Buổi sáng thi thể Chu Tố Khanh được phát hiện, vì sợ tội mà thắt cổ tự vẫn.
Nghe được tin người này chết, Mai Như hơi cứng lại. Kiếp trước Phó Tranh chém hai tay Chu Tố Khanh, trực tiếp ném về cửa Hạ phỉ, từ đây cùng ân sư hắn hoàn toàn quyết liệt, Mai Như không ngờ đời này nàng ta cứ vậy mà chết, tan thành mây khói…… Nàng nhẹ nhàng than một tiếng, Ý Thiền nói: “Cô nương than gì vậy?”
Mai Như cười cười, nói: “Không có gì.”
Nàng mới vừa nói xong, bên cạnh Mạnh Uẩn Lan cũng thở dài một hơi, mặt u sầu, còn có một chút tiếc nuối. Mai Như hiếu kỳ nói: “Lan nhi có tâm sự?”
Mạnh Uẩn Lan đôi tay chống cằm, phồng mặt, không nói chuyện.
Mai Như càng thêm tò mò, nàng chắc chắn trêu ghẹo nói: “Xem ra là trong lòng có tâm sự.” Mạnh Uẩn Lan quay đầu đi, vẫn không nói lời nào. Mai Như chọc nàng: “Được rồi Lan nhi, sao lại thế này? Ngươi đừng quấn lấy ta.”
Mạnh Uẩn Lan quay đầu chớp chớp mắt, không nói gì, lại than một tiếng, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Không có gì.” Nàng dứt lời héo đầu héo não nắm cánh tay Mai Như, tỷ muội hai đi ra ngoài tản bộ. Hôm nay thời tiết thật tốt, trời cao mà xanh, gió nhẹ mâu bay. Mạnh Uẩn Lan nói: “Tuần Tuần, ngươi muốn theo điện hạ đi Liêu Đông sao? Chỗ đó binh hoang mã loạn, trời giá rét, đến khi nào mới trở về?”
Mai Như cũng không nỡ xa nàng, trả lời: “Nói không chừng, mùa xuân sang năm đi.”
Nơi xa có người ở đua ngựa đi săn, hai người vừa đi vừa nhìn, trên đường thỉnh thoảng có người thỉnh an Mai Như. Trải qua lần này thay đổi rất nhanh, mọi người đều biết sau lưng nàng có nhân vật lợi hại, hơn nữa người nọ đau lòng nàng, đắc tội không nổi, cho nên đối với Mai Như đều cung cung kính kính.
Đại nha hoàn Mai Thiến là Minh Chi đến đây thỉnh an, nói với Mạnh Uẩn Lan: “Nhị cô nương, Nhị nãi nãi mời người qua.”
“Ta không đi.” Mạnh Uẩn Lan trả lời.
“Làm sao vậy?” Mai Như hỏi.
Mạnh Uẩn Lan vẻ mặt buồn bực: “Thiến tỷ tỷ mấy ngày này đang giúp ta chọn người, muốn sắp xếp ta xem.”
“Đây là chuyện tốt nha.” Mai Như che mặt cười.
“Tốt chỗ nào?” Mạnh Uẩn Lan nhíu nhíu mày, ghét bỏ nói, “Ta dù sao không đi.” Nàng nói với Minh Chi: “Ngươi nói với tẩu tẩu, ta ở chỗ Tuần Tuần.” Minh Chi rõ ràng có chút khó xử, Mai Như nói: “Ngươi trước như vậy về đi, nói ta giữ Lan nhi nói chuyện, chờ lát nữa cùng nhau qua thăm tỷ tỷ.” Minh Chi lúc này mới lui ra.
Khắp nơi an tĩnh lại, Mai Như lặng lẽ nói: “Lan nhi, đáy lòng có người nào?”
Mạnh Uẩn Lan trắng nõn có chút đỏ, nàng véo Mai Như nói: “Đến ngươi cũng nói lung tung!”
