“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Tiểu thái giám lảo đảo chạy vào Càn Thanh Cung, Thạch Đông nhíu mày, “Chưa đến giờ Mẹo[] mà ầm ĩ gì đấy?”
Tiểu thái giám vừa run rẩy chỉ bên ngoài vừa hoảng sợ thông báo, “Thạch Thống lĩnh, Mai Quý nhân tự sát tại lãnh cung! Người hầu của quý nhân là Tĩnh Cầm cũng chết theo chủ…”
Thạch Đông sững sờ trước tin này, hắn vội xoay người vào điện.
Phó Tranh đã ngồi dậy trên long sàng vàng kim, trông hắn hơi khó chịu.
“Có chuyện gì thế?” Phó Tranh nghiêm khắc hỏi.
Thạch Đông cau mày và hạ thấp giọng, “Hoàng thượng, Mai Quý nhân đã chết.”
“…”
Phó Tranh thoáng ngây ra, hắn sai người hầu hạ mình thay quần áo rồi ngồi long liễn đến lãnh cung. Lãnh cung to rộng nhưng chỉ có mình nàng ở, là thê tử kết tóc một thời của hắn. Nơi này thật sự vắng lạnh, trong sân trồng duy nhất một cái cây. Mùa thu khô lạnh nên lá cây héo tàn với những cành cây già mọc nghiêng ngả, trông chúng cạn kiệt sức sống.
Bên trong điện trống hoác lẫn tối tăm, ánh sáng không thể lọt vào đây. Đã có người nâng thi thể tới chỗ sáng, hắn nhìn từ xa thì thấy nàng nằm bất động trên đất. Một miếng lụa trắng che khuất mặt người đang nằm im lìm.
Phó Tranh bước xuống long liễn, bóng người trên mặt đất khiến tim hắn thắt lại. Người đàn ông ngơ ngẩn đi vào trong điện.
“Hoàng thượng, coi chừng vấp ạ.” Thạch Đông ngăn cản hắn.
Phó Tranh nghiêm nghị khoát tay, hắn lặng lẽ vào cái nơi tịch mịch đến mức chỉ dành cho người chết.
Trước khi chết, người nằm trên đất đã thay một bộ trang phục trắng sạch sẽ song giờ nó bị nhiễm màu đỏ thắm của máu. Cây trâm phù dung cắm sâu vào ngực nàng, máu chảy dọc theo thân trâm để lan khắp nơi như thể đóa hoa diễm lệ nhất thế gian đang nở bừng.
Vẻ đẹp ấy thiêu đốt hai mắt Phó Tranh và làm chúng nóng tột độ. Thân thể Phó Tranh run run, hắn trầm mặc vén miếng lụa trắng khỏi mặt nàng.
Bên dưới miếng lụa là gương mặt tĩnh lặng của người phụ nữ, nó tái nhợt chứ chẳng có chút hồng hào. Lần này nàng không trang điểm hay đeo trang sức, chỉ để xõa mái tóc dài đen nhánh. Nàng nằm yên tại chỗ với đôi mắt nhắm nghiền; nàng hiếm khi mềm yếu như vậy, cũng chả biểu lộ buồn vui hay giận hờn.
Nàng sẽ không bao giờ mở mắt nữa.
Suy nghĩ ấy giống cây gậy đập xuống đầu làm Phó Tranh choáng váng.
Mai Như đi rồi, nàng bị hắn bức tử, bị những lời hắn nói đêm qua dồn đến đường cùng.
Tuần Tuần, tỷ tỷ của nàng sắp vào cung. Từ nhỏ nàng ấy đã đối xử tốt với nàng, tâm địa lại mềm yếu, trẫm không muốn nàng ấy khó xử.
Tuần Tuần, trời đất bao la, nàng có thể đi đâu chứ? Trẫm niệm tình phu thê giữa hai ta, nàng hãy tự đến lãnh cung…
Nàng tới lãnh cung, vì chẳng còn đường để đi nên nàng tuyệt vọng đâm cây trâm phù dung vào ngực.
