Bên trong phòng yên tĩnh một cách kì lạ.
Bên ngoài có tiếng gió nhẹ nhàng thổi quá, lúc trước là ôn nhu lưu luyến, hiện giờ lại cảm thấy lạnh lẽo.
Trong mắt Mai Như bây giờ là sự đề phòng, nàng nhìn thẳng về phía Phó Tranh, giống như một thanh gươm sắc bén. Phó Tranh có chút buồn, trong lòng căng chặt vô cùng khó chịu, giống như sắp không thở nổi.
Tuy là như thế nhưng khuôn mặt Phó Tranh vẫn chứa ý cười, không có một chút khác lạ nào.
Trong nháy mắt hắn đã có tính toán của riêng mình, nhanh chóng giải thích: “Lần trước ta đi Quốc công phủ, thấy lão thái thái có một trản hoa đăng, bên trên là hình bánh nguyên tiêu. Ta nhìn quen mắt, nhận ra ngay đó là bức ta vẽ ở tết Thượng Nguyên.” Nói tới đây, Phó Tranh vẫn cười, hắn bất đắc dĩ nói: “A Như, nàng hình như đã quên việc này. Năm ấy tết Thượng Nguyên chúng ta cùng nhau ở cảnh vân lâu, nàng viết 《 linh phi kinh 》trên hoa đăng, sau đó ta đã mua về phủ.”
Chuyện này Mai Như đương nhiên không quên, năm ấy Phó Tranh mua hoa đăng của nàng, còn làm trò trước mặt mọi người nói nàng thú vị, chỉ là…… Mai Như nhíu mày, lạnh lùng nghi ngờ nói: “Trản đèn kia là do Nhị tỷ tỷ mua, cũng là do Nhị tỷ tỷ tặng cho lão tổ tông, sao huynh có thể kết luận là do ta thích?”
Phó Tranh nghiêng người gác xuống bút, nụ cười càng thêm bất đắc dĩ.
“Lúc ấy nnàng cùng nhị tỷ ở trong góc lén lút nói chuyện, ta đã nhìn thấy, đương nhiên có thể đoán được ít nhiều, hơn nữa ——” hơi dừng lại, Phó Tranh lúng túng nói: “Hơn nữa sau này ta đã gặp lại Nhị tỷ. Nàng tới mua tranh, thuận tiện nhắc lại chuyện hao đăng với ta. Nếu nàng không tin lời ta nói, thì có thể đi hỏi nàng.”
Phó Tranh bịa chuyện vô cùng thản nhiên, trong lòng cũng tính toán vô cùng rõ ràng.
Hôm nay hắn dám bịa chuyện như vậy, chắc chắn rằng Mai Như tuyệt đối không thể lấy chuyện cũ năm xưa đi hỏi nhị tỷ. Mai Như vốn dĩ để ý quá khứ hắn cùng Mai Thiến, nàng căn bản không muốn nhắc đến, nàng tránh còn không kịp, đương nhiên sẽ không chủ động đi hỏi. Huống chi, Mai Như lương thiện, nếu nàng đi hỏi thật chẳng phải muốn làm cho Nhị tỷ khó chịu sao?
Thấy sắc mặt Mai Như giống như buông lỏng, Phó Tranh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói ra cõi lòng: “A Như, gặp nhị tỷ là việc mà ta vẫn luôn không dám nói cho nàng. Hơn nữa khi đó nàng muốn tác hợp ta cùng với nhị tỷ, nhưng lòng ta chỉ có một mình nàng, thứ hai, ta sợ nàng biết sẽ không vui.”
Nói mấy câu đó, Mai Như quả nhiên không nên lời. Nàng ngơ ngẩn nhìn Phó Tranh, thật lâu sau, lập tức hỏi: “Điện hạ, huynh đã nói sẽ không gạt ta?”
Ánh mắt của Mai Như nhìn thẳng vào trong lòng Phó Tranh, Phó Tranh trầm mặc.
