Kinh thành vô cùng náo nhiệt vào ngày mười lăm tháng giêng. Dòng người chen chúc từ đầu đường tới cuối ngõ, Phó Chiêu đi vài con phố mới tìm thấy Mai Như.
Thiếu nữ đứng dưới một ngọn hoa đăng lưu ly giữa biển ánh sáng. Nàng mặc chiếc áo hai màu hồng trắng phối với váy dài nhạt màu, mái tóc đen được búi lệch và cố định bằng cây trâm hình hoa gáo trắng. Sợi dây đính ngọc trai rủ xuống từ cây trâm, tô điểm cho vẻ sinh động trên gương mặt đẹp của cô nương.
Không biết Mai Như đang nói gì với Mạnh Uẩn Lan mà nàng chợt bật cười, nụ cười ấm áp kia lập tức bay vào tim người ta. Phó Chiêu thoáng thẫn thờ rồi cấp tốc lại gần.
“Tuần Tuần,” Phó Chiêu gọi.
Tiếng kêu đó khiến Mai Như lẫn Mạnh Uẩn Lan xoay người cùng lúc.
Mạnh Uẩn Lan thấy Phó Chiêu hưng phấn chạy tới từ phía bên kia dòng người bèn dùng cùi chỏ thúc Mai Như, nàng ấy thì thào, “Tuần Tuần, tên điện hạ ngốc đến kìa.”
“Đừng luôn miệng chê người ta ngốc, hắn không ngốc đâu.” Mai Như cười bất đắc dĩ.
Mạnh Uẩn Lan khoanh tay thở dài, “Nhưng ta thấy hắn ngốc lắm.”
Nàng ấy vừa nói vừa nhìn Phó Chiêu ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt hai cô gái. Mạnh Uẩn Lan không thấy mặt mũi Phó Chiêu gần hai năm trời; giờ hắn sở hữu vóc dáng cao ráo cùng khóe môi đượm ý cười trong trẻo, khiến bao cô nương ngoái đầu nhìn. Nhưng Mạnh Uẩn Lan nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của hắn ngố ngố, hay thậm chí là ngớ ngẩn. Chẳng hiểu sao nàng ấy bỗng nhớ tới hai giỏ hạnh hôm sinh nhật Tuần Tuần. Thiếu nữ liếc tên điện hạ ngốc vẫn chưa hay biết gì rồi thầm cảm khái, sau đó nàng ấy cất tiếng chào hỏi.
Phó Chiêu gật đầu đáp trả, “Mạnh cô nương.” Mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Mai Như, “Các ngươi đang chơi gì thế?”
Mai Như đáp, “Chúng ta chơi đố đèn.”
Nguyên ca nhi của Mai phủ gặp được đồng môn nên đã đi uống rượu xã giao. Hiện tại còn mỗi Mai Như, Mạnh Uẩn Lan cùng Bình tỷ nhi chơi đố đèn; Mạnh Vũ thì đứng bên cạnh. Mai Như giới thiệu Bình tỷ nhi với Mạnh Vũ, Phó Chiêu gật một cái rồi ngoan ngoãn đứng sau Mai Như để xem bọn họ chơi.
Phó Chiêu chơi đố đèn rất dở, song chỉ cần ngắm nàng là hắn đủ vui ngất ngây.
Hắn quả thật ngốc nghếch.
Mạnh Uẩn Lan nghiêng đầu ngó Phó Chiêu rồi nắm tay Bình tỷ nhi, “Bình tỷ nhi, chúng ta đến đằng kia xem xiếc đi.”
Bình tỷ nhi cũng không thích chơi đố đèn, nàng ta lập tức gật đầu khi nghe đề nghị đó. Tứ cô nương Mai phủ quay đầu lại để gọi tam tỷ tỷ đi cùng nhưng ánh mắt nàng ta tình cờ xẹt ngang qua mặt Phó Chiêu. Hình như Bình tỷ nhi hiểu ra điều gì đấy, cô nhóc đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Mặt Mai Như đỏ ửng trước nụ cười đầy ám chỉ của Bình tỷ nhi, nàng định mở miệng song hai người đã thúc giục Mạnh Vũ nhanh chân lên. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến rạp xiếc và sau một hồi chen lấn thì mất tăm mất tích. Mai Như thấy thế liền đứng sững tại chỗ, nàng hơi mất tự nhiên.
Thế này khác gì cố tình tác hợp Phó Chiêu với nàng?
