầu đến cuối. Chỉ cần nghĩ tới cái giọng nhơn nhớt của gã là Mai Như muốn nôn ọe như có trăm ngàn con sâu bò khắp thân mình.
Hiện giờ Mai Như ngồi tại nơi quạnh quẽ như Đinh Lan Quán mà vẫn có ảo giác hoang đường rằng gã thái tử háo sắc đang núp trong bóng tối để nhòm trộm mình. Lần nào nhớ lại ánh mắt trơ trẽn của gã cũng làm Mai Như vừa hoảng sợ vừa khó chịu, trái tim nàng ngạt thở giống bị sợi dây trói chặt. Nàng ngồi yên với lòng bàn tay siết lấy thanh chủy thủ, món đồ lạnh băng đè nặng bàn tay thiếu nữ.
Khuôn mặt Mai Như bình tĩnh song tâm trạng lúc lên lúc xuống, chưa kể hôm nay nàng chẳng có nha hoàn thân cận cạnh bên.
Đêm xuống, Duyên Xương Đế và Lý Hoàng hậu mở tiệc.
Phụ nữ ngồi phía sau Dũng Tuyền Các, đàn ông thì ngồi đằng trước, hai bên cách nhau một nhà thủy tạ.
Ngoại trừ Mai Như, mấy cô nương Hạ phủ cũng có mặt; hoàng đế trọng dụng Hạ Thái phó nên Hạ Quyên, Hạ Nghiên với Chu Tố Khanh đều được đế hậu chú ý. Các cô nương ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng họ sẽ thì thầm to nhỏ. Nỗi sợ trong lòng khiến Mai Như luôn đề cao cảnh giác, nhưng gương mặt xinh đẹp của nàng lại điềm nhiên, nàng còn nhếch môi cười nhạt nữa. Quả thật trông nàng chả có gì khác thường.
Không ai biết thời gian càng trôi, sợi dây quanh tim nàng càng thít chặt như thể nó sẽ đứt bất kỳ lúc nào.
Quả nhiên, khi bữa tiệc diễn ra hơn phân nửa, sợi dây đứt cái phựt rồi tàn nhẫn quất lên trái tim người ta.
Bảo Tuệ Công chúa ngồi phía trên và hững hờ vênh mặt sai khiến, “Mai tam cô nương, bản công chúa phải về đổi xiêm y. Ngươi ở gần nhất nên hãy đi cùng bản công chúa.”
Tới rồi đấy.
Mai Như thầm run rẩy nhưng nàng biết làm gì đây? Tay nàng cuộn thành nắm đấm bên dưới tay áo rộng, Mai Như mím môi rồi đứng dậy, “Vâng ạ.”
Dũng Tuyền Các nằm kế bên hồ, vừa bước ra ngoài là gió từ hồ thổi tới làm Mai Như rùng mình.
Trời đã khuya, khu vườn sở hữu núi giả chồng chất với bóng cây tối đen, chúng tạo nên khung cảnh u ám cùng cực. Bảo Tuệ Công chúa rõ ràng có ý xấu, nàng ta chỉ cho một cung nữ cầm đèn cung đình đi trước để soi đường. Trên hết là nàng ta cố tình chọn mấy con đường hẻo lánh vắng bóng người, còn viện cớ đi vậy mới “thú vị”. Bán Y Viên quá rộng mà Mai Như lại chẳng quen thuộc nơi đây, tuy nàng nhìn chòng chọc tiểu cô nương xấu tính đằng trước song đi vòng vèo miết làm nàng lạc đường ngay lúc rẽ vào chỗ có ngọn núi giả mang hình thù kỳ quái.
Khi đối mặt với màn đêm trống hoác cùng cơn gió lạnh lẽo, lông tơ toàn thân Mai Như dựng thẳng đứng.
Nàng không biết mình đang ở đâu, thế rồi đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân!
