Thịnh Sủng Chi Hạ

chương 54: biết rõ bị gã tăm tia mà còn ló mặt ra!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mai Như chưa bao giờ cưỡi ngựa điên. Con ngựa bị đau nên nhảy rất cao và chạy cuống cuồng; nàng biết giờ mà ngã xuống thì không chết cũng tàn tật. Mai Như buộc phải siết chặt dây cương lẫn áp sát người vào lưng ngựa. Con ngựa nổi điên làm vó ngựa đạp loạn xa, chim chóc trong rừng bay tán loạn vì sợ hãi.

Tán cây rậm rạp đen kịt lao vun vút trên đỉnh đầu nàng, cơ thể Mai Như tê rần nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự u ám của nơi đây.

Nàng đã sớm khó chịu vì quãng đường xóc nảy. Lực tay cùng lực đùi suy yếu, khó khăn lắm nàng mới bấu víu nổi con ngựa điên này. Ai dè nó chẳng hề giảm tốc độ, càng chạy càng tiến sâu vào rừng. Con đường phía trước cành lá sum suê, ánh sáng chẳng lọt vào được mấy nên khung cảnh âm u bội phần.

Đã nghèo còn mắc cái eo, chả biết ai đặt kẹp bẫy thú ở chỗ sâu tít này và để vó ngựa đang phi nước đại giẫm trúng. Con ngựa điên thống khổ hí vang, chân trước phanh gấp lại. Mai Như rốt cuộc bám hết nổi, nàng ngã khỏi lưng ngựa.

Mặt đất toàn đá là đá, đã nhọn còn cứng. Mai Như ngã rất mạnh, người nàng đập trúng cái gì đấy nên nàng lập tức hoa mắt chóng mặt. Lỗ tai lùng bùng khiến nàng mãi không thể động đậy.

Chân trước của con ngựa bị bẫy kẹp, chân sau trúng tên, vì vậy nó gần như cạn kiệt sức lực. Nó đau tới mức vừa đá lung tung vừa đi lòng vòng tại chỗ. Mai Như ngã gần con ngựa, thế là tự dưng ăn trúng vài cú đá. Cơn đau xây xẩm mặt mày lại giúp nàng tỉnh táo hơn.

Nàng gắng gượng đứng dậy, có điều vừa cử động là đau đến độ mồ hôi chảy ròng ròng. Một bên chân còn đau thấu trời – e rằng nó không sưng thì cũng gãy – nàng thật sự chả thể động đậy. Mai Như cố gắng nhích sang chỗ khác để tránh xa con ngựa, sau đấy ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Nơi này ở sâu trong rừng, cách đại doanh quá xa nên nào có bóng người. Bây giờ nàng mà kêu gào trời đất thì cũng chẳng ai hay!

Mai Như bình tĩnh lại, nàng biết chắc thị vệ sẽ đi tìm mình; mặt đất còn lưu dấu vó ngựa nên bọn họ sẽ tìm thấy vị trí này. Nàng ngoan ngoãn chờ chứ không chộn rộn, nội tâm chỉ cầu gã thái tử đáng chết đừng đến đây.

Mai Như nghỉ ngơi chưa được bao lâu, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên gần đó. Nàng thầm mừng rỡ; con ngựa điên chạy nhanh vậy mà không ngờ có người theo kịp. Thiếu nữ ngước mắt nhìn…

…để thấy một người nhảy xuống ngựa rồi hấp tấp bước đến, “Tam cô nương!”

Khu rừng tối tăm, người nọ lại đứng ngược sáng nên nàng chỉ thấy một thân hình gầy gò và không thấy rõ mặt. Song cái giọng kia đủ để toàn thân Mai Như rét run!

Thái tử là người đầu tiên tìm thấy nàng, đúng là ghét của nào trời trao của đó.

“Điện hạ!” Mai Như vội quát để ngăn cản hắn.

Thái tử khựng lại nhưng vẫn vén vạt áo đi tới, gã hỏi han, “Tam cô nương không sao chứ?”

Tia nắng le lói qua những nhánh cây đan xen, nam tử dừng trước mặt Mai Như và chắn hết ánh sáng.

Mai Như không thể cử động nên đành ngửa đầu nhìn gã. Ánh mắt gã chẳng hề kiêng dè mà dừng trên người Mai Như, nó dò xét kỹ lưỡng từ đầu tới chân nàng và không bỏ sót chi tiết nào. Trở thành mục tiêu cho ánh mắt đầy ẩn ý của gã làm Mai Như cực kỳ bất an; nàng nổi hết da gà da vịt, lông tơ cũng dựng thẳng đứng. Nếu bây giờ nàng có thể cử động thì nhất định sẽ liều mạng với gã!

