Loại chuyện như yêu đương vụng trộm nếu không phát hiện ra cũng không sao. Một khi phát hiện ra, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn. Triệu Nguyên từng điều tra không ít vụ án từ yêu thành hận thù rồi dẫn đến giết người nên ông ta có kha khá kinh nghiệm trong chuyện này. Còn bốn người Viên Lâm tuy có thân phận đặc biệt nhưng không phải không có cách giải quyết.
“Căn phòng nhỏ kia tôi sẽ cho người điều tra kỹ và canh giữ cẩn thận. Còn thứ quỷ dị dưới nước kia đành giao cho mấy người rồi…”
Vì thứ dưới giếng kia không phải lĩnh vực ông ta am hiểu.
Ba người Cố Duệ cũng có cùng quyết định như vậy nên không có gì đáng nói.
Chỉ là…
“Hiệu thuốc bên kia có kết quả gì chưa?”
Nghe Cố Duệ hỏi, Triệu Nguyên cười nói: “Không nhìn thấy gì.”
Ha, cái tên thổ tặc này, không nhìn thấy gì mà còn cười vui vẻ như vậy à? Muốn con khỉ nhà bọn này phải động não, còn bọn này làm chân chạy vặt?
Đang lúc Lý Đại Hùng ngầm khinh bỉ, Triệu Nguyên nói: “Vốn đã không tính canh chừng người, mà có canh cũng chẳng canh được. Cho nên đành canh chừng dược liệu.”
Hử?
Tên này cũng cáo đấy.
Cố Duệ nói: “Vậy mất cái gì?”
“Trong thành có tổng cộng bảy hiệu thuốc hợp cách được phép bán thuốc trị thương. Trong đó có một nhà mất một tráp bạch dược dùng để trị vết thương do đao kiếm gây ra… Nhưng không phải chỉ mất mỗi bạch dược.”
Hử?
“Còn một ít thuốc khác. Lúc đó tôi còn nghĩ có lẽ người này không phải người cần tìm nhưng cũng đã tìm một lão đại phu phân tích sơ qua tác dụng của số thuốc bị mất. Lúc nãy lại nghe Cố tiểu hữu phân tích một hồi tôi mới nhớ ra.”
“Thuốc gì?”
Triệu Nguyên nhìn Cố Duệ, do dự một lúc rồi nói: “Đó là thuốc bổ khí hư thận.”
Hử?
Ba người đàn ông còn lại theo bản năng nhìn về phía Cố Duệ.
Cố Duệ: “Nhìn tôi làm gì? Loại chuyện này không phải đàn ông mấy người nên thấy mất mặt sao?”
Hử, chứ không phải một đứa con gái như cô nên thấy thẹn thùng khi nghe cái này sao?
Được rồi, điều quan trọng là…
“Nhị gia nhà họ Trần thận yếu? Không phải ông ta luyện võ sao? Võ công cũng lợi hại mà, sao có thể…” Lý Đại Hùng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Cố Duệ không tỏ ý kiến: “Nhìn một người đừng nhìn thể trạng biểu hiện bên ngoài. Có người thoạt to cao, thân thể khỏe mạnh, ăn rất khỏe nhưng bên trong lại hư nhược, chỉ có bản thân người đó mới biết tình trạng bản thân mình ra sao.”
Cô hơi mỉm cười.
Câu nói đầy thâm ý.
Lý Đại Hùng đang ăn lựu và tên đầu trọc đang uống rượu nghe vậy thì đen mặt.
Chừng nào cô phản bội sư môn vậy? Để tôi tiễn cô một đoạn!
Nhưng nhị gia nhà họ Trần thận yếu... Vậy thì phu nhân của ông ta đáng nghi nhất.
Hơn nữa, tâm lý của đám đàn ông thận yếu khá biến thái, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng Cố Duệ vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng, đành phải đi một bước tính một bước vậy.
