Chiến sự Tây Bắc chưa có hồi kết nên mọi người đón năm mới trong căng thẳng.
Ngoài ra, Mai phủ bỗng gặp phải một vấn đề.
Mùng một tháng giêng, Đỗ lão thái thái vào cung bái kiến hoàng hậu và Lý Hoàng hậu đã hỏi về một cô nương Mai phủ.
Là Mai Như!
Đỗ lão thái thái vô cùng ngạc nhiên khi nghe tên Tuần Tuần, nhưng ngẫm lại thì đây là lẽ thường tình. Từ sau chuyến đi săn mùa thu, chẳng hiểu sao mà Tuần Tuần lọt vô mắt xanh của Duyên Xương Đế; bây giờ hoàng hậu nương nương hỏi han một câu cũng là chuyện bình thường. Lúc nghe hoàng hậu muốn triệu tập Tuần Tuần vào cung, Đỗ lão thái thái kinh ngạc gấp bội.
Khi về phủ, Đỗ lão thái thái gọi Mai Dần lẫn Kiều thị tới Xuân Hi Đường để bàn việc này.
Kiều thị vừa nghe liền cười, “Nương, đây là chuyện tốt mà!” Bà ngày ngày mong ngóng Tuần Tuần có tương lai xán lạn.
Lão thái thái nhíu mày, “Chỉ sợ hoàng hậu nương nương còn ý đồ khác.”
Đông Cung vốn có một vị thái tử phi nhưng đã chết bệnh mấy năm trước. Suy đi tính lại, giờ cũng tới lúc hoàng hậu nên chọn thái tử phi cho thái tử. Đây đáng lẽ là chuyện tốt hiếm gặp, song thái tử hành xử quá hoang đường trên phương diện nam nữ. Hiện tại gã còn chọc giận hoàng đế và bị cấm túc tại Đông Cung, vì vậy chẳng ai tình nguyện trèo cao cả.
Ba người nhất thời im phăng phắc.
Lão thái thái nặng nề căn dặn, “Tuần Tuần sang năm cũng lớn rồi, các con làm phụ mẫu thì nhớ chú ý.”
Mai Dần cùng Kiều thị vâng dạ, hai người trở về viện tử và đóng kín cửa mà thì thầm to nhỏ.
Kiều thị phân tích, “Lập thái tử phi là việc lớn, phải chọn người có tài có đức để sau này cai quản lục cung. Ông biết tính Tuần Tuần nhà ta rồi đấy; nhõng nhẽo, ngang bướng, dễ nổi khùng, cư xử thiếu chuẩn mực. Sao hoàng hậu nương nương lại để mắt tới nó chứ?”
Mai Dần đáp, “Tuần Tuần bái Bình Dương tiên sinh làm thầy, còn được bệ hạ khen ngợi. Như thế mà chưa đủ cho hoàng hậu chú ý à?” Ông hạ thấp giọng, “Đông Cung dự định ngoan ngoãn tuân theo ý bệ hạ, nên chắc chắn sẽ chọn người bệ hạ thích…” Nói đến đây, Mai Dần thở dài não nề.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Lão gia, chúng ta phải chuẩn bị hôn sự cho Tuần Tuần ư?” Kiều thị chau mày, khoanh tay nói, “Nên tìm người thế nào mới phù hợp với Tuần Tuần đây…” Bà suy nghĩ rồi bắt đầu liệt kê, “Tốt tính này, để có thể bao dung tính trẻ con của Tuần Tuần. Hắn cũng cần giỏi giang nữa, chứ không về sau sợ Tuần Tuần chịu khổ. Mẹ chồng thì nhất thiết phải dễ gần và không tra tấn con dâu…”
Nghe xong đống tiêu chuẩn trên, hai hàng lông mày của Mai Dần gần như thắt nơ luôn. Bỗng nhiên, không biết ông nghĩ đến điều gì mà vui vẻ vỗ bàn.
