Trên đường đến công ty, Nhậm Ngạn Đông nhận được cuộc gọi điện thoại của Lão Vạn đầu tiên.
Lão Vạn cũng vừa xem tin bạn bè trong giới bàn luận phân tích chân tướng sự tình đều không làm ông thấy hứng thú. Chuyện ông buồn bực chính là đã đề cập đến CE của Viễn Đông, Nhậm Ngạn Đông sao còn không triệt tiêu các loại tin tức này.
"cậu đừng nói chưa xem những cái phỏng đoán chướng khí mù mịt trên mạng à?" Lão Vạn hỏi.
Nhậm Ngạn Đông: "Thấy."
Lão Vạn chế nhạo: "không phải cậu ham thích triệt hot search, lúc này tại sao không làm vậy nữa?"
Nhậm Ngạn Đông: "Không có tiền."
Lão Vạn: "......"
Sau khi bị nghẹn, ông nháy mắt lĩnh hội Nhậm Ngạn Đông không tính toán lo đến việc này mà giao cho Lệ Viêm Trác tự xử lý.
Trước khi kết thúc trò chuyện, Lão Vạn lại nhịn không được nhắc nhở một câu: "Tập đoàn Lệ thị bên trong đã loạn. Đến lúc đó giải quyết không chắc có thể làm cho ai vừa lòng nhưng đừng để ảnh hưởng Viễn Đông."
Nhậm Ngạn Đông: "Sẽ không." Anh mới vừa cúp điện thoại, lại có dãy số xa lạ gọi vào.
Dãy số di động này là gọi đến điện thoại cá nhân của anh, người biết đến không nhiều. Nhậm Ngạn Đông không chần chờ, trực tiếp nghe, truyền đến lại là thanh âm giọng nói lạ.
"Nhậm tổng, anh khỏe chứ, mạo muội quấy rầy."
Âm thanh giọng nói là của phụ nữ, thanh âm này nghe xa lạ nhưng giống như anh cũng từng nghe qua.
Nhậm Ngạn Đông theo bản năng lục lại trí nhớ trong đầu, không có kết quả, anh hỏi: "là ai?"
Trong điện thoại có vài giây an tĩnh: "Là tôi, Lỗ Phàm."
Nhậm Ngạn Đông không thấy kỳ quái chút nào khi Lỗ Phàm có số điện thoại cá nhân của anh. Anh không cần nghĩ cũng biết là do Dư Trạch.
Anh không hỏi Lỗ Phàm gọi điện thoại vì chuyện gì, chỉ nói: "Lỗ tiểu thư, về công về tư, tôi và cô cũng chưa từng thân, có việc gì thì liên hệ thư ký của tôi."
Anh vừa muốn cúp điện thoại thì bên kia truyền đến nhanh lời đáp: "Nhậm tổng, việc này thật đúng là do tôi muốn cùng anh giáp mặt nói chuyện, trong điện thoại nói không tiện."
Như là cố ý tạm dừng nửa giây, cô ta nói: "gần đây tôi đi về nước công tác, buổi tối anh có rảnh không?"
Nhậm Ngạn Đông: "Cảm ơn, không cần phiền, tôi không có hứng thú."
Lỗ Phàm lúc này mới từ trong nhà đi ra, không biết là Bắc Kinh đang có đợt gió lạnh. Cô ta vẫn cảm thấy lời nói của Nhậm Ngạn Đông làm tâm người ta phải lạnh theo, khóe miệng cô ta chợt ngưng trụ.
Mặc dù nói chuyện qua điện thoại, cô ta chưa từng thấy người nào như anh có thể tạo ra cường thế từ trong lời nói không có ý giận, chính là tự uy.
Lỗ Phàm vẫn còn trấn định: "Tôi muốn nói về sự tình có liên quan đến Viễn Đông, anh chắc chắn sẽ hứng thú."
Thanh âm Nhậm Ngạn Đông rõ ràng rất bình thản, nhưng có một khí lạnh thấu xương truyền qua: "Tôi muốn biết đến thì tự nhiên sẽ điều tra còn tra không được thì tôi tự nhận không có năng lực."
Tuy nhiên, khi cần lễ độ thì anh vẫn phải có: "Còn có việc bận, cúp máy."
Sau khi kết thúc trò chuyện, anh trực tiếp kéo dãy số điện thoại của Lỗ Phàm vào sổ đen.
Lúc này bên Lỗ Phàm thì cứ đứng ở xa mà mãi không nhúc nhích, tóc cô ta bị gió thổi thành rối loạn.