Mai Như giơ tay nói: “Đây là chột dạ.”
“Ngươi còn nói bậy!” Mạnh Uẩn Lan dậm chân, tức giận quay người đi, không muốn để ý quỷ chán ghét này. Nhưng nàng xoay người, lại thấy người càng chán ghét hơn! Mạnh Uẩn Lan lơ đãng mà nhìn qua Phó Chiêu, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Uẩn Lan lại tức đến xoay người lại.
Mai Như nhịn không được cười nói: “Ngươi ở chỗ này đảo quanh làm gì?”
Mạnh Uẩn Lan không nói lời nào, Mai Như nhìn sau nàng, rất xa, là một nhóm hoàng tử. Phó Chiêu đứng ở bên cạnh, vạt áo ào ào, rõ ràng hắn thích nói chuyện nhưng hôm nay cũng buồn đến không hé răng, hình dung cử chỉ hơi có chút quái dị.
Mai Như không nhìn nữa, lại nhìn Mạnh Uẩn Lan, nhìn lại nơi xa Phó Chiêu, Mạnh Uẩn Lan mặt đầy giận dữ…… Tâm khẽ nhúc nhích, Mai Như đã phát hiện cái gì, nhưng lại không thể nói, càng không thể hỏi —— chuyện này nàng hỏi có vẻ xấu hổ.
Mai Như kéo tay Mạnh Uẩn Lan, coi như cái gì cũng không biết, đến chỗ Mai Thiến
Sau một lúc lâu, Phó Chiêu mới dám nhìn.
Hai người đã rời đi không thấy bóng dáng. Hắn dò xét tìm tòi, nhìn thấy một cô nương mặc áo tím thêu hoa lan, vóc dáng mềm mại nhỏ nhắn, dáng người hơi có chút gầy yếu. Phó Chiêu lại xấu hổ cúi đầu. Đêm đó tự biết nói lỡ, vẫn luôn muốn tìm một cơ hội xin lỗi Mạnh Uẩn Lan, nhưng vừa nhớ tới ngày đó, lại cảm thấy quá quái dị, cho nên liền kéo dài tới lúc này……
Mai Như và Mạnh Uẩn Lan tới chỗ Mai Thiến.
Thấy Mạnh Uẩn Lan trở về, Mai Thiến quay lại nhìn. Ánh mắt lưu chuyển, càng thêm xinh đẹp. Mạnh Uẩn Lan lè lưỡi, cười rộ lên với Mai Thiến, chuyện này tính qua. Mai Như thuận thế trong lén lút hỏi thăm nói: “Nhị tỷ tỷ, hôn nhân Lan nhi như thế nào?”
“Ta cùng lão thái thái đều thay muội ấy nhọc lòng.” Mai Thiến thở dài.
Nghĩ đến chuyện lúc trước, Mai Như nói: “Từ từ tới đi, người tài trí bình thường không xứng với tiểu thư trong phủ đâu.”
Nghe nàng trêu ghẹo, Mai Thiến không khỏi che mặt cười. Nàng cười, lại nghiêng đầu nôn khan. Giữa mày nhíu lại, bộ dáng khó chịu. Bên cạnh người thấy thế ngây ngẩn cả người. Mạnh Uẩn Lan là cô nương gia, khó nói còn Mai Như vui vẻ nói: “Nhị tỷ tỷ có phải có chuyện vui rồi?” Mai Thiến sắc mặt thẹn thùng, lắc đầu nói: “Cũng nói không chừng, sợ là sáng nay ăn sai đồ.” Mai Như vội để người đi thỉnh thái y lại đây.
Thái y đến lúc này chẩn bệnh, thật đúng là hỉ mạch!
Mọi người vui vẻ, Mạnh An ngốc đỡ Mai Thiến nằm xuống, lại đứng ở chỗ đó ngây ngốc cười. Mai Thiến cũng thẹn thùng cười. Hai người thành thân nửa năm, đã có tin tức tốt, sao có thể không vui?