Đấy là tiếng chân nam giới, chúng giẫm đạp lên tim nàng như một phương thức làm nhục khốn nạn. Mai Như chỉ nhận biết tiếng chân Phó Tranh trong cả hai kiếp. Người tới không phải Phó Tranh. Nội tâm Mai Như nặng trịch, nàng nhìn về phía tiếng động phát ra bằng ánh mắt đề phòng.
Trăng đêm nay giấu mình sau rặng mây dày, ánh sáng nhàn nhạt từ nó lọt thỏm giữa bóng đêm hắc ám. Gần đấy treo vài ngọn đèn, vầng sáng vàng chiếu ra một bóng người, trước hết là đầu rồi đến thân hình đàn ông…
Ngay lập tức, cả người Mai Như đông cứng. Nàng không biết đường nên đành lẳng lặng trốn vào núi giả trong rừng.
Hành động của nàng tạo ra tiếng sột soạt nhỏ, thế là bước chân đằng sau bắt đầu tăng tốc. Gã bám theo rất thong thả và tràn đầy quyết tâm giở trò bằng được, gã còn cười khúc khích làm nhạc đệm. Giọng cười kia đong đầy sự khoái trá lẫn đùa bỡn, cả thứ khoái cảm biến thái nữa. Thứ tiếng ấy xuyên qua ngực nàng và hóa thanh đao chọc thủng tim. Mai Như nghĩ mình chẳng tài nào cắt đuôi gã được. Thân nàng lạnh toát, nàng không những sợ hãi tột độ mà còn tuyệt vọng giống hệt ngày rớt xuống dòng nước lạnh giá. Ngay lúc Mai Như sắp bật khóc thì có người chợt ôm nàng vào lòng. Mai Như giãy giụa, nàng tính rút chủy thủ đâm hắn nhưng hai tiếng trầm thấp cất lên từ đỉnh đầu cô gái.
“Là ta!”
Mai Như tức khắc bình tĩnh lại, tim nàng đập điên cuồng song nàng cũng thấy may mắn như vừa sống sót sau tai nạn. Người ôm nàng lặng yên nép vào khe hở một ngọn núi giả nằm chỗ khuất mắt.
Tiếng bước chân ung dung vang vọng khắp xung quanh, hai người đều im lặng và đứng bất động tại chỗ.
Khe hở rất hẹp, hắn còn ôm nàng nên hai người dựa sát nhau. Mai Như ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người chàng trai. So với tiếng bước chân ngoài kia, tiếng tim đập truyền đến từ ngực hắn to rõ gấp bội.
Âm thanh ấy được phóng đại vô hạn trong bóng tối, nó lượn lờ bên tai nàng với nhịp điệu vững vàng và mạnh mẽ lạ lùng.
Mai Như bần thần.
Thật ra Phó Tranh không nên xuất hiện. Tình cảnh hắn vốn đã gian nan, nếu thái tử phát hiện hắn hay đánh hơi được gì bất thường, hắn chỉ còn nước chờ thái tử giết chết.
Mai Như trầm mặc lẫn bứt rứt, nàng cất chủy thủ lại vào tay áo.
Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân đòi mạng dần dà biến mất cùng tiếng chửi bậy. Xung quanh yên tĩnh lại, bàn tay giữ lấy Mai Như thoáng chần chừ rồi buông lỏng. Phó Tranh cũng đứng cách ra đôi chút.
Mai Như ngước nhìn đúng lúc Phó Tranh cúi đầu. Bốn mắt giao nhau, nàng nhìn từ con ngươi đen như mực đến cặp môi mỏng mím chặt. Dù trời tối thì nàng vẫn thấy rõ sắc mặt nghiêm nghị của hắn.
Bọn họ không có nhiều thời gian, Phó Tranh nói vài từ đơn giản nhưng đầy ám chỉ, “Nàng biết giả bệnh chứ?”
Mai Như gật đầu.
Bé con hiếm khi hiền lành như vậy, Phó Tranh bỗng muốn sờ đầu nàng. Hắn lặng thinh giây lát rồi nghiêm túc dặn, “Nàng hãy giả bệnh và yên tâm chờ thập nhất đệ trở về.”