Phó Chiêu luống cuống y hệt nàng, ban đầu có nguyên một nhóm người còn đỡ song giờ chỉ có hai người bọn họ. Thiếu niên nhìn cô nương đứng cạnh mình, hắn ra vẻ bình tĩnh, “Tuần Tuần, chúng ta cũng ra đằng kia xem nhé?”
Miệng Mai Như ậm ừ nhưng trong lòng bận nghĩ việc khác. Mấy năm qua, dù nàng chậm hiểu cỡ nào thì ít nhiều gì vẫn đoán được tâm tư Phó Chiêu. Việc này thật khó xử; nếu Phó Chiêu thổ lộ, nàng cần nghĩ cách nói rõ ràng.
Hai người sánh vai dạo bước, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng nên cứ lặng thinh và càng chẳng có tâm trạng ngắm phố phường.
Đi được một lát thì Phó Chiêu âm thầm nhìn sang bên cạnh.
Khuôn mặt trắng nõn lọt vào tầm mắt hắn, đấy không phải khuôn mặt đẹp nhất trần đời mà vẫn khiến hắn nhớ mãi. Hai người từng đấu khẩu, từng giận dỗi nhau, từng cùng ăn vô số món ngon. Phải rồi, hắn còn dạy nàng bắn tên nữa. Lúc đó hắn đã bất cẩn chạm phải tay nàng…
Phó Chiêu lặng lẽ quay mặt đi, hắn mím môi trong lúc con tim đập loạn nhịp. Xung quanh cực kỳ ồn ào; tiếng la hét, tiếng rao hàng, tiếng cười nói nối đuôi nhau vang lên. Chúng tràn vô tai thiếu niên song vào khoảnh khắc này, hắn chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch. Phó Chiêu siết chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi. Hắn dừng bước rồi nhìn sang Mai Như, đồng thời gom hết dũng khí để hô, “Tuần Tuần.” Mai Như quay đầu lại, vừa đối mặt với ánh mắt nàng là những lời hắn muốn nói nhút nhát ngừng ngay đầu lưỡi.
Rất lâu sau Phó Chiêu mới ngượng ngùng hỏi, “Tuần Tuần, tranh chữ ta nhờ ngươi viết đâu?”
Mai Như mỉm cười, “Nha hoàn của ta đang giữ, để ta đưa cho ngươi.” Nói rồi nàng nhìn đằng sau. Đêm nay đông đúc nên Tĩnh Cầm lẫn Ý Thiền đứng gần đó, Mai Như liếc một cái là thấy hai người. Tĩnh Cầm thấy cô nương nhìn phía này thì hiểu ý ngay, nàng ấy giao bức tranh chữ trong tay mình cho gã sai vặt của Phó Chiêu.
Xung quanh đông người làm Phó Chiêu chẳng biết bày tỏ tình cảm thế nào, hắn đang nghĩ cách thì bên cạnh đột ngột truyền đến tiếng cười khẽ, “Thập nhất đệ.”
Âm thanh ấy nghe vừa vui vẻ, vừa âm u lạ thường.
Toàn thân Mai Như cứng đờ, nàng khỏi nhìn cũng biết là gã thái tử dai như đỉa đói!
Phó Chiêu bước chếch về phía trước để chắn cho Mai Như, hắn tính thi lễ với thái tử nhưng gã cản lại, “Ở ngoài thì đừng khách khí.” Gã nhìn Mai Như lúc nói chuyện, có điều gã thấy mỗi góc váy nàng. Điều này làm thái tử cười lạnh lùng với Phó Chiêu, “Thập nhất đệ và tam cô nương có nhã hứng thật.” Gã vốn nghĩ Phó Tranh và Mai Tam có tình cảm với nhau, giờ coi bộ Phó Chiêu mới là nam chính trong mối quan hệ đấy; Phó Tranh chẳng qua đang che chở thằng em ruột thôi.
Phó Chiêu không đáp lời, hắn cung kính vái chào và kiên quyết che kín người Mai Như.
Ánh mắt thái tử lạnh gấp bội, gã thích thú gật đầu rồi đi vào Cảnh Vân Lâu ở bên cạnh.
Gã vừa khuất dạng là Mai Như thở hắt ra.
Phó Chiêu xoay người lại và tính lôi Mai Như đi theo bản năng. Tay hắn đã giơ lên song cuối cùng hắn thấy không ổn nên nói gọn lỏn, “Tuần Tuần, đi thôi.”
Mai Như gật đầu.