“Phu nhân, An ca nhi của Mạnh phủ được đó!” Mai Dần mừng khấp khởi. “An ca nhi tuấn tú lịch sự, là biểu huynh của Tuần Tuần và vẫn chưa đính hôn. Hơn nữa năm sau nó sẽ dự thi, tiền đồ đảm bảo đầy hứa hẹn. Hay là…phu nhân thử hỏi ý Mạnh phủ xem? Nếu ổn thỏa, chúng ta sẽ âm thầm đính hôn.”
Ông nhắc An ca nhi làm Kiều thị lắc đầu, bà nói, “An ca nhi tốt nhưng ta cảm thấy lão thái thái định tác hợp nó với Thiến tỷ nhi.”
“Ơ?” Mai Dần sửng sốt. “Thế thì đừng vội hỏi thăm, đợi đến mùng ba rồi quan sát thêm.”
Phủ Định Quốc Công sẽ tổ chức tiệc vào mùng ba, tới lúc ấy có thể thăm dò ý Đỗ lão thái thái. Coi bộ hiện giờ bọn họ cũng chỉ làm được đến đây thôi. Kiều thị nhíu mày, bà chần chừ thì thào, “Tuần Tuần có vẻ khá thân với Thập Nhất điện hạ.”
“Thập Nhất điện hạ?” Mai Dần sững sờ bội phần.
Kiều thị nhẹ nhàng gật đầu, “Nghe nói rất chiếu cố Tuần Tuần lúc ở bãi săn, biết cả sở thích ăn vặt của con bé. Cây cung mềm mà Tuần Tuần mang về từ chuyến đi săn hình như cũng do điện hạ tặng.”
Mai Dần hít sâu một hơi, khuôn mặt ông nhăn nhó.
Tuổi Thập Nhất điện hạ xấp xỉ Tuần Tuần, hắn chưa đủ chững chạc. Hai đứa ở chung một chỗ dám sẽ cãi lộn ầm ĩ chứ sao yên bình nổi? Trên hết, Mai Dần chẳng hề muốn gả Tuần Tuần cho người nhà thiên tử. Tuần Tuần mà vào đấy thì sẽ vướng vô số trói buộc, con ông sao chịu thấu?
Tưởng tượng đến đây, Mai Dần lắc đầu vì xót cho đứa con gái mình yêu thương nhất.
Oo———oOo———oΟ
Cùng lúc ấy, Mai Như đang chúc tết tại phủ Bình Dương tiên sinh. Nói chính xác là tiên sinh ra đề bài hóc búa để thử thách nàng; Mai Như hết viết thơ rồi câu đối thì tiên sinh mới gật đầu tạm chấp nhận.
Bình Dương tiên sinh ngồi đối diện nàng và đang đọc những quyển sách Tây Vực cũ mà nàng dịch. Tiên sinh chốc chốc sẽ cầm bút khoanh tròn, vạch ra hàng đống lỗi sai.
Mặt Mai Như đỏ lựng, dù ngượng nhưng nàng chẳng trốn tránh. Thay vào đấy, nàng mặt dày cầu xin Bình Dương tiên sinh chỉ chỗ sai. Rõ ràng nàng đã đối chiếu từng từ với tư liệu của Hồng Lư Tự mà.
Bình Dương tiên sinh rất vừa lòng khi thấy Mai Như thẳng thắn và không xấu hổ vì mắc lỗi.
Bà giải thích, “Không phải ngươi sai. Suy cho cùng, nhóc con nhà ngươi chưa từng tận mắt chứng kiến. Về sau mở rộng tầm mắt cũng như kiến thức thì ngươi sẽ thấu hiểu ngay thôi.” Tiên sinh bổ sung, “Vi sư đã đọc các quyển sách ngươi giúp dì mình biên soạn, sinh động hơn đống tài liệu này nhiều! Bởi vậy mới nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường.”
Lời dạy dỗ của bà khiến Mai Như ngẩn ngơ, nàng hấp tấp gật đầu.
Mai Như vừa bước ra khỏi phủ Bình Dương tiên sinh liền bắt gặp Phó Chiêu.