Phó Tranh bình tĩnh ngắm Mai Như trong lúc tay hắn mơn trớn mặt nàng. Gương mặt kia mất hết độ ấm, sự lạnh lẽo thay thế hỉ nộ ái ố.
Mai Như thật sự đi rồi…
Phó Tranh vừa thấy rõ thực tế thì tim hắn như bị đao kiếm băm vằm, hắn khom lưng để bế lên thi thể đã sớm đông lạnh. Mai Như bất lực dựa vô ngực hắn, tóc nàng rủ xuống còn hai tay buông thõng; tay nàng lắc qua lắc lại giống vật chết. Phó Tranh vén tóc Mai Như nhưng nàng không phản ứng, tay hắn chỉ thấy lạnh.
Hắn ôm Mai Như rời khỏi cung điện đìu hiu.
Vầng dương mùa thu ló dạng, ánh nắng ấm áp lan tỏa mà mặt nàng vẫn trắng bệch như tờ giấy. Trắng thế này thì có đánh phấn cỡ nào cũng vô dụng.
Phó Tranh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình. Hồi lâu sau, đôi mắt đen nhìn lên và hắn thẫn thờ đi từng bước ra khỏi lãnh cung.
“Hoàng thượng?” Thạch Đông thử gọi.
Phó Tranh khựng lại, hắn nhìn phía trước khi lạnh lùng nói, “Trẫm muốn ở bên hoàng hậu trong chốc lát.”
Hoàng hậu?
Mọi người hoang mang nhưng mau chóng hiểu ra, một tiểu thái giám gần đấy gân cổ gào, “Hoàng hậu băng thệ, hoàng hậu băng thệ…”
Những tiếng gào đó ồn ào chói tai, chúng giống cung tên bắn thủng ngực hắn. Tay Phó Tranh ôm chặt người trong lòng. Hai bên hắn là cung tường đỏ sậm lẫn mái lưu ly xanh lục, hắn thì mặc xiêm y vàng rực từ đầu đến chân. Hắn ôm vợ cả của mình, mỗi bước chân đều nặng nề.
Vô số người quỳ trên con đường ngoài lãnh cung, bọn họ gào khóc tới chấn động núi sông. Âm thanh thảm thiết ấy tựa khúc ca bi ai.
Tay Phó Tranh run rẩy.
Hắn chẳng hề thích âm thanh đó.
Người đàn ông cụp mắt xuống, nàng vẫn đang dựa vào ngực hắn với đôi mắt nhắm nghiền đầy thanh thản. Gió thổi tà váy trắng lấm tấm chấm đỏ; mỗi một chấm là máu nàng, mỗi một chấm là đóa mai đỏ được nàng cúng tế bằng cả mạng sống. Phó Tranh lẳng lặng ngắm nhìn, con ngươi đen như mực đột ngột hóa đỏ.
Màu đỏ tươi trong mắt là máu từ trái tim bị lăng trì của hắn.
Hắn không muốn bức tử nàng, ấy vậy mà hai người cứ ngu ngốc đi tới bước đường này.
Người phụ nữ trong vòng tay hắn nhẹ tựa lông hồng, khác hẳn tiểu cô nương hắn gặp năm nào. Năm đấy sắc xuân phủ kín bầu trời, nàng trộm ngó hắn với đôi mắt mến mộ. Phó Tranh đã gặp ánh mắt kiểu đó bao lần nhưng hắn lại để ý cô nương này. Bởi vì hắn biết nàng vừa ghé qua Đông Cung. Thế là hắn bất ngờ dừng chân rồi hỏi, Ngươi là người Mai phủ?
Nếu hắn biết hôm nay Mai Như sẽ chết thảm ở đây, có lẽ hắn sẽ không hỏi hay nhìn nàng, để chừa cho nàng một con đường sống.