Mai Như nói: “Lúc này thật muốn chúc mừng Nhị tỷ tỷ, nhị tỷ phu.” Nàng vội vàng ban thưởng vài thứ xuống. Mạnh Uẩn Lan cũng chắp tay trước ngực niệm “A di đà phật” nói: “Tẩu tẩu nghỉ ngơi tốt, sau này chớ thay ta nhọc lòng.” Lời này đậu đến mọi người nhạc lên.
Tỷ muội vui vẻ nói chuyện, ngự tiền tiểu thái giám lại đây cung thỉnh Mai Như nói: “Vương phi, Hoàng Thượng mời ngài qua.”
“Chuyện gì?” Mai Như hỏi.
Tiểu thái giám nói: “Là chuyện công chúa Tây Khương”
Nghe nói là A Mâu, Mai Như nghĩ đến tôi qua Phó Tranh có cách đối phó A Mâu, chắc là chuyện này. Nàng “Ừ” một tiếng, quay đầu không yên tâm nói với Mai Thiến vài câu. Mai Thiến giận cười nói: “Vương phi cũng mau chút có tin tức tốt, chúng ta càng thêm vui.”
Mai Như nhấp môi cười, lấy lời nói lừa gạt: “Nhị tỷ tỷ thật đúng là toàn tân! Đừng lo cho ta, lo lắng đứa bé trong bụng” Mọi người lại vui vẻ
Khi Mai Như đến chỗ Duyên Xương Đế, Phó Tranh vừa lúc đứng ở bên ngoài.
Trời trong suốt xanh thẳm, người nọ càng thêm đẹp, xa xa nhìn giống như bút vẽ phác họa, dáng người cao dài, như cây tùng dưới gió.
“Điện hạ sao lại ở đây?” Mai Như hơi bất ngờ.
Phó Tranh nhợt nhạt cười. Nụ cười như gió mùa xuân, vẻ đẹp đến tâm gan. Mai Như cũng sửng sốt một lát. Phó Tranh nói: “Đang theo phụ hoàng bàn chút việc, nghe nói nàng muốn lại đây, thì ở chỗ này chờ.”
Lời nói săn sóc ở lỗ tai, chọc đến mọi người không khỏi thầm nghĩ, Yến Vương sao tốt với Yến Vương phi như vậy? Đặt nàng ở đầu quả tim, hận không thể để ở lòng bàn tay, bao bọc cẩn thận. Lại nhìn Mai Như, bọn họ nhất thời vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
A Mâu nhìn hai người ân ái, nghĩ đến Phó Tranh lúc trước ở trước mặt minhfkhông biết xấu hổ uy hiếp, rất vô sỉ, không chút tình cảm, nàng tức giận hận không thể dậm chân. Lúc này nuốt sâu xuống một hơi, A Mâu nghiêm túc nói với Duyên Xương Đế: “Hoàng đế bệ hạ, loạn thần nào đó phạm thượng đến ta, bản công chúa lập tức hồi triều.”
Chuyện này xảy ra bất ngờ, Mai Như hơi đơ người, vội vàng phiên dịch cho Duyên Xương Đế nghe.
Duyên Xương Đế cũng không hề giữ nàng, lập tức sai người hộ tống công chúa A Mâu về nước. Đương nhiên, điều kiện tiến cống không cần bàn lại, bởi vì A Mâu còn phải mượn binh Ngụy triều. A Mâu giận dữ, nhưng lại không thể phát tác. Bởi vì nàng vừa phát tác, Phó Tranh lạnh lùng nhìn lại đây, tràn đầy uy hiếp.
Người này nhân lúc nàng không ở Tây Khương, vậy mà hiểm ác dùng chiêu, hiện tại bức cho nàng không có đường để đi, còn phải cúi đầu xin Ngụy triều xuất binh. A Mâu càng nghĩ càng không phục, lại cũng chỉ có thể một mình bực bội.