Trong lòng Triệu Nguyên cũng hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Ông ta nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Mấy hôm gần đây đều thức đêm. Mong đêm nay có được kết quả tốt để ông ta có thể yên tâm chợp mắt một lát.
Làm Hình trinh chính là như thế. Vất vả sớm hôm mà chẳng mấy ai thấu, suốt ngày làm việc cật lực để chân tướng sớm ngày được phơi bày trước ánh sáng.
Người vừa quay lại trong tình trạng chật vật như Triệu Nguyên cũng đi rồi, Cố Duệ không có cách nào lười biếng nổi. Cố Duệ cũng rời đi với Thanh Vũ.
“Đợi đã, con khỉ, lúc trước cô bảo sẽ dẫn tôi ăn tối, đêm nay cô ra ngoài, có phải cô tính mua một ít đồ ăn khuya cho tôi không?”
Cố Duệ nào biết điều này, sau một hồi sửng sốt, cô vỗ mạnh lên ót Lý Đại Hùng.
“Có đần không hả? Tôi nói là buổi tối muốn đi tìm một người để hỏi chút chuyện, chứ không nói dẫn cậu đi ăn! Đần! Ngốc!”
Mắng xong, cô xoay người bỏ đi, không nhìn cậu ta dù một cái liếc mắt.
Được rồi, lần nào cũng là ra ngoài làm việc lúc nửa đêm nên tính khí của con khỉ này ngày càng gắt gỏng rồi.
Đại Hùng nằm cũng trúng đạn.
Nhưng tên đầu trọc không cho Lý Đại Hùng đi theo Cố Duệ là có lý do riêng. Làm việc vào ban đêm, thứ cần nhất là thân pháp. Giá trị vũ lực của thằng nhãi Lý Đại Hùng này không yếu nhưng thân pháp lại quá kém, đầu óc lại không sáng lắm, khó tránh khỏi chuyện sẽ ngáng chân đồng đội. Vì thế nên anh ta mới để Thanh Vũ đi với Cố Duệ.
Hai người kia vừa đi, Lý Đại Hùng uể oải ôm lựu, tính lên giường đánh một giấc...
“Đi đâu?”
“Đi ngủ. Sư phụ, mấy hôm nay con đuối quá rồi. Đã vậy con khỉ còn mắng con, lại gạt con.” Lý Đại Hùng vừa uất ức vừa lo lắng. Cậu ta khư khư cho rằng Cố Duệ lừa mình, ai bảo cậu ta bị cô lừa nhiều quá làm chi.
“Đi theo ta chuẩn bị ít đồ, nếu không thì làm sao kiểm tra cóc Lục Bối kia đây.”
“Gì vậy sư phụ?”
“Nồi.”
Ha, có ăn!
Chỉ một từ đã lừa được cậu ta? Tên đầu trọc trợn trắng mắt. Nhị đồ đệ đần như vậy, lỡ sau này bị lừa đến chợ bán thức ăn thì sao đây? Vi sư thật sự quan ngại sâu sắc...
...
Đêm khuya, trời lạnh, còn phải lén lút phá án.
Nội tâm Cố Duệ khóc thành hai hàng nước mắt dài như hai sợi mì. Cả đường đi, cô đều im lặng.
Thanh Vũ có chút không đành lòng, nói: “Sau khi vụ án này kết thúc, tôi sẽ mời cô đi ăn cơm ở Phong Mãn Cư.”
Cố Duệ: “Tôi là loại người chỉ một bữa cơm đã mua chuộc được sao?”
Thanh Vũ: “Hai bữa?”
Cố Duệ: “Cậu bao tôi ăn cơm ba ngày ở Phong Mãn Cư...”
Thanh Vũ: “Cô có thể đừng được nước làm tới không?”
Cố Duệ: “Không.”
Lần này đến lượt Thanh Vũ im lặng.