Hai người gấp gáp rẽ hướng khác. Tại căn phòng trên lầu hai, thái tử hờ hững nhìn xuống dưới và cất tiếng cười khẽ.
Chạm trán thái tử làm Phó Chiêu hết hứng ngắm cảnh. Hắn vẫn cố trấn an Mai Như dù đầu óc đang rối loạn, “Phụ hoàng đã tứ hôn cho gã, Tuần Tuần không cần lo nữa.”
“Tứ hôn?” Thông tin bất ngờ trên khiến Mai Như hơi kinh ngạc.
Phó Chiêu gật gù, “Hôm nay hoàng hậu nương nương mới xin ý chỉ từ phụ hoàng.”
Mai Như thoáng bình tâm khi nghe thái tử được tứ hôn, song cứ nghĩ đến ánh mắt gã là nàng thấy buồn nôn. E rằng dù đã lấy chính phi thì gã vẫn ấp ủ mưu đồ đen tối khác. Mặt mũi Mai Như tái nhợt vì suy đoán ấy.
Phó Chiêu tiếp tục cân nhắc nên thổ lộ ra sao. Trước mặt là biển người, sau lưng là gã sai vặt lẫn nha hoàn; hắn hoàn toàn chẳng có gan hỏi Mai Như. Phó Chiêu quay đầu nhìn nàng và vô thức thở dài. Mai Như tò mò nhìn hắn khiến mặt Phó Chiêu dần trở nên cứng ngắc. Hắn ngó nghiêng phía trước, “Chúng ta đi thêm tí nữa đi.”
Phía trước là một con hẻm vắng lặng, Phó Chiêu hạ quyết tâm và liếc nhìn gã sai vặt thân cận. Gã sai vặt hiểu ý bèn đứng ở gần đấy. Phó Chiêu lại gần Mai Như rồi thẹn thùng bảo, “Tuần Tuần, ta có một chuyện muốn nói với ngươi từ lâu.”
Hắn vừa thốt ra mấy lời đó là Mai Như đoán được Phó Chiêu định nói gì, nàng cũng tính nhân cơ hội này để nói rõ mọi chuyện. Đây là việc dễ gây khó xử, Mai Như thấy Tĩnh Cầm và Ý Thiền đang tiến đến thì vội đưa mắt ra hiệu. Hai nha hoàn lập tức dừng bước tại vị trí hơi xa nàng.
Nơi này quá tĩnh lặng, Phó Chiêu đứng sát đầu hẻm để giữ lễ nghĩa.
Trái tim hắn đang đập điên cuồng.
Những câu tâm tình lượn lờ ngay trên đầu lưỡi nhưng hắn chẳng biết mở miệng thế nào. Phó Chiêu siết chặt tay thật lâu trước lúc dồn hết can đảm để nhìn Mai Như bằng ánh mắt trong veo.
“Tuần Tuần,” hắn lắp bắp, “từ ngày nghe tin hôn sự giữa ngươi với Nguyễn tứ lang không thành thì ta luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện. Có điều ta mãi chẳng gặp được ngươi… Hôm ở phủ Bình Dương tiên sinh, ta đã định hỏi ý ngươi nhưng ai ngờ hôm ấy tiên sinh không khỏe nên ta ngại hỏi kỹ. Hôm nay nếu không hỏi ngươi thì ta…”
Hắn căng thẳng khôn xiết, những lời dông dài của hắn chẳng có nội dung rõ ràng nhưng đồng thời lại bày tỏ mọi nỗi niềm. Đấy là tình cảm trong sáng tốt đẹp của một thiếu niên ngây thơ.
Không hiểu sao nỗi chua xót bỗng trào dâng nơi đáy lòng Mai Như, lệ vương trên mắt người con gái.
Nàng đâu đành lòng nghe tiếp nên vội ngắt lời, “Điện hạ.”
Phó Chiêu sửng sốt, hắn ngừng nói để nhìn Mai Như ở bên trong hẻm. Hắn ngờ nghệch hỏi, “Sao thế?” Hắn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mai Như trầm mặc đáp, “Điện hạ, kỳ thật ta…”
Dù đã sống hơn ba mươi năm thì nàng cũng không biết cách từ chối. Mai Như luôn ở thế bị động, việc theo đuổi người khác suốt thời gian dài làm nàng tự ti. Chưa từng có ai yêu mến nàng như thế. Tình cảm ấy tựa ngọn gió mát, hay tựa dòng nước trong vắt chảy cuồn cuộn. Nội tâm Mai Như bần thần lẫn chua xót, nàng không thể chấp nhận nó. Ban đầu nàng coi Phó Chiêu là cậu em chồng, về sau hắn thành người bạn tốt chân chính kiêm đối thủ đấu võ mồm cho vui. Nàng chẳng hề dành tình yêu nam nữ cho hắn thì sao có thể chấp nhận?