Duyên Xương Đế lại đột nhiên đề nghị nói: “Để Như nha đầu thay trẫm tiễn ngươi một đoạn đường.”
Phó Tranh không muốn, vội ngắt lời nói: “Phụ hoàng, A Như hôm nay muốn theo nhi thần đi Liêu Đông.”
Mai Như đột nhiên đã bị kẹp ở giữa, nàng có chút khó xử mà nhìn Phó Tranh.
Duyên Xương Đế nghe xong thoáng nhíu mày: “Như thế……” Hắn mặt ủ mày chau nói: “Chuyện này xác thật khó xử.” Người phiên dịch đã thiếu, A Mâu lại là nữ nhân yếu đuối, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có Mai Như thích hợp. Duyên Xương Đế nhìn Mai Như.
Mai Như trầm mặc, hành lễ góp lời nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng đang suy nghĩ việc này, hiện giờ các nơi buôn bán giao thương nhiều, hay là lập một thông dịch quán ở Hồng Lư Tự, có người chuyên dịch ngữ văn, còn có phụ trách phiên dịch công văn, như vậy về sau sẽ không cần căng thẳng như vậy nữa.”
Lời này vừa ra, Phó Tranh có chút kinh ngạc. Đêm qua hắn giúp Mai Như nghĩ chính là con đường này, không ngờ tới Mai Như tự mình tính toán, hơn nữa nói ra!
Duyên Xương Đế gật gật đầu, thực mau lại thở dài nói: “Ban đầu cũng có, chỉ là mấy thế hệ chiến loạn hoang phế, hiện giờ xác thật yêu cầu một lần nữa chỉnh đốn.” Cân nhắc, hắn hỏi Phó Tranh: “Thận Trai, con xem, có tiến cử ai không?”
Phó Tranh cung kính chắp tay thi lễ nói: “Phụ hoàng, cử người hiền không tránh người nhà, nhi thần đương nhiên là tiến cử phu nhân.” Đêm qua Phó Tranh đã hạ quyết tâm, nếu Mai Như am hiểu việc này, hắn sẽ giúp nàng, để nàng làm đại sự, những người khác đỡ phải nhớ thương phu nhân hắn, cũng có thể lập công trước mặt Duyên Xương Đế.
Phó Tranh nói cực kỳ thản nhiên, Mai Như lại sửng sốt chỗ đó. Lời này không khỏi kinh thế, dù cho là Mai Như chính mình đề nghị, nàng vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng. Mai Như nghiêng đầu nhìn hắn. Chỉ thấy ánh mắt Phó Tranh trầm tuấn, cũng không có dáng nói đùa, hắn đúng thật tiến cử nàng. Mai Như ngơ ngẩn nhìn, chợt, tim đập mạnh, trong lòng cảm động.
Người này đối với nàng thật sự tốt, tốt đến nỗi chuyện lễ giáo có thể vứt toàn bộ, chỉ mong nàng có bầu trời của riêng mình.
Mai Như nhìn Phó Tranh. Nàng bỗng nhiên có suy nghĩ, trên thế gian này không ai đối tốt với nàng như Phó Tranh
Duyên Xương Đế ha ha cười nói: “Thật đúng là cử người tài không tránh người thân.” Suy nghĩ một lúc, Duyên Xương Đế gật đầu nói: “Như nha đầu đúng là rất thích hợp. Nhưng dù gì là một nữ nhân, cũng không tiện lắm. Nếu nha đầu nguyện ý, trẫm có thể hạ chỉ ban ngươi từ ngũ phẩm đến chức chưởng quán.” Dứt lời, lại hỏi Mai Như: “Ngươi có bằng lòng hay không?”
Chuyện này phát triển hoàn toàn vượt qua dự đoán của Mai Như, nàng vẫn nhìn Phó Tranh, có chút không biết làm sao, giống như dò hỏi hắn.
Bộ dáng mê mang đặc biệt chọc người, Phó Tranh thật muốn sờ sờ đầu nhỏ. Phó Tranh đáy lòng mềm mại, nói với Mai Như: “A Như, đều nghe ý nàng.”