Lúc ấy Mai Như đánh bạo nhìn hắn, gương mặt tròn đỏ bừng y hệt quả đào chín mọng treo đầu cành vào ngày xuân. Cô nương “dạ” một tiếng mới nhớ ra phải thi lễ, nàng cuống quýt chào, “Điện hạ.” Do hoảng loạn nên đống trâm trên đầu nàng kêu leng keng, nàng lóng ngóng cùng cực và chả hề toát ra khí chất quý phái.
Có điểm nào giống tỷ tỷ nàng đâu?
Phó Tranh dời mắt rồi bần thần nhìn Đông Cung ở đằng xa.
Chuyến đi săn mùa thu năm ấy, hắn tình cờ đi ngang qua và cứu một cô nương khỏi miệng cọp. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn gặp Mai Thiến. Dù cô gái đẹp tựa tiên nữ thì hắn cũng chẳng quan tâm. Khi trời sắp tối, hắn thấy Mai Thiến rúc vô góc để tự bảo vệ mình nên bất chấp vết thương trên lưng mà đứng dậy rời đi. Ai ngờ Mai Thiến bỗng khuyên nhủ, “Điện hạ đang bị thương, tạm thời đừng cử động.”
Giọng nói dịu hiền đó khiến Phó Tranh ngẩn ngơ.
Thiếu nữ cúi đầu, nàng ấy lại gần rồi ngồi xổm cạnh hắn, sau đó dùng khăn tay của mình lau vết thương trên lưng thanh niên.
Thương tích gây đau đớn còn bàn tay nàng ấy rất dễ chịu, là đôi tay nhẹ nhàng lau vết thương cho hắn. Từ ngày mẫu thân qua đời, Phó Tranh chưa từng được đối đãi dịu dàng. Tim hắn bất chợt đập loạn nhịp. Trong bóng đêm, hắn âm thầm quay đầu để nhìn chằm chằm cô nương sau lưng mình. Gương mặt nhu mì cúi gằm làm người ta nảy sinh mong muốn che chở nàng ấy.
Hôm đó hai người chờ mãi mà không thấy người tới giúp, Phó Tranh bị thương nên họ đành ngồi yên trong rừng.
Ban đêm vắng vẻ nhưng chỉ có hai người với nhau, Phó Tranh ngồi cách xa Mai Thiến vì sợ mình tổn hại thanh danh nàng ấy. Nhưng hễ nhìn người con gái là hắn lại nghĩ đến đôi tay hiền hòa ban nãy. Sự hiền hòa đấy cực kỳ giống cái ôm ấm áp của mẫu thân hồi hắn còn nhỏ. Nó vuốt ve trái tim cứng rắn trong Phó Tranh và mở toang cửa lòng hắn, khiến hắn vô thức mềm lòng.
Về sau hắn mới biết cô nương này tên Mai Thiến. Dạ nguyệt lai chiếu chi, thiến thiến tự sinh yên; thật là một cái tên đẹp.
Sau ngày về kinh, hắn gặp lại nàng ấy tại Tứ Hỉ Đường. Hắn cao hứng tận đáy lòng khi gặp nàng ấy lẫn nụ cười dịu dàng kia. Nỗi cao hứng này khiến Phó Tranh rung động, khiến hắn chẳng cầm lòng được mà tới gần nàng ấy. Kể từ đó, Phó Tranh dành toàn bộ tâm tư cho nàng ấy và chỉ mình nàng ấy thôi; hắn không thể chứa đựng thêm người khác.
Khi phát hiện hình như Mai Thiến ôm ấp tình cảm tương tự với mình, Phó Tranh vui sướng tột cùng.