Cô ta quay đầu nhìn chung cư phía sau lưng mình phát hiện nơi này là đoạn đường xa hoa nhất. Chung cư này còn có bể bơi, nơi đây là chỗ cô ta nỗ lực cả đời có lẽ đều không tránh khỏi chữ 'tiền'.
Cô ta đã từng vì tiền mà nhầm đường lạc lối. Hiện giờ tình cảnh này không biết có phải tính như là gieo gió gặt bão.
Nhậm Ngạn Đông vừa đến văn phòng, Hướng thư ký liền báo cáo việc cô cho người điều tra bên phía truyền thông, người khách hàng và Lệ Viêm Việt, còn có thêm Dư Trạch.
Trọng điểm là tài khoản ngân hàng của người khách hàng này có biến động bất thường tăng lên.
Nhậm Ngạn Đông: ' uhm ', nhấn mạnh thêm: "Còn có Lỗ Phàm, điều tra thời gian cô ta liên hệ với Dư Trạch mấy tháng gần đây." Anh nói cho Hướng thư ký nghe chuyện buổi sáng nay Lỗ Phàm gọi điện thoại.
Hướng thư ký trong lòng hiểu nhưng vẫn có điểm không thông tại sao Lỗ Phàm lại gọi điện cho anh.
Nhậm Ngạn Đông: "Một là muốn mượn chuyện này để tạo quan hệ cá nhân. Hai là sợ tôi tra được chuyện gì khác về sau tìm cô ta gây phiền toái." Trừ phi cô ta không trở về nước hành nghề hoặc luôn ở công ty kia, không đi sang chỗ khác.
Lỗ Phàm hiện tại nhận chức tại nước ngoài là tập đoàn có tổng bộ quan hệ cạnh tranh với Viễn Đông. Anh tất nhiên hiểu chuyện cô ta không còn lựa chọn.
Đến cả chuyện của Dư Trạch, hiện tại anh ta đã bất chấp tất cả, hoàn toàn phóng túng bản thân không kiên dè ai.
Hướng thư ký cũng sầu nhất về Dư Trạch: "ngại anh ta như vậy." không nễ mặt bất cứ ai.
Nhậm Ngạn Đông: "Không có gì, hành cho cậu ta biết. Tôi xem thử cậu ta còn có bao nhiêu năng lực."
Nhậm Ngạn Đông nhận được tin nhắn từ Dư Trạch vào trưa này. Dư Trạch cùng Lỗ Phàm không giống nhau, Dư Trạch có chuyện gì đều thẳng thắng rõ ràng.
【 anh giúp tôi giải quyết chuyện Thương Tử Tình dù bằng cách anh thuyết phục Thương Tử Tình không lấy tôi, hoặc thuyết phục lão gia tử nhà tôi đừng ép tôi kết hôn, cách nào cũng tùy anh. Tôi chỉ cần thanh tịnh thì bảo đảm về sau tôi và anh nước sông không phạm nước giếng, cũng sẽ không tiếp tục 'bỏ đá xuống giếng'. 】
Sau khi gửi tin nhắn này, Dư Trạch đã hết sức mệt mỏi xoa huyệt thái dương. Từ trước đến nay anh ta không nghĩ tới mình sẽ bị rơi vào trong tay của người phụ nữ Thương Tử Tình này. Chính mình đã trở thành tệ đến vậy mà cô ta còn không buông tay.
So sánh chuyện anh ta đối phó với Thương Tử Tình thì còn mệt mỏi tâm thần và thể xác nhiều hơn so với đối phó Nhậm Ngạn Đông.
Tối hôm qua hai người không dàn xếp ổn thỏa được nên cô ta tìm người tiết lộ cho cha mẹ anh biết việc cô ta mang thai.
Nhậm Ngạn Đông xem xong tin nhắn của Dư Trạch tự hiểu chuyện hôm nay của Tập đoàn Lệ Thị và chuyện Dư Trạch không tránh khỏi liên quan. Anh lại nhìn chằm chằm màn hình di động, cân nhắc một hồi lâu, đặc biệt là câu kia ' sẽ không tiếp tục bỏ đá xuống giếng '.
Cái từ 'tiếp tục' kia phảng phất lộ ra một ít tin tức.
Hôm nay cái này chỉ là phụ. Tin nhắn này không chỉ đơn giản như vậy.