Mai Như bất ngờ, càng không thể tưởng tượng. Phó Tranh sủng nàng như vậy, không khách khí nàng, đều theo ý nàng, vô cùng vui vẻ, tự do tự tại tồn tại. Mai Như nói không rõ nguyên do, trong lòng cảm động sắp tràn ra, bao quanh lấy nàng khiến nàng hơi buồn, cũng hơi khó chịu.
Mai Như vành mắt ửng đỏ, gật gật đầu đồng ý.
Duyên Xương Đế ngay sau đó hỏi: “Như nha đầu có tính toán gì với thông dịch quán không?”
Việc này Mai Như cân nhắc thật nhiều ngày, lúc này trả lời: “Hiện giờ trong triều người biết phiên dịch cũng không nhiều, nhi thần cảm thấy có thể mời ít người am hiểu vào quân, học tập triều đại văn tự, bù đắp nhau……”
Duyên Xương Đế khen ngợi gật đầu, lại đề nghị nói: “Không bằng lần này theo A Mâu về Tây Khương, tự mình tuyển người Tây Khương? Thận Trai ngươi cảm thấy như thế nào? Có để Như nha đầu đi hay không?”
Phó Tranh hôm nay phải về Liêu Đông, hắn rời vài ngày, không trì hoãn được nữa, hôm nay vốn dĩ muốn dẫn Mai Như đi…… Phó Tranh nhìn Mai Như, Mai Như cũng nhìn hắn. Đối diện với mắt nàng, lòng Phó Tranh không nỡ, hắn thật sự luyến tiếc người này. Hắn ở bên ngoài, luôn nhớ thương nàng, sợ nàng bị người ta bắt nạt…… trầm mặc, Phó Tranh nói với Mai Như: “Ý kiến phụ hoàng không tồi, nàng thích là được.”
Hắn nói qua, hắn không miễn cưỡng nàng.
Mai Như chỉ ngơ ngác nhìn hắn, Phó Tranh quay đầu nói: “Phụ hoàng, có thể cho phép thần và Mai Như ngày mai mới đi?”
Duyên Xương Đế than một tiếng, nói: “Thôi, trẫm không chia rẽ các ngươi, các ngươi đi Liêu Đông đi. Đợi đầu xuân sang năm mang cho trẫm đứa cháu về thì tốt rồi, chuyện thông dịch không nóng nảy.”
“Không cần.” Phó Tranh trả lời, “Nếu A Như thích, nàng buông tay đi làm là được, ta chỉ là có chút lời nói muốn dặn nàng.”
Nghe hắn nói như thế, Mai Như ngơ ngẩn, trong lòng có chỗ hoảng.
Ban đêm, Phó Tranh ôm nàng, dặn dò nói: “Tây Bắc bắt đầu rối loạn, nàng phải thật cẩn thận, đừng làm cho ta lo lắng.” Lại tính toán hành trình, thì thầm: “Hiện giờ đã tháng chín, từ nơi này đi Tây Khương ít nhất phải hai ba tháng, một đi một về…… Ta tranh thủ hồi kinh, nàng cũng sớm trở về.”
Nghe người này lải nhải dặn dò, đáy lòng Mai Như mềm xuống, có chỗ vẫn là khó chịu. Nàng nhìn Phó Tranh, gật gật đầu.
Người này hiếm khi ngoan ngoãn, Phó Tranh nhìn ở trong mắt, lại không bỏ được nàng. Hắn vốn dĩ có thể dẫn Mai Như đi Liêu Đông, hiện giờ vì nàng muốn làm việc, hắn chỉ có thể nhịn một chút. Phó Tranh ôm nàng, chỉ cảm thấy không nỡ.
Thân hình hắn vừa cứng vừa nóng, là núi cao ở thế gian. Hắn vì nàng che mưa chắn gió, còn thay nàng nghĩ mưu, chỉ mong nàng vui vê
Mai Như cảm động, nàng chống trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng rũ mắt.