Song thái tử cũng để ý nàng ấy. Phó Tranh lo lắm, may Mai Thiến luôn ngoan ngoãn ở trong phú chứ chẳng đi đâu. Hắn nghĩ phải mau chóng định ra hôn sự. Tuy nhiên hắn chẳng qua là một hoàng tử bị ghẻ lạnh, làm sao đấu lại thái tử? Chưa kể lão thái thái phủ Định Quốc Công có vẻ ghét bỏ hắn.
Phó Tranh chán nản thống khổ, cuối cùng hắn không cưới được cô nương yêu dấu. Hắn trơ mắt nhìn nàng ấy xuất giá và trở thành đại tẩu của mình.
Phó Tranh ấy à, hắn chưa từng sở hữu bất kỳ thứ gì trong cuộc đời này. Hồi nhỏ thì mẫu thân mất sớm, hiện tại cô nương hắn yêu làm vợ kẻ khác. Hắn mất hết thứ này đến thứ khác, vì vậy hắn không bao giờ ngừng khao khát. Phó Tranh sẽ tìm mọi cách đoạt lại thứ mình đánh mất, hắn cố chấp tới đáng sợ thế đấy.
Nói cách khác, Phó Tranh là một thanh kiếm được rèn từ chấp niệm. Hắn luôn tìm kiếm người con gái vuột khỏi tay hắn.
Thành thử giây phút thấy Mai Như – tam cô nương Mai phủ – dưới bầu trời xuân, hắn đột nhiên muốn cưới nàng.
Đây là hành động bốc đồng nhất đời hắn.
Vốn dĩ Phó Tranh có thể cưới lựa chọn thứ hai là Chu Tố Khanh nhưng hắn hết cách rồi, nội tâm hắn tràn ngập đại tẩu. Người điềm tĩnh như hắn rốt cuộc vẫn chịu thua trước cửa ải tình yêu. Hoặc có lẽ Phó Tranh quá chú trọng sự dịu dàng hiếm hoi kia – đời hắn chìm trong bóng tối, mỗi mình Mai Thiến cười với hắn.
Phó Tranh cưới Mai Như.
Khoảnh khắc vén khăn voan, Mai Như lén ngẩng đầu nhìn hắn. Thiếu nữ nhút nhát, sợ sệt, nũng nịu, và pha chút thẹn thùng nữa.
Phó Tranh liếc mắt một cái là biết mình sai rồi, hắn đã phạm sai lầm khổng lồ.
Đây nào phải điều hắn mong muốn, dẫu là muội muội thì nàng vẫn chẳng thể thay thế vị trí của người nọ trong lòng hắn! Song hắn đích thân cưới Mai Như về, nàng hiện diện ngay trước mặt làm hắn liên tục được nhắc nhở bản thân ngu xuẩn lẫn hoang đường cỡ nào, và hắn có lỗi với nàng ra sao…
Đêm tân hôn, Phó Tranh uống say mèm. Hắn thậm chí chả muốn về phòng tân hôn, phải chăng chính hắn cũng không đành lòng đặt chân vô nơi đấy. Mấy ngày sau, hắn còn nổi giận với nàng.
Hắn phát điên lên mà Mai Như chỉ ngỡ ngàng đứng đó với chân tay luống cuống.
Phó Tranh thừa sức nêu hàng trăm lý do mình bất mãn về Mai Như, hàng trăm lý do khiến hắn càng nhìn càng ghét nàng. Ví dụ như tính tình kiêu căng, thích nổi khùng, không phân rõ trắng đen, hay trách phạt người hầu lung tung. Nàng không biết thân biết phận, chẳng nghe hiểu mấy lời khen chót lưỡi đầu môi, còn hớn hở nhớ kỹ chúng. Đấy là chưa kể nàng toàn phá quy củ, lần nào vào cung cũng bị Lý Hoàng hậu bắt bẻ; bao nhiêu vương phi tụ tập mà mỗi mình nàng tham ăn, cái miệng chóp chép liên hồi. Hắn thật lòng chẳng muốn nhìn mặt nàng. Song hiện giờ hai người đi đâu cũng phải có đôi, Phó Tranh cần cô gái này nhằm lấy tiếng thơm. Tình thế buộc hắn cư xử tử tế với nàng, chút tử tế ấy lại dụ Mai Như thành thiêu thân lao đầu vào lửa.