Thập Nhất điện hạ ngồi trong xe ngựa ven đường, trên người vẫn mặc cát phục[] của hoàng tử; chắc hắn đi từ cung điện tới đây.
Con hẻm nhỏ này yên tĩnh, Phó Chiêu cũng dẫn theo người hầu, thế là Mai Như hỏi thẳng, “Điện hạ đến đây làm gì?”
“Tới chúc tết Tuần Tuần.” Phó Chiêu thản nhiên trả lời, hắn hơi khom người để vái chào.
Hai người hiếm lắm mới không đấu võ mồm, Mai Như cười rồi nhịp nhàng đáp lễ.
Gã sai vặt thân cận của Phó Chiêu đưa quà mừng gồm: quả hạnh, phật thủ, cùng bánh xốp. Mai Như thấy vậy bèn thẹn thùng nói, “Điện hạ, ta chưa chuẩn bị quà nên xin khất đến lần sau.”
Phó Chiêu buột miệng đáp, “Bản hoàng tử sao có thể vừa mắt quà của ngươi?”
Quả nhiên vị này chả nói tử tế được lâu, cứ phải đấu khẩu cơ.
Mai Như nhíu mày, nàng phản pháo, “Phải phải phải, sao điện hạ vừa mắt nổi. Điện hạ mau chóng về cung đi, để khỏi bẩn mắt vì thấy loại người thô bỉ giống ta!”
Nàng đối đáp làm Phó Chiêu cứng họng, hắn xấu hổ đứng tại chỗ.
Mai Như xoay người lên xe ngựa Mai phủ và chẳng thèm liếc hắn lấy một lần. Phó Chiêu muốn gọi nàng nhưng không muốn xuống nước trước.
Hắn buồn bực gãi đầu.
Hôm ấy Mai Như mới về phủ đã nghe tin ngày mai mình phải vào cung, nàng hết sức ngỡ ngàng.
Mai Như thảng thốt, “Tại sao?” Thái tử đang bị cấm túc nên nàng không lo đụng trúng gã, song nàng chả ham vào cung gặp Lý Hoàng hậu.
Kiều thị thắc mắc, “Ai được ân điển này cũng vui mừng, thế mà trông con như muốn từ chối vậy?”
Đỗ lão thái thái lẫn Kiều thị sợ Mai Như làm trái quy củ cung đình, vì vậy hai người dặn dò nàng liên hồi. Mai Như nghe tới nỗi chai tai, nàng phải thề thốt miết thì hai vị ấy mới ngừng căn dặn.
Mùng hai tháng giêng, hoàng hậu triệu tập Mai Như vào cung.
Chu Tố Khanh cũng nhận vinh hạnh đặc biệt này.
Nàng ta là tiểu thư số một triều Ngụy nên hầu như vào cung bái kiến hàng năm, còn Mai Như là lần đầu tiên.
Hiện giờ hai người đang chờ bên ngoài Khôn Ninh Cung.
Chu Tố Khanh lập tức cười với Mai Như khi gặp mặt, cứ như đã quên mất tiệc sinh nhật hôm trước.
Thái độ của Mai Như thì hờ hững, nàng không khỏi nghĩ nàng ta che giấu bản tính giỏi thật, cực kỳ xứng đôi với Phó Tranh.
Phó Chiêu nghe hoàng hậu nương nương gọi Mai Như vào cung bèn sai tiểu hoàng môn biết mặt nàng đi kiểm tra. Sau khi tiểu hoàng môn xác nhận người đến đúng là tam cô nương Mai phủ, Phó Chiêu cau mày với bộ mặt sa sầm. Hắn muốn gặp nàng nhưng trong cung rất phức tạp, chưa kể hai người còn đang cãi nhau!
Phó Chiêu tức giận nhìn xuống.
Lá thư hắn viết gửi thất ca nằm trên bàn. Chiến tranh bùng nổ suốt mấy ngày liền tại vùng phụ cận Ngọc Môn Quan. Nghe đồn Ngọc Môn Quan gian khổ cùng cực; cát vàng mênh mông, tiết trời giá rét, mùa đông thì khan hiếm lương thảo. Không biết thất ca sống ra sao.