Nỗi ghê tởm lẫn khó chịu trong nàng lên tới đỉnh điểm, song nàng vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng để nói, “Thần nữ không sao, điện hạ đừng lo.”

“Tam cô nương khách khí quá, ngươi bị thương ở đâu?” Thái tử ôn tồn đáp rồi cúi xuống. Ánh mắt gã lướt qua eo nàng và cuối cùng dừng tại bắp đùi thiếu nữ mảnh khảnh. Gã hỏi tiếp, “Chân đau à?” Gã duỗi tay định túm giày ống của nàng, Mai Như tránh sang bên cạnh, tay nàng cầm khối đá cứng để chuẩn bị tấn công.

“Hoàng huynh!” Có người chợt gọi gã bằng cái giọng trầm thấp.

Tim Mai Như đập mạnh, nàng nhìn về nơi phát ra tiếng nói.

Khu rừng tối om làm nàng chỉ thấy cách đấy không xa là bóng người cao gầy được bao phủ bởi luồng khí lạnh.

Dù không thấy rõ mặt thì Mai Như vẫn nhận ra người vừa xuất hiện.

Phó Tranh!

Thái tử cũng nhận ra, gã ngồi dậy bảo, “Sao thất đệ lại đến đây?” Gã lạnh nhạt đưa mắt nhìn Phó Tranh rồi cẩn thận dò xét. Thái tử vuốt cổ tay áo, nở nụ cười bóng gió, “Rừng rậm mà thất đệ tới lẹ thật…”

Phó Tranh cung kính đáp, “Phụ hoàng muốn triệu kiến gấp Mai cô nương nên hoàng đệ mới cấp tốc đuổi theo, hoàng đệ không ngờ hoàng huynh đã đến trước.”

Thái tử sửng sốt, “Phụ hoàng muốn triệu kiến nàng? Vì sao?” Gã vừa hỏi vừa chỉ vô Mai Như, thế này có trùng hợp quá không?

Phó Tranh trả lời, “Mai cô nương là học sinh xuất sắc của Bình Dương tiên sinh, thông minh lanh lợi và thành thạo văn tự ngoại bang. Hôm qua công chúa các bộ tộc Bắc Liêu đến mà chẳng có người tiếp khách, phụ hoàng không muốn thất lễ nên mới triệu kiến Mai cô nương.” Hắn thoáng dừng lại rồi tiếp tục, “Phụ hoàng cũng đang sốt ruột tìm hoàng huynh, ngài nói muốn thảo luận chuyện Hồi Đồ với hoàng huynh.”

Thái tử cười mỉa, “Phụ hoàng giao hết vụ Hồi Đồ cho ngươi còn gì? Sao tự nhiên lại muốn tìm bản cung?”

Sắc mặt Phó Tranh điềm đạm và không thể moi ra điểm nào khác thường, hắn lễ độ đáp, “Lần trước là do hoàng đệ tình cờ có mặt ở Bình Lương thôi, còn hiện giờ phụ hoàng dĩ nhiên vẫn sẽ giao việc lớn nước nhà cho hoàng huynh.”

Tuy hôm nay cướp sắc thất bại nhưng thái tử cực thỏa mãn vì chiếm được công lao của Phó Tranh. Gã cất bước rồi dặn dò, “Phụ hoàng đã triệu kiến gấp thì bản cung đi trước, thất đệ hãy đưa Mai cô nương về.”

“Vâng,” Phó Tranh đáp.

Thái tử cưỡi ngựa bỏ đi.

Phó Tranh đứng yên, chờ người đi khuất thì hắn mới thả lỏng đôi tay đang siết chặt rồi tiến lên trước.

Nam tử nặng nề đạp trên mặt đất lạnh băng, trông mặt hắn hung ác gấp bội.

Mai Như thật lòng nghĩ thà đối phó với Phó Tranh còn hơn thái tử, chí ít hắn không có tí ham muốn nào với nàng. Nữ tử ngẩng đầu nhìn hắn.

Phó Tranh ngồi xổm xuống, mặt hắn vặn vẹo khi lạnh lùng mắng, “Biết rõ bị gã tăm tia mà còn ló mặt ra!”