Phó Tranh cảm thấy mình sắp chịu hết nổi.
Hắn ra ngoài đánh giặc và vắng mặt hằng năm ở kinh thành. Phó Tranh đâu ngờ Mai Như sẽ quyết tâm đuổi theo.
Lúc ấy hắn vừa từ chiến trường về đã nghe Thạch Đông bẩm báo vương phi đến. Phó Tranh nhíu mày khi thấy một người vui vẻ ra khỏi lều.
“Vương gia!” Nàng lanh lảnh gọi hắn, vừa vẫy tay vừa cười giòn giã.
Mặt mày Phó Tranh sa sầm, hắn lãnh đạm quát lớn, “Quay vào mau!”
Hắn nạt nộ làm Mai Như ngừng cười ngay, nàng “hứ” một tiếng trước lúc xoay người vào lều của hắn.
Ban đêm, hai người hiếm lắm mới ngủ chung giường. Nàng xuống nước trước, ôm hắn từ phía sau rồi nhỏ nhẹ gọi, “Vương gia.”
Phó Tranh hiểu ý nàng, hắn luôn mắc nợ nàng chuyện này. Nhưng Phó Tranh vẫn mắng bằng giọng lạnh băng, “Đừng quậy phá, ngày mai ta còn phải hành quân.”
Mai Như im bặt, nàng kêu hứ hứ rồi xoay lưng lại.
Phó Tranh biết nàng không bao giờ giận hắn quá ba ngày. Sau ba ngày, nàng sẽ tìm cách giảng hòa.
Hồi đó toàn là Mai Như vượt bao dặm đường tới gặp hắn, nàng cưỡi ngựa theo đám đàn ông bọn họ đi khắp nơi. Bọn họ hành quân nhanh khiến đùi Mai Như trầy trụa, nhưng nàng chẳng than lấy một tiếng trước mặt người ngoài. Khi đêm xuống và chỉ còn hai vợ chồng, nàng mới làm nũng, “Vương gia, chân ta đau.”
Phó Tranh lạnh nhạt lườm nàng rồi ra ngoài tìm quân y. Mai Như xấu hổ với giận lắm, sao nàng để cho quân y xem đùi được? Nàng đuổi quân y và cáu hắn nguyên đêm.
Phó Tranh hiểu hết nhưng giả vờ câm điếc, trái tim hắn đã khép cửa nên không thể chứa người khác. Hắn đâu có dư sự trìu mến, mà có thì cũng chẳng cho nàng.
Những tưởng hai người sẽ sống vậy cả đời, ai dè Mai Như lại phát giác tâm tư bẩn thỉu của hắn.
Phó Tranh hổ thẹn cùng cực.
Nàng trở về Mai phủ rồi la hét đòi hòa ly. Mai Như rất kiên cường, nàng đủ sức chịu đựng mọi uất ức nhưng không chịu nổi chân tướng sự việc; nàng thật sự phẫn nộ.
Ba ngày trôi qua mà nàng vẫn chưa về.
Phó Tranh biết lần này Mai Như đã hạ quyết tâm. Hắn nhất thời không nói nên lời cảm xúc của mình, hắn chỉ thấy trống rỗng. Phó Tranh nghĩ thế này coi như giải thoát cho cả hai người.
Vụ hòa ly ồn ào đến tai Duyên Xương Đế nên ông gọi hai người vào cung, ông giáo huấn Phó Tranh rồi cố gắng khuyên giải.
Mai Như cự tuyệt quay đầu lại, Duyên Xương Đế hỏi, “Rốt cuộc tại sao mà cãi nhau ầm ĩ tới mức này?”