Nhưng hai người sẵn tiện ghé qua phòng bếp lấy chút thịt rồi đi đến cái giếng kia.
Chỗ cái giếng đêm nay không có ai, có lẽ nhị gia nhà họ Trần vẫn còn sợ hãi.
Giếng nước này rốt cuộc có gì quỷ dị mà ngay cả kẻ giết người tàn nhẫn như nhị gia cũng bị dọa sợ như vậy?
Khung cảnh quanh giếng buổi tối còn đáng sợ hơn ban ngày. Cố Duệ vừa đến nơi, nhìn ánh trăng chiếu xuống giếng cách bọn họ mười mét kia, trong lòng tự nhiên thấy rờn rợn.
Thanh Vũ thấy thế, nhịn không được hỏi: “Sao thế? Sợ?”
Người này mà sợ à? Bình thường có bao giờ thấy cô ta sợ gì đâu.
Cố Duệ: “Tôi nhớ đến một câu chuyện.”
Sau đó, không đợi Thanh Vũ lên tiếng hỏi lại, cô đã tự động kể: “Ngày xưa có một cô gái tên Sadako...”
Là một nhà khảo cổ học đương nhiên cô cũng tu luyện được kỹ năng miệng lưỡi siêu phàm – tên gọi thân mật là nói hươu nói vượn.
Sau khi nghe xong câu chuyện ấy, một cận vệ võ công siêu phàm, có dư lòng cam đảm và sự cẩn thận đã sợ đến xanh cả mặt. Nhìn ánh mắt cậu ta nhìn về phía giếng trông thế nào cũng giống như đang co quắt lại...
“Cô cố ý kể chuyện đó để tôi sợ đúng không?”
“Đúng vậy, bị cậu nhận ra rồi. Một người sợ không bằng hai người cùng sợ.”
Ai đã bồi dưỡng ra thế giới quan vặn vẹo này cho cô vậy?
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cạnh giếng. Tuy rằng thấy sợ, nhưng dù sao cũng đã đến nơi. Vì sợ người khác phát hiện nên hai người không cầm đèn theo. May mà ánh trăng khá sáng.
Giống như ban ngày, Cố Duệ lại thả móc câu xuống, chỉ khác là lần này cô móc thêm thịt.
Thứ kia thích ăn thịt, đây là điều tên đầu trọc đã nói.
Móc câu đã thả xuống, việc còn lại là chờ đợi.
Hai người không nói lời nào, chỉ im lặng chờ.
Không biết có phải do ban ngày Cố Duệ làm nó bị thương mà tối nay chờ cả buổi vẫn không thấy nó phản ứng.
Lúc Thanh Vũ cảm thấy hoang mang thì Cố Duệ lại nói rất chắc chắn: “Súc sinh này mang tà tính. Nếu bị thương thì nó sẽ không giống như cóc thường mà trốn đi dưỡng thương. Ngược lại, nó sẽ tiếp tục ăn thịt để nhanh chóng lành vết thương...”
“Nó cũng xem như tà vật trong Hàng Đạo?”
“Có là gì đâu. Chỉ là ăn nhiều quá nên phì ra thôi. Đám yêu ma quỷ quái lợi hại thật sự chỉ cần một giây có thể ăn gọn hai người chúng ta, có khi còn không thèm nhả xương.”
“Cô từng gặp rồi sao?”
“Không có, tên đầu trọc chết bầm kia nói.”
Vậy mà cô còn nói như thể bản thân đã từng gặp phải.
Thiếu chút nữa là bị cô lừa rồi.
Hai người nói xong, đột nhiên Cố Duệ suỵt một tiếng.
Tiếng nước... Róc rách...
Tai hai người đều khá thính, đều nghe được tiếng nước từ dưới đáy giếng sâu năm trượng.
Sau đó... Cố Duệ cảm nhận được sợi Bạch Tàm Ti giật nhẹ.
Mắc câu rồi!