Hắn trách mắng làm Mai Như không phục chút nào, lửa giận lan từ ngực lên đầu, nàng bất mãn cãi, “Tại cái vị kia của điện hạ…”

“Vị nào của bản vương?” Phó Tranh chất vấn.

Mai Như gằn từng chữ, “Thanh mai trúc mã của điện hạ!”

Đảm bảo Chu Tố Khanh biết tâm tư của thái tử nên giả bệnh rồi tiến cử Mai Như với hoàng hậu, nàng ta âm mưu tác hợp nàng với thái tử chứ còn gì nữa?

Mai Như cười chế nhạo, người này tính toán hay thật.

Phó Tranh nghe nàng mỉa mai liền chần chừ giải thích, “Trong lòng bản vương không có nàng ta.”

Mai Như cười gằn, “Nhưng trong lòng nàng ta chỉ có điện hạ.” Nàng cố ý hỏi, “Điện hạ không có mắt nhìn người nhỉ?”

“Đúng vậy.” Phó Tranh lập tức thừa nhận, hắn nghiêm túc nói, “Bản vương sẽ nhớ kỹ chuyện này.”

Hắn đã nói vậy thì Mai Như không tiện tranh cãi thêm. Nàng vẫn đang ngã trên đất với hắn ngồi xổm bên cạnh, hai người cứ đâm chọt qua lại cũng không phải biện pháp hay. Thấy nàng dựa vào cây để đứng lên, Phó Tranh hỏi, “Ngươi bị thương ở đâu?”

Mai Như thử giật giật chân, nàng vừa động đậy là mồ hôi lấm tấm khắp người. Thiếu nữ cắn môi mới không rên thành tiếng.

Phó Tranh thấy vậy bèn lặng lẽ duỗi tay đỡ nàng.

Mai Như tránh hắn như rắn rết và gấp gáp lùi ra sau, đôi mắt nàng nhìn hắn chằm chằm một cách đề phòng. Tới hồi Phó Tranh xấu hổ rút tay về, Mai Như mới lạnh nhạt lên tiếng, “Làm phiền điện hạ tìm giúp ta cành cây nào cứng cáp chút.”

Nàng quả thật bướng bỉnh cùng cực.

Mặt Phó Tranh đanh lại, hắn nhặt một nhánh cây to ngang cổ tay ở cạnh đấy rồi ném cho Mai Như. Nàng vẫn nhìn hắn chòng chọc, Phó Tranh dời mắt vì không muốn để ý nàng nữa. Hắn đích thân kiểm tra con ngựa điên bị trúng tên.

Mũi tên bắn trúng móng ngựa, người bắn đã dùng lực rất mạnh nên vết thương sâu hoắm. Đây không phải sức lực của một đứa nhóc như Bảo Tuệ. Ánh mắt Phó Tranh trở nên sắc lạnh, âm u, và khát máu.

Lúc Phó Tranh quay đầu lại, Mai Như đang dùng một tay vịn thân cây, một tay chống nhánh cây để đứng dậy. Hiển nhiên một bên chân nàng đã bị thương, nàng còn chả dám để nó đụng mặt đất. Khuôn mặt nữ tử trắng bệch vì đau thế mà nàng cứ ngoan cố.

Hắn khịt mũi, “Ngươi chống gậy về à?”

Con ngựa điên Mai Như cưỡi đã tàn phế, vì vậy nàng kiên cường “ừ” một tiếng.

Bướng bỉnh muốn chết.

Phó Tranh cười nhạt, “Định vứt bỏ chân mình hả?”

Mai Như phản pháo, “Thế điện hạ nhường ngựa cho ta nhé?”

Phó Tranh lặng thinh, hắn dắt ngựa lại rồi lãnh đạm bảo Mai Như, “Ngươi mà lên được ngựa thì cho ngươi đấy!”

Mai Như lườm hắn một cái, sau đấy nhảy lò cò đến phía trước và vương tay túm dây cương. Cái chân bị thương chỉ hơi dùng sức giẫm bàn đạp để lên ngựa mà nàng đã đau tới chảy nước mắt. Đôi mắt to chớp liên tục, nàng cố nhịn song mắt vẫn ngập nước, khóe mắt còn ửng hồng làm người ta vô thức thương xót.

Trong nháy mắt, Phó Tranh ôm eo nàng rồi không tốn sức mấy nhưng vẫn nhẹ nhàng nâng nàng lên lưng ngựa.

Mai Như ngẩn ngơ.

Cái eo được hắn ôm cứng đờ.

Mai Như hoàn hồn khi thấy Phó Tranh xoay người lên ngựa, nàng gấp rút lấy nhánh cây thọc hắn, “Tránh ra!”