Mai Như cứ như vậy nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Phó Tranh nói: “A Như, ta thật sự có một chuyện lừa nàng.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Mai Như nhanh chóng lạnh lại. Nàng đứng ở mép giường chỉnh lại vạt áo, tư thế phòng bị, ánh mắt lạnh tựa như băng.
Đó là khoảng cách mà hắn không cách nào vượt qua được, cho dù có một ngày hắn chết. Chỉ sợ hắn chết vô số lần mới có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Phó Tranh xoay người sang chỗ khác. Tay trái hắn chấp bút, chấm mực, rũ mắt viết hai chữ trên hoa đăng, sau đó đưa cho Mai Như.
Mai Như không nhận, chỉ đánh giá ở xa
Trên hoa đăng Phó Tranh viết tên nàng.
Hai chữ sạch sẽ lại lưu loát, đầu bút lông có lực, giống như vườn trúc mùa hè, nét chữ giống hệt bức thư mà nàng từng nhận!
Mai Như ngẩn ra, nàng không thể tưởng tượng mà nhìn hắn chấp bút tay trái. Chỉ thấy dưới cổ áo hắn, cánh tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Nhận thấy được ánh mắt nàng, Phó Tranh cười khổ: “A Như, ta không muốn lừa gạt nàng. Chỉ là —— ta sợ nói cho nàng, nàng sẽ không đay lòng cho ta nữa.” Hắn kiêu ngạo tự phụ như vậy, mà nói câu hèn mọn đó. Mắt hắn tràn đầy sợ hãi cùng bất an, còn có hơi hồng.
Mai Như im lặng như cũ, nhìn lướt qua vai phải hắn. Vạt áo hắn hơi rơi xuống, có thể nhìn thấy vết thương bên tròn. Mai Như bình tĩnh nhìn, không nói lời nào nhìn phía Phó Tranh.
Ánh mắt hai người giao nhau, Phó Tranh thử nắm tay nàng, sau đó chậm rãi ôm Mai Như.
Hắn sợ Mai Như sẽ tránh ra nên động tác vô cùng cẩn thận, còn có chút sợ hãi. Cho đến khi ôm chặt nàng, Phó Tranh mới bình tĩnh trở lại. Hắn động tình nói: “Được rồi A Như, đừng giận ta nữa, vì nàng mà đâm đầu vào chỗ chết ta cũng nguyện ý.”
Lời hắn nói quanh quẩn ở bên tai, Mai Như chống ngực hắn, thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta không thích nhất là bánh nguyên tiêu.”
Nghe nàng mở miệng đáp lại, Phó Tranh mừng rỡ như điên. Hắn ôm lấy nàng, vội vàng bảo đảm nói: “Ta nhớ kỹ, ta không bao giờ nhắc đến nữa! A Như, nàng thích cái gì, không thích cái gì, chỉ cần nói cho ta, ta sẽ nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không quên!”
Hôm nay Phó Tranh ôm chặt Mai Như. Người trong lòng ngủ yên ổn, Phó Tranh vẫn mở to mắt, không dám rời khỏi người trong lòng.
Hắn vẫn luôn nhìn Mai Như, nhìn nàng an bình ngủ ngon, trong lòng Phó Tranh vẫn thấp thỏm sợ hãi. Nếu không phải Mai Như mềm lòng với hắn, nếu không phải hắn hiểu tính tình nàng, Phó Tranh không xác định được đêm nay hắn có thể giấu thêm được gì không.
Sống ở thế gian, hắn không sợ cái gì, tử huyệt duy nhất của hắn đó là nữ nhân này
Phó Tranh sợ Mai Như biết, tính Mai Như quyết tuyệt, nếu bị nàng biết, giữa bọn họ sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để bắt đầu lại từ đầu.
Mất đi nàng quá gian nan, Phó Tranh nhận không nổi.