Mai Như thoáng im lặng, nàng quyết đoán quỳ xuống, “Phụ hoàng, nhi thần phạm phải thất xuất[] và không thể sinh con nối dõi cho điện hạ.”
Phó Tranh đờ đẫn nhìn nàng như vừa bị ăn tát.
Chuyện này rùm beng đến thế nhưng bọn họ hòa ly thất bại. Mai Như có thai. Lúc Mai phủ phái người truyền tin, Phó Tranh cứ ngơ ngác mãi. Hắn đi Mai phủ đón nàng, bầu không khí quá đỗi yên tĩnh khi hai người ngồi trong xe ngựa. Mai Như bật khóc dưới sự tĩnh lặng đầy áp lực đó. Hắn vỗ vỗ vai nàng song Mai Như xoay người và để tay hắn chạm phải khoảng không.
Phó Tranh thất thần nhìn tay mình.
Thế rồi cái chết ập xuống đứa bé.
Nếu hôm đó hắn ở trong phủ thì nàng sẽ không gặp nạn. Nhưng thái tử rời kinh theo lệnh Duyên Xương Đế, Đông Cung để lộ tin thái tử phi sinh non bị rong huyết. Mấy năm nay, thái tử đối xử lạnh nhạt với Mai Thiến, nàng ấy mang tiếng là thái tử phi mà bị người người chế nhạo. Nàng ấy khó khăn lắm mới có thai song lại phải chịu khổ. Phó Tranh lo cho người trong lòng nên thầm lặng thu xếp thái y đến Đông Cung rồi chờ cả đêm bên ngoài. Hắn chẳng dám cho ai biết việc này, ngay cả Thạch Đông cũng không biết hắn đi đâu.
Sáng sớm lúc về phủ, Phó Tranh mới biết mình đã đánh mất cốt nhục.
Mai Như nằm trên giường với gương mặt trắng bệch, nàng nhìn hắn chòng chọc.
“Vương gia đã đi đâu?” nàng hỏi.
Phó Tranh lặng thinh.
Mai Như bỗng cười đau khổ, “Ngươi[] đi thăm nhị tỷ.”
Nàng thê lương nói, “Phó Tranh, ta hận ngươi đến chết.”
Nàng khóc, khóc mãi, những giọt nước mắt ấy rơi vào lòng hắn. Lần này hắn luống cuống không biết làm gì.
Từ đấy Mai Như mắc bệnh liên miên, nàng lười đến gặp hắn và chẳng chủ động đi tìm. Không những thế, nàng còn nhét đủ loại phụ nữ vô phòng hắn. Phó Tranh có nổi giận thì Mai Như vẫn dửng dưng, không bận tâm như trước nữa.
Phu thê bọn họ sống chung như vậy đấy.
Một năm nọ, Phó Tranh suýt bỏ mạng trên chiến trường. Lúc nằm trên đất và nhìn bầu trời xanh biếc, hắn đột nhiên không muốn chết. Hắn phải trở về, để gặp…người trong phủ. Phó Tranh giãy giụa giữ lấy mạng sống, hắn mệt mỏi về phủ với tấm thân đầy thương tích. Thế nhưng người kia chỉ ngồi cạnh hắn trong chốc lát rồi cáo lui để về phòng.
Phó Tranh nhìn nàng và buồn bã cụp mắt xuống.
Mai Như thích nghe ca hát, phần lớn ca cơ do Duyên Xương Đế ban thưởng đều tới viện tử của nàng. Khi Phó Tranh vắng mặt, Mai Như sẽ bảo các nàng hát cho mình nghe. Vài ngày sau, Phó Tranh rời cung để về phủ, hắn nghe tiếng đàn sáo phát ra từ khu vườn phía sau. Hắn lặng lẽ đến và thấy Mai Như nằm nhắm mắt trên ghế quý phi, tạo nên khung cảnh bình yên hy hữu.