Phó Chiêu cầm bút, hắn bất giác than thở. Thất ca mà ở đây thì tốt quá, chí ít hắn sẽ có người mách nước. Hắn đồng thời thấy may vì phụ hoàng cấm túc thái tử, nếu gã tự do thì sẽ tìm cơ hội gặp Tuần Tuần còn gì?
Mai Như rời khỏi Khôn Ninh Cung với tâm trạng khó chịu. Ánh mắt đánh giá nàng ban nãy của Lý Hoàng hậu nhiệt tình quá mức, nó làm nàng rợn người.
Mai Như mím môi, nàng liếc Chu Tố Khanh ở bên cạnh.
Có vẻ hôn sự giữa Chu Tố Khanh và Phó Tranh đã chắc như đinh đóng cột nên hôm nay hoàng hậu lạnh nhạt thấy rõ với nàng ta.
Nguy to!
Mai Như chau mày, đây là cục diện bế tắc. Ngộ nhỡ hoàng hậu thật sự có mưu đồ kết thân thì phải cự tuyệt sao mới thỏa đáng?
Đầu óc nàng quay cuồng, không hiểu sao nàng đột nhiên nghĩ tới An biểu ca. Nhưng chỉ trong chớp mắt, Mai Như lắc đầu và thấy mình quá xấu xa khi nảy sinh ý định như vậy.
Mai Như rầu rĩ trở về phủ.
Mùng ba tháng giêng, phủ Định Quốc Công tổ chức tiệc.
Hôm đó phủ Định Quốc Công cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi và xe ngựa nườm nượp.
Lão thái thái lẫn phủ nhân các phủ ngồi trò chuyện tại gian trong của Xuân Hi Đường. Kiều thị tiếp khách nhưng trong lòng bộn bề, bà lặng lẽ nhìn về phía lão thái thái. Đỗ lão thái thái đang tán gẫu với Mạnh lão thái thái, hình như còn hẹn cùng đi dâng hương ở chùa Liên Hương vào mùng mười.
Kiều thị thầm thở dài, chuyện này thật phiền toái.
Lão thái thái rõ ràng vừa ý Mạnh An nên Tuần Tuần tốt nhất đừng dây vào hắn, để tránh cho lão thái thái mặt nhăn mày nhó. Xem chừng bà cần tìm biện pháp khác.
Đêm hôm ấy, bà tâm sự với Mai Dần.
Mai Dần trấn an bà, “Chúng ta không thể quyết bừa hôn sự của Tuần Tuần, cứ từ từ xem đã.” Ông cảm khái, “May Tuần Tuần mới mười bốn nên có thể lấy cớ tuổi tác để câu giờ, trong năm nay mà thái tử nhìn trúng người khác thì tốt quá.”
Kiều thị gật đầu phụ họa, sau đó bà lại nghĩ nên chọn ai đây?
Tuần Tuần sở hữu chút thanh danh nhưng xấu tính – cái nết kiêu ngạo với thất thường của nàng là do bà chiều hư mà ra chứ đâu?
Nghĩ đến đây, Kiều thị trằn trọc chẳng ngủ được, bà nghĩ sao cũng thấy Mạnh An là lựa chọn phù hợp. Bà thầm nhủ rằng đợi đến mùng mười hẵng hay, biết đâu An ca nhi không thích Thiến tỷ nhi mà coi trọng Tuần Tuần thì sao?
Oo———oOo———oΟ
Tại Ngọc Môn Quan, Phó Tranh đã nhận được thư của Phó Chiêu song mãi mới có thời gian mở ra đọc. Hắn vừa nhìn lướt qua là ánh mắt tức khắc trở nên lạnh lùng, đôi mắt đẹp càng sắc bén hơn.
Hai đứa nhỏ này ở kinh thành mà vẫn khiến hắn lo lắng!