Lông mi dài lướt qua áo trong hắn khiến hắn sinh ta ý nghĩ. Phó Tranh cúi người hôn mặt nàng, lại hôn cổ. Môi hắn rất mềm mại, chạm vào cổ trắng nõn cổ, vẫn là mẫn cảm. Sự mẫn cảm có thể khiến cả người rùng mình. Mai Như nhẹ nhàng run rẩy. Nàng lúc này chịu đựng sợ hãi, cũng không có động. Người này phải đi, một đời hắn vì nàng làm nhiều như vậy, còn không biết khi nào gặp lại…… Mai Như khép mắt, lông mi run rẩy.
Phó Tranh thuận thế hôn xuống dưới.
Quần áo cởi một nửa, lộ ra kiều mỹ, như yêu tinh quyến rũ người, chỉ chờ hắn sa vào.
Bên ngoài là tiếng gió thảo nguyên, bên trong là người nhẹ nhàng thở dốc, từng tiếng áp lực lại khắc chế, lại khắc vào xuống cốt.
Mai Như cảm thấy chính mình đang phiêu lãng như chiếc thuyền nhỏ, nàng chỉ có thể theo hắn chìm nổi, tùy ý hắn sắp xếp, hoặc là như vậy, cảm thấy thẹn mà tư mật.
Lực hắn lớn như vậy, như xé nát tinh thần nàng, không biết đưa đi phương nào.
Tới cuối cùng p, người nọ lại ngừng. Hắn từ trong thân thể nàng ra. Sự chặt chẽ dán sát theo hắn rời đi, có vẻ càng thêm rõ ràng. Mặt Mai Như nóng bỏng, khó hiểu lại thẹn đỏ mặt nhìn Phó Tranh. Ban đêm, hắn quay người, đặt đồ bên cạnh khăn gấm thượng. Mai Như giật mình, bỗng nhiên toàn bộ hiểu được, người này lần trước nhìn thấu nàng ăn thuốc tránh thai, hắn chưa nói, càng không trách nàng, một người một mình thừa nhận, sự đau đớn này…… Mai Như ngây ngốc nhìn hắn. Phó Tranh cẩn thận lau sạch sẽ hai người, sau đó ôm nàng nghỉ ngơi.
Mai Như xấu hổ không biết làm sao. Phó Tranh vuốt tóc đang ướt của nàng, hôn mặt nàng, chỉ nói một câu: “Thân thể nàng không được tốt, nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Hắn còn thay nàng tìm cớ.
Vành mắt Mai Như bỗng dưng đỏ. Nàng cúi đầu, chống ngực rắn chắc của hắn, đáy lòng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác không nỡ. Sự không nỡ này lặng lẽ, sinh ra chồi non, lưu luyến ở trên đầu quả tim.
Sẽ đau, sẽ khó chịu, còn sẽ luyến tiếc.
Đêm nay, Phó Tranh lại muốn nàng vài lần.
Có lẽ là ly biệt nên tăng thêm ái tình, Mai Như nỗ lực khắc chế sợ hãi, cảm giác xé rách cũng không đau như vậy, nàng nhắm hai mắt, hơi chau giữa mày, cũng cảm nhận được cảm giác đau như không đau.
Hắn hôn lưng nàng, bóng loáng như ngọc.
Hắn không ngừng gọi tên nàng, từng tiếng chiếu vào đáy lòng, như tưới chồi non ấy.
Mai Như bị hắn qua lại lăn lộn, mỗi một chỗ đều có dấu hắn, chỉ thuộc về hắn.
Nhưng Phó Tranh còn chưa đủ, ở trên dấu vết, lại lần nữa thành kính hôn môi. Mai Như ở trong tay của hắn, giống như nước, thừa nhận hắn, còn có tất cả tình ý của hắn.
Đêm rất dài, như lại ngắn, giống như như thế nào cũng không đủ.