Nhánh cây to bằng cánh tay kia mà thọc vô mặt thì rất đau.

Mặt mũi Phó Tranh đen sì, “Giờ chỉ có một con ngựa, chân ngươi lại bị thương thì cưỡi thế nào? Rồi sao bản vương về được?”

“Ngài tránh ra trước đã!” Mai Như ngồi trên lưng ngựa, nàng hiếm lắm mới nhìn hắn nhưng mắt nàng lạnh lẽo đáng sợ.

Phó Tranh siết nắm đấm rồi ra đằng trước kéo dây cương, hắn lẩm bẩm, “Bản vương chẳng mấy khi được dắt ngựa cho người ta.”

Đi được vài bước thì hắn quay đầu lại bảo, “Tam cô nương, hồi nãy bản vương đỡ ngươi…”

Mai Như tức khắc khen ngợi để ngắt lời hắn, “Yến Vương điện hạ hào hiệp, thần nữ cảm tạ điện hạ đã cứu mạng lại còn quan tâm săn sóc.”

Lời nàng nói làm Phó Tranh nghẹn họng, hắn quay phắt đầu đi.

Quãng đường này vô cùng dài, những tia sáng thỉnh thoảng len lỏi qua đám cành lá um tùm. Hai người đều giữ im lặng.

Đến khi nhìn thấy bóng thị vệ ở gần đó, Phó Tranh dừng bước rồi nhìn Mai Như và dặn dò, “Ngươi phải thể hiện tốt trước mặt phụ hoàng thì gã mới không đụng tới ngươi.”

Mai Như giật mình. Ban nãy nàng còn thắc mắc sao Phó Tranh đột nhiên tâng bốc nàng lên tận mây xanh với thái tử; cái gì mà thông minh lanh lợi, rồi bất ngờ được bệ hạ triệu kiến, còn đi tiếp đón công chúa Bắc Liêu nữa. Tức nghĩa một tay Phó Tranh dàn xếp những việc này?

Nàng nhìn Phó Tranh, hắn nhìn xuống đất.

Vài nghi vấn bỗng nảy sinh trong lòng Mai Như, nàng chưa kịp hỏi thì đám đông thị vệ đã xuất hiện ngay trước mặt với người dẫn đầu là Phó Chiêu.

Phó Chiêu hoảng sợ la, “Mai tam cô nương không sao chứ?” Hắn ít nhiều cũng biết giữ lễ nghĩa trước mặt người ngoài.

Mai Như đáp, “Ta vẫn ổn, cảm ơn điện hạ đã quan tâm.”

Phó Chiêu liếc nhìn thất ca đứng khoanh tay cạnh con ngựa, hắn lén nháy mắt với Mai Như rồi cố tình nói, “Nhị tỷ tỷ của ngươi lo lắm đấy, nàng ấy đang chờ ngoài bìa rừng kìa!”

Mai Như thấy hơi buồn cười, nàng phụ họa, “Chúng ta mau đi thôi.”

Nét mặt Phó Tranh sa sầm, hắn thật lòng muốn quẳng Mai Như vào rừng. Thà hắn không đi cứu nàng còn hơn!

Đoàn người rời khỏi khu rừng, Mai Thiến quả nhiên đang chờ ở bìa rừng cùng Mạnh Uẩn Lan và Bình tỷ nhi.

Mọi người thấy Mai Như bình an trở về liền thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ luống cuống đón nàng về lều để thái y trị thương rồi đi bái kiến bệ hạ. Lúc đã đi một quãng tương đối xa, Mai Như lặng lẽ ngoái đầu.

Nàng thấy nhị tỷ tỷ đang thi lễ và nói gì đấy với Phó Tranh. Nàng ấy mặc áo đối khâm[] màu xanh thêu chìm hoa văn trắng bạc, phối với váy xanh ngọc in hình hoa mai giữa làn khói bay; Mai Thiến quả là định nghĩa của dáng người thướt tha lẫn sắc đẹp tuyệt trần. Phó Tranh mặc bộ tranh phục đen thắt eo có tay áo rộng, tạo nên dáng vẻ uy nghiêm. Hai người đứng chung một chỗ, hắn thì giống ngọn núi sừng sững, nàng ấy lại tựa dòng nước dịu dàng.

Trời đã định thì sớm muộn gì cũng xảy ra.

Mai Như quay đầu lại và tập trung nhìn phía trước.

Truyện Chữ Hay