Không hiểu sao hắn chợt nhớ cái năm nàng đến chiến trường tìm hắn, thuở ấy chắc nàng cũng ngủ cạnh hắn thế này.
Phó Tranh âm thầm ngắm nàng nhưng Mai Như bất chợt mở mắt. Ánh mắt hai người giao nhau từ xa, Mai Như thản nhiên đứng dậy thi lễ với hắn.
Lâu lắm rồi hai người mới hòa thuận dùng bữa tại vườn.
Phó Tranh hỏi, “Gần đây nàng có khỏe hơn không?”
Mai Như đáp “ừm” rồi nói, “Ta nghe Thạch Đông bảo điện hạ bị thương nặng?”
Tim Phó Tranh thắt lại khi thấy nàng hòa nhã hỏi thăm, hắn trả lời bằng giọng ôn hòa hiếm hoi, “Ừ, ta bị thương.”
Mai Như gật gù, “Điện hạ quả thật cần người chăm sóc, ta xin thay ngài nạp thiếp.” Nói rồi nàng hơi giơ cằm lên.
Phó Tranh cau mày nhìn theo mắt nàng. Một mỹ nhân mặc váy lụa màu bạc tới gần họ, trông nàng ta nhu nhược và yêu kiều. Phó Tranh bỗng hiểu ra Mai Như chọn người dựa trên nhị tỷ tỷ của nàng! Hắn cười gằn, chẳng nói chẳng rằng mà phất tay áo rồi bỏ đi.
Nàng biết trong lòng hắn có Mai Thiến nhưng vẫn nhiệt tình dâng người cho hắn sao?
Phó Tranh nhíu mày đầy ghét bỏ, hắn thật lòng không muốn thấy thái độ đáng giận của Mai Như.
Hắn ngày càng bận rộn. Hôm Duyên Xương Đế chết, Phó Tranh suất quân ép vua thoái vị và treo cổ thái tử. Qua thời gian dài bị tra tấn, sức khỏe Mai Thiến suy giảm nghiêm trọng. Nàng ấy cầm kéo để chuẩn bị chôn cùng thái tử. Phó Tranh ngồi xuống mép giường rồi giật cây kéo, hắn nhìn Mai Thiến và thở dài, “Trẫm tới đón ngươi[] vào cung.” Đây là người trong lòng Phó Tranh, hắn kiếm bấy lâu mới tìm thấy nàng ấy.
“Xin bệ hạ đừng hành hạ ta!” Mai Thiến rơi lệ. “Nếu có kiếp sau…”
Phó Tranh thất thần bảo, “Trẫm biết ngươi lo cái gì, nàng không sao đâu.”
Mai phủ dính líu đến thái tử nên hắn ban bố chiếu thư phế hậu, Mai Như bị biếm xuống quý nhân.
Mai Như biết hắn đón nhị tỷ tỷ vào cung, nàng quỳ gối với vẻ mặt vô cảm.
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.” Nàng cầu xin, “Bệ hạ, thần thiếp xin được rời cung.”
Phó Tranh trầm mặc nhìn nàng, Mai Như vẫn không buồn không oán như lâu nay. Trái tim người phụ nữ đã chết, nàng chỉ muốn rời khỏi hắn.
Phó Tranh cười lạnh lùng.
Nàng là vợ hắn, đời này nàng phải ở bên hắn và vĩnh viễn không được đi đâu khác.
Hắn sẽ không cho nàng đi.
Dù lòng nàng chẳng còn hắn thì Phó Tranh vẫn sẽ giữ nàng lại trong tầm mắt.
“Tuần Tuần, trời đất bao la, nàng có thể đi đâu chứ?” Phó Tranh điềm nhiên chất vấn. Khi thấy Mai Như hơi biến sắc, một sự khuây khỏa đớn đau nẩy mầm trong hắn. Phó Tranh nói tàn nhẫn hơn, “Tuần Tuần, trẫm niệm tình phu thê giữa hai ta, nàng hãy tự đến lãnh cung.”