Trong bóng tối, hốc mắt hắn lại ướt, người trong lòng hắn, hắn không thể mất đi.
Đêm nay hắn không biết khi nào đã mơ mơ màng màng ngủ. Phó Tranh mơ một giấc mộng. Ở trong mộng, Mai Như mặc tố y, ngực vẫn cắm chiếc trâm đó! Máu tươi chảy đỏ y phục, giống nhưu đoá hoa nở giữa trời đông. Hắn cố gắng muốn cầm máu, nhưng máu chảy càng nhiều, hắn không thể ngăn được. Máu nhuốm đỏ mắt hắn, Phó Tranh không nhìn thấy gì cả, hắn chỉ biết Mai Như lại chết trong lồng ngực hắn!
Máu dính đầy tay hắn, Phó Tranh lập tức bừng tỉnh, khi hắn mở mắt ra, tim đập thật sự kinh hoàng. Phó Tranh nỗ lực bình tĩnh lại, rồi lại phát hiện bên cạnh mình trống không!
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, “A Như!” Phó Tranh hô lớn nói.
Bên ngoài ánh mặt trời hơi gắt, nhưng trước mắt hắn lại là mảnh tối tăm, có người nhẹ nhàng lên tiếng: “Điện hạ?” Giọng nói nhẹ nhàng, ôn nhu, đẩy đám sương trước mặt Phó Tranh ra, lướt qua tấm lòng hắn khiến tâm Phó Tranh yên ổn hơn. Hắn đẩy mành, nhìn theo tiếng vọng lại thì thấy Mai Như đang ngồi ở trước bàn trang điểm.
Nàng nghiêng đầu cười với hắn.
Phó Tranh vội vã lê giày xuống giường, ôm nàng vào trong lòng ngực. Nàng ở bên cạnh haứn, Phó Tranh mới cảm thấy an ổn. Rõ ràng đang ôm nàng, hắn mới cảm thấy kiên định. Phó Tranh hôn mái tóc Mai Như.Mai Như vẫn cười, nàng tò mò hỏi: “Điện hạ, đêm qua mơ thấy ta sao?”
Phó Tranh căng thẳng, thử nói: “Làm sao vậy?”
Mai Như trả lời: “Đêm qua điện hạ gọi tên ta rất nhiều lần làm ta thức giấc.” Nàng oán trách một câu, dừng một chút, lại có chút thất thần nói: “Cảm giác không phải chuyện tốt.”
Thở một hơi, Phó Tranh ôm lấy nàng, thuận thế nói: “Đêm qua nàng giận như vậy, lại không để ý tới ta, khiến ta sợ hãi vì vậy không ngủ an ổn được?” Lời âu yếm động lòng người như vậy, nhưng nghe bên tai Mai Như lại quay đầu. Trong mắt nàng là tia nắng sáng sớm, một mình nàng tươi đẹp ngây thơ, là hình ảnh Phó Tranh quen thuộc. Phó Tranh an tâm một chút, giơ tay mơn trớn mắt nàng, đầu ngón tay tràn đầy quyến luyến.
Phó Tranh nói: “Ta rất sợ nàng rởi khỏi ta.”
Mai Như dựa ngực hắn, nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Sao ta lại rời khỏi huynh?” Nói, nàng nhấp môi tự cười.
Mai Như hôm nay muốn đi Hồng Lư Tự. Nàng là ngũ phẩm ở thông dịch quán, chuyện phiên dịch sách vở, hôm nay chính thức đi nhậm chức. Duyên Xương Đế ban cho quan phục. Mặc ở trên người, khiến cho nàng tư thế oai hùng. Cử chỉ Mai Như có chút tuỳ tiện, hiện giờ càng thêm phong lưu, tựa như đáo hoa độc đáo nhất thế gian này.
Phó Tranh bắt tay nàng, bỗng nhiên nói: “Ta luyến tiếc nàng đi.”