Di động lại thêm một tin nhắn của Dư Trạch: 【 anh không phải muốn tôi đừng quấn lấy Mẫn Du sao? Anh giải quyết triệt để chuyện Thương Tử Tình thì từ đây tôi không dây dưa với Mẫn Du nữa. Chuyện thỏa thuận mua bán này, anh không thiệt! 】
Nhậm Ngạn Đông:【 có phải cậu không ngại đem cả bản thân mình ra đàm phán luôn không? 】
Dư Trạch: 【 a, anh không sợ bị phiền thật đúng không? 】
Nhậm Ngạn Đông: 【 tôi sợ cái gì? Có thể uy hiếp đến tôi, làm tôi sợ hãi hay vui cũng chỉ có một người là Thịnh Hạ. Còn năng lực của cậu là gì. 】Anh tắt cửa sổ chat với Dư Trạch, tiếp tục xử lý công việc.
Buổi tối khi tan tầm Hướng thư ký chưa có kết quả điều tra, phải chờ đến ngày mai.
Trên mạng tin tức về sản phẩm điện tử bị nổ liên tục chiếm vị trí đầu nóng bỏng. Hệ quả của chuyện này chính là giá cổ phiếu chịu ảnh hưởng thấp xuống vài điểm dù cho báo cáo cuối ngày chưa rõ lỗi từ Tập đoàn Lệ thị hoặc là từ Viễn Đông.
Thịnh Hạ cả ngày đều chú ý tin tức nhưng Viễn Đông không có động tĩnh gì. Trên trang weibo cũng không thông báo gì, có chút nóng lòng nên cô nhắn: 'Nhậm tổng, sao anh không phát lời viết tay thanh minh vậy?
Trang official weibo của Viễn Đông vẫn dừng lại động thái đã đăng từ mấy tháng trước chuyện của Thương Tử Tình.
Hôm nay, Thịnh Hạ kiểm tra trang official weibo Viễn Đông không dưới mười lần, một chút tin tức đều không có, không chỉ có yên lặng trên weibo, còn không có cuộc họp báo tới thanh minh hoặc là giải quyết việc này.
Di động reo lên, Thịnh Hạ tắt đi. Cô thay quần áo đi ra cửa, trên đường có tin nhắn vài khi cô đang chờ đèn đỏ, là từ Nhậm Ngạn Đông: 【 ở đâu? 】
Cô: 【 ở trong xe. 】
Nhậm Ngạn Đông: 【.... vị trí cụ thể. 】
Thịnh Hạ: 【 Bắc Kinh. 】
Nhậm Ngạn Đông thuận thuận khí: 【 anh mới từ công ty ra. 】
Khi đèn xanh sáng, Thịnh Hạ không kịp trả lời tin nhắn tiếp, ném điện thoại sang ghế phụ.
Cô ở nhà bận cả ngày đến khi chạng vạng cô mới có thời gian hẹn chị họ của Mẫn Du là nhà thiết kế trang phục nổi tiếng.
Tối hôm qua Thịnh Hạ cùng Mẫn Du đi dạo phố, Thịnh Hạ dự tính đặt may cho Nhậm Ngạn Đông vài áo sơmi màu trắng. Mẫn Du hỏi cô sao không đặt may màu vải khác, cô nói thuận tiện có thể ấn son môi lên trên.
Mẫn Du kiến nghị cô đặt may áo sơmi kèm theo đặt một dấu in son môi dành cho áo sơmi luôn. Giải pháp như vậy thì vừa không phai màu, cũng không ảnh hưởng thẩm mỹ. Hai người bàn hợp ý nhau nên Mẫn Du hẹn chị họ của cô ấy giúp Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ cùng chị họ hẹn gặp mặt ở quán bar. Vào thời gian này khách uống rượu không nhiều lắm, lác đác lưa thưa nên khi cô tiến vào quán bar liền thấy được một nữ nhân gợi cảm ngồi ở quầy bar.
Chị họ và Mẫn Du có ngũ quan vài phần tương tự, dáng người cũng không khác nhau lắm.
Thịnh Hạ nhận ngay ra chị họ vì đã từng ăn cơm cùng nhau. Tuy chị họ bằng tuổi Nhậm Ngạn Đông và lúc cô còn nhỏ cũng từng cùng chị họ chơi đùa nhưng cô không có ấn tượng quá sâu, hai người không phải chơi thân.
"Tỷ" cánh tay Thịnh Hạ đặt trên vai người chị họ: "Sớm đến rồi sao?"
Chị họ cười: "Vừa đến." cô ấy liếc mắt một cái đánh giá trên dưới, nói giỡn: "ăn mặc bảo thủ như vậy mà Nhậm Ngạn Đông có thể chịu được sao? Không bị em hành hạ đến chết luôn à."
Thịnh Hạ: "......"