Mai Như quỳ trên đất, khuôn mặt nàng nhợt nhạt. Nàng mau chóng hoàn hồn để đáp trả với gương mặt xám ngoét, “Thần thiếp tuân chỉ.”
Tĩnh Cầm đỡ nàng dậy. Dạo này sức khỏe nàng khá yếu, nhiễm lạnh chút là người xiêu vẹo ngay. Thân mình Mai Như lảo đảo, nàng phải cầm tay Tĩnh Cầm mới đứng vững. Nàng quyết liệt nhìn hắn lần cuối rồi khom người chào, “Thần thiếp cáo lui.”
Mai Như ra đi như vậy đấy.
Mãi mãi rời khỏi hắn.
Phó Tranh ôm thi thể lạnh băng của nàng, mắt hắn tràn ngập màu đỏ tươi. Đây là nỗi đau thấu tim như có con dao cắt xẻo nội tâm người đàn ông. Song hắn có chảy máu đầm đìa thì nàng cũng chẳng mở mắt.
Hắn bỗng nhớ lại ngày Mai Như chạy ra từ trong lều và cười giòn giã với hắn.
Mai Như thích ăn vặt nên mặt tròn tròn với các đường nét hết sức bình thường, nàng chỉ được mỗi làn da trắng ngần thôi. Khi nàng cười rộ thì mi mắt cong lên, dù không đẹp giống tiên nữ nhưng trông rất ngây thơ. Nàng chịu bao cay đắng lẫn khổ sở vì hắn, còn mất cả con. Giờ nàng đã được giải thoát, để lại mỗi cái xác lạnh trong lòng hắn.
Để lại hắn cô độc một mình.
Phó Tranh thu vén tóc Mai Như, lòng bàn tay hắn vuốt ve mặt nàng. Hắn khẽ khàng gọi, “Tuần Tuần.”
Thế gian này không còn người đáp lại cái tên ấy.
Nỗi đau thấu tim này thật khó chịu.
Phó Tranh chôn mặt vào cổ nàng rồi gào khóc trong câm lặng. Tuần Tuần của hắn đơn độc tới nơi vừa xa xôi vừa giá rét, liệu nàng có chịu nổi không.
Vài ngày sau, Mai Thiến cũng chết tại hoàng cung.
Quan tài của Chiêu Từ Hoàng hậu nằm trong cung một tháng rồi được Vĩnh Gia Đế tự tay nâng đến Đông Lăng để hạ táng.
Kiếp này Phó Tranh không lập hậu nạp phi, hay sinh con nối dõi. Về sau quần thần ép buộc nên hắn nhận con út của Phó Chiêu làm con thừa tự. Một năm nọ, Phó Tranh ngự giá thân chinh[] và chết trên chiến trường.
Lúc sắp lìa đời, Phó Tranh nhìn trời cao trong xanh thấm đẫm sắc xuân. Dường như hắn đã trở về năm có một thiếu nữ trộm ngó mình; khuôn mặt nàng đỏ ửng hệt quả đào chín mọng, làm hắn muốn hôn một cái.
Nàng cười giòn tan và gọi hắn, Vương gia.
Phó Tranh đang hấp hối, nam tử hé miệng nhưng tên gọi kia kẹt trên môi hắn. Cuối cùng hắn vẫn chẳng thể thốt nên.
Hai mắt hắn ngập máu lẫn nước mắt, Phó Tranh nặng nề nhắm nghiền chúng. Vào khoảnh khắc đó, hắn cực kỳ bình thản vì sắp được gặp nàng.
Hắn sẽ không cho nàng rời đi.
Hắn sẽ thương nàng, yêu nàng hết mực…
Vĩnh Gia Đế băng hà và được hợp táng cùng Chiêu Từ Hoàng hậu tại Đông Lăng.
Cánh cổng đá vĩnh viễn khép chặt.