Mai Như cố ý xụ mặt nói: “Đây không phải điện hạ tiến cử ta đi sao? Hiện giờ sao lại không vui?”
Thấy nàng như vậy, không còn sự lạnh nhạt như đêm qua, trong lòng Phó Tranh trấn an rất nhiều. Mai Như là người không giấu được chuyện gì, Phó Tranh hiểu nàng, nàng như bây giờ hẳn là đã không thèm để ý chuyện đêm qua. Phó Tranh hôn nàng, lưu luyến không rời đưa Mai Như lên xe ngựa.
Thạch Đông đi theo, Phó Tranh trầm sắc nói: “Chăm sóc tốt cho Vương phi, không được xảy ra sơ sẩy gì.”
Mai Như vén mành nhìn người bên ngoài, lại ngửa đầu nhìn phía chân trời, rồi kéo mành xuống.
……
Nghĩ đến đêm qua Mai Như lạnh nhạt, Phó Tranh trong lòng vẫn sợ hãi, cả ngày chột dạ khó an, trong đầu tất cả đều là nhất cử nhất động của Mai Như. Phó Tranh lăn qua lộn lại nghĩ, nàng có hoài nghi hắn hay không.
Hắn trầm ổn như vậy, nhưng lại không dám làm chuyện mạo hiểm trước mặt Mai Như.
Đêm nay, Phó Tranh triệu hồi Thạch Đông vào thư phòng, cẩn thận dò hỏi Mai Như làm cái gì, gặp qua người nào —— hắn vẫn sợ hãi, chỉ muốn hỏi rõ ràng mới yên tâm.
Thạch Đông bẩm: “Vương phi cả ngày đều ở thông dịch quán. Buổi sáng triệu người vào thương nghị chi tiết chuyện trong quán, buổi chiều phiên dịch công văn. Chỉ là xe ngựa đi ngang qua Hàn Lâm Viện thì gặp được Mạnh phủ nhị công tử, Vương phi hỏi chuyện hôn sự Mạnh nhị cô nương.”
Không có gì khác thường, Phó Tranh gật đầu phân phó nói: “Sau này ngày ngày bẩm báo vớibổn vương b.”
Thạch Đông lĩnh mệnh lui ra.
Một mình ở trong thư phòng ngồi trong chốc lát, sửa sang lại tâm trạng, Phó Tranh mới đến chỗ Mai Như. Hắn đến dò xét một phen, mới an tâm.
Phó Tranh còn có thể thử như thế nào? Tự nhiên là muốn nàng.
Nếu là Mai Như hận hắn, ghét hắn như trước kia, nàng sẽ không muốn Phó Tranh chạm vào thân mình, càng sẽ tránh như rắn rết, giống với ban đầu.
Đêm nay Phó Tranh muốn Mai Như một lần. Hắn mới đầu lo sợ bất an, âm thầm lưu tâm quan sát Mai Như. Nàng chỉ là nhu nhược leo lên hắn, mặt mày càng quyến rũ ửng đỏ, là độc dược khiến hắn mê đắm nhất thế gian.
Phó Tranh hoàn toàn bị trúng độc.
Hắn còn muốn nàng một lúc, Mai Như ủy khuất oán giận nói: “Điện hạ, than thể ta khó chịu.”
Nghe nàng nói chuyện với mình như vậy, Phó Tranh càng vui vẻ. Trái tim giống như có hoa nở, Phó Tranh tràn đầy vui mừng. Hắn đau lòng nàng, tuyệt không miễn cưỡng nàng, vì thế sớm ôm Mai Như nghỉ ngơi.
Ôm nàng, chiếm hữu nàng, Phó Tranh cả ngày thấp thỏm lo âu đến lúc này mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, hôn Mai Như, hắn chìm vào giấc ngủ.
Bên trong mảng sương mù đen tối, Mai Như nhàn nhạt mở mắt ra, nhìnngười bên cạnh, hơi có chút thất thần.