Mai Như nhìn Phó Chiêu.
Nàng chỉ nói năm chữ cụt ngủn – đấy còn không phải một câu hoàn chỉnh – mà Phó Chiêu đã hiểu hết. Tuần Tuần không thích hắn và cũng chẳng muốn lấy hắn làm chồng. Suy nghĩ này khiến Phó Chiêu ngơ ngác nhìn Mai Như, nàng đáp lại hắn bằng ánh mắt buồn bã.
Sắc mặt Phó Chiêu trắng bệch, đầu óc hắn choáng váng như vừa bị đánh. Trong lúc thất thần, hắn xoay người bước ra ngoài con hẻm. Ngoài kia là cảnh tượng náo nhiệt dưới ánh đèn lung linh, người đến người đi như mắc cửi. Liên tục có người đi ngang qua hắn, bọn họ cười đùa ầm ĩ nhưng Phó Chiêu chẳng nghe thấy gì. Hắn ngẩn ngơ đứng tại chỗ với bàn tay cuộn tròn. Hồi lâu sau hắn mới chớp mắt và hồi phục tinh thần.
Phó Chiêu quay vào trong con hẻm để tìm Mai Như.
Thế nhưng nơi đây nào còn bóng dáng nàng?
Chỗ nàng đứng hồi nãy chỉ còn nền gạch xanh trơ trụi chứ đâu có ai khác.
Trái tim Phó Chiêu run rẩy, hắn gào to “Tuần Tuần” mấy lần liền trong lúc chạy từ đầu hẻm bên này sang đầu hẻm bên kia. Lấy đâu ra người trả lời hắn? Cả người Phó Chiêu lạnh toát, trước khi đi thất ca đã nhắc hắn đề phòng bọn buôn người, chưa biết chừng chính thái tử cũng nhúng tay vô… Trong chớp mắt, tay hắn run bần bật còn mắt thì nóng lên. Phó Chiêu lo sốt vó và tự trách bản thân vô dụng, hắn chạy ra ngoài gọi gã sai vặt cùng tìm Mai Như với mình. Ý Thiền lẫn Tĩnh Cầm hoang mang chạy đến, tình cảnh hiện tại làm bọn họ sợ tới mức phát khóc.
Oo———oOo———oΟ
Tại căn phòng trên lầu hai Cảnh Vân Lâu, thái tử sung sướng nở nụ cười nham hiểm. Gã đứng dậy rồi đi xuống lầu một.
Chờ Mai Như thành tàn hoa bại liễu thì gã sẽ miễn cưỡng đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, để xem lúc đó nàng còn mặt mũi cự tuyệt gã không.
Đừng hòng mơ tưởng vị trí chính phi, cho nàng làm thiếp đã là ơn huệ to lớn với phủ Định Quốc Công.
Hễ nghĩ đến vòng eo thon thả, dáng người thẳng tắp, cùng bộ ngực căng phồng của cô nương kia là lòng gã nổi lửa hừng hực. Gã thèm thuồng được đè nàng xuống để dập lửa.
Ngoài đường đầy ắp gia đinh chạy tán loạn tìm người, thái tử cười lạnh băng. Gã dẫn người xông vào một viện tử nhỏ dựa theo kế hoạch định sẵn. Quả nhiên bên kia lớp rèm mỏng có người đang giở trò đồi bại ở trên giường. Thái tử nổi trận lôi đình khi nghĩ đến Mai Như bị kẻ khác làm bẩn trước, ngọn lửa trong lòng gã dữ dội gấp trăm lần. Gã dữ tợn trừng mắt nhìn thuộc hạ, đồng thời đá văng kẻ đang áp sát thân thể cô gái.
Kẻ đó sợ hãi xin tha rồi cuống cuồng cầm quần chạy trốn. Một nhát đao vung lên chém đứt đầu hắn, máu bắn tung tóe khắp nơi!
Cô gái trên giường đã ngất xỉu, thái tử nôn nóng ngồi xuống mép giường và vén tóc nàng ta. Gương mặt xinh đẹp nhưng cắt chẳng còn hột máu lộ diện.
Thái tử vừa thấy rõ mặt nàng ta liền sợ tới mất hồn mất vía–
Chu Tố Khanh?!