Mới gặp lại mà vui đùa như vậy thì cô chưa phải là đối thủ của chị họ.
Chị họ mời cô một ly: "em còn là sinh viên, nên uống nước không cồn thôi." Chị họ biết Nhậm Ngạn Đông và Thịnh Hạ chia tay rồi hợp lại, cô ấy nói đến Nhậm Ngạn Đông: "Tha thứ cho cậu ta rồi sao?"
Thịnh Hạ chậm rãi nhâm nhi đồ uống, cách vài giây, cô trả lời: "tha thứ một nửa"
Chị họ cười: "Cái từ này mới mẻ nha. Chị xem ra lão tam còn kiêu ngao thế nào." Cô gật đầu: "Cũng chỉ có em mới có thể trị được lão tam." Nhậm Ngạn Đông, cái người này quá kiêu ngạo.
Khi còn nhỏ, gia thế Nhậm Ngạn Đông so với các bạn đồng lứa là tốt nhất lại thêm năng lực thiên phú cũng rất ít ai có thể giống như anh nên từ nhỏ bản thân cậu ta sinh ra cảm giác về sự ưu việt của mình.
Cô ấy trước nay không nghĩ tới Nhậm Ngạn Đông sẽ vì yêu Thịnh Hạ mà lặp đi lặp lại nhiều lần để mặt mũi mình bị dẫm dưới lòng bàn chân. Mặc dù cậu ta từng có sai nhưng cũng khó như hiện tại cậu ta có thể tự nhận thức lỗi sai, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt.
Chị họ nhìn Thịnh Hạ, hiếu kỳ nói: "em dùng biện pháp gì mà làm cậu ta có thể tự ý thức được chính mình biết sai vậy?"
Thịnh Hạ lắc đầu: "em cũng không rõ lắm." Trước kia cô đã từng làm nhiều cách mà anh hoàn toàn không để trong lòng, không tự cảm giác bản thân mình không đúng chỗ nào.
Có thể là vì những lời nói của Nhạc lão sư lại có tác dụng, cũng có thể là từng việc nhỏ tác động dần dần khiến cho kết qua trong nháy mắt, anh đột nhiên bừng tỉnh giác ngộ.
Sau khi hai người nói chuyện phiếm vài câu thì nói chuyện chính. Chị họ hỏi Thịnh Hạ muốn đặt thiết kế áo sơmi theo kiểu nào.
Thịnh Hạ cũng không dấu diếm, muốn khen thưởng Nhậm Ngạn Đông để anh có động lực tiếp tục thay đổi chính mình.
Chị họ dựng cái ngón tay cái cho cô: "em đây thật là cậy kẹo ngọt lợi hại." Lại hỏi: "em muốn áo sơmi may với loại vải gì, màu sắc thế nào?"
Thịnh Hạ: "Thuần trắng, kiểu dáng thì chị cứ nghĩ thử điểm chính là em có thể in dấu son môi ở trên áo đẹp mắt, dấu môi màu sắc anh đào." Cô tiếp tục nói yêu cầu vải áo sơmi thoải mái, còn đưa kích cỡ đo may của Nhậm Ngạn Đông cho chị họ.
Cuối cùng cô kết luận một câu: "may cái."
Quán bar dần dần náo nhiệt, trên sân khấu truyền đến âm thanh đàn ghi-ta. Một nữ ca sĩ có giọng nói trầm thấp trong trẻo mà rất hấp dẫn, có mị lực gây sự chú ý của mọi người.
Thịnh Hạ cùng chị họ cũng nhìn về phía bên kia, không khỏi phiêu theo giọng hát nhẹ nhàng này.
Sau khi Nhậm Ngạn Đông về đến nhà, cũng không nhận được tin nhắn hồi âm của Thịnh Hạ. Xe của cô không đậu ở trong sân nên anh đoán cô chưa về. Anh gọi điện thoại cho Thịnh Hạ, tiếng chuông vang lên mãi rồi ngừng, Thịnh Hạ không bắt máy.
Anh không đi vào phòng, ngồi xuống ở biên ghế thành bể bơi. Anh đợi hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Di động đột nhiên reo lên làm anh còn tưởng rằng là Thịnh Hạ gửi tin. Kết quả có người trong nhóm chat nói chuyện phiếm.
Anh nhắn tiếp: 【 các ngươi có thể nói chuyện đứng đắn hay không? cả ngày toàn nói chuyện tào lao! 】
Trong nhóm chat yên tĩnh vài giây, có người hồi đáp: 【 cậu là...vì dục cầu bất mãn sao? 】