“Của hung thủ?”
“Không biết, tôi tìm thấy trong bụi cỏ gần giếng nước. Nó bị mắc vào một cái kẽ nhỏ sau tường.”
“Cái này chẳng nói lên được điều gì. Có khả năng có người đi ngang qua đó làm rơi...”
Cố Duệ cầm lấy túi thơm, sờ rồi ngửi, một lúc sau nói: “Không trùng hợp vậy đâu. Túi thơm này có mùi cam quýt, bên ngoài dính đất nhưng không phải quá bẩn, bên trong hơi ẩm. Mấy ngày nay trời không đổ mưa, mấy ngày trước nữa mới mưa một trận.”
“Sau ngày phát hiện ra án mạng một ngày, trời đổ mưa. Tôi nhớ lúc dầm mưa điều tra, mấy quan sai kia còn oán giận một hồi.” Thanh Vũ nhíu mày: “Sau khi phát hiện án mạng, ai dám đi qua đấy nữa. Cho dù thật sự đi qua, cũng không có khả năng túi thơm bị mắc trong kẽ như vậy. Chỉ có người nào đó lúc trèo tường vào và làm rơi.”
Mà người đó có khả năng là hung thủ.
“Túi thơm này chẳng phải là vật của phụ nữ sao? Chẳng lẽ hung thủ là nữ? Không đúng, kẻ trộm thi thể đêm đó rõ ràng là nam...”
Án này thật kỳ quái! Rõ ràng đã tìm ra manh mối nhưng luôn có một manh mối khác đảo ngược lại…
Mọi thứ cứ rối tung lên, khiến người ta không biết nên lần manh mối từ đâu.
“Hai án mạng này chưa chắc liên quan đến nhau, nhưng cũng chưa chắc không phải. Trước hết phải xem xét xem chúng có liên quan đến nhau không? Nếu có liên quan, thì gộp lại điều tra cùng một lúc. Nếu không phải thì tách ra điều tra. Cứ gộp lại rồi điều tra lung tung sẽ khiến vụ án càng lâm vào bế tắc.”
Tên đầu trọc hớp một hớp trà, mắt nheo lại: “Tên họ Triệu cũng từng nói thế. Tiếc là bây giờ ông ta không ở đây… À, tới rồi này.”
Anh ta vừa dứt lời, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào: “Xem ra tôi đã đến kịp.”
Thanh Vũ đi ra mở cửa. Triệu Nguyên đi vào với dáng vẻ mệt mỏi, ông ta phủi quần áo rồi ngồi xuống. Ông ta không dám để đệ nhất cận vệ Thanh Vũ hầu hạ, mà mấy tên thổ tặc Khuê Sơn không phải là những kẻ lễ phép, chủ động đón tiếp người khác, cho nên ông ta tự mình châm trà, tự mình uống, uống xong thì cười sang sảng với Cố Duệ.
“Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Dù không kịp ăn đồ ngon nhưng cũng vẫn được thưởng thức tài suy luận xuất sắc của Cố tiểu hữu.”
Cố Duệ lười biếng lườm ông ta một cái: “Tôi có phải người Hình trinh mấy ông đâu, suy cái gì mà luận. Đây chỉ rảnh rỗi nói chơi thôi.”
Triệu Nguyên trầm ngâm một lát rồi nói: “Rất cần Cố tiểu hữu rảnh rỗi như thế.”
Ha, người này rất thận trọng.
Cố Duệ nhìn ông ta một lát, lấy giấy bút rồi viết lên đó.
Lúc đầu mọi người không xem hiểu, nhưng rất nhanh sau đó đã hiểu.
“Vụ án thứ nhất.
Nạn nhân: Không rõ thân phận, máu chảy đến khô cạn, bị một hung khí không rõ đâm xuyên cơ thể, không có dấu vết bị rút sạch máu trên cơ thể, mắt bị móc, trên móng tay dính chất lỏng của lựu, vẻ mặt hoảng sợ; thi thể đặt cạnh giếng, tình trạng tử vong khác thường; dụng cụ giả thi thể.”
Cố Duệ khoanh tròn bốn cụm từ mấu chốt “hung khí không rõ”, “chất lỏng của lựu”, “giếng nước”, “dụng cụ giả thi thể”.
Triệu Nguyên theo bản năng gật đầu rồi nhìn Cố Duệ viết tiếp.
“Hung khí không rõ: Khác thường nhưng sắc bén; đâm xuyên cơ thể nhưng không phải vũ khí sắc bén chuyên dùng để giết người.
Chất lỏng của lựu: Dính lên tay nạn nhân, đặc biệt là móng tay.
Giếng nước: Sâu năm trượng, sâu hơn chiều sâu thông thường; quản gia đang giấu giếm chuyện gì đó; nghi dưới nước có tà vật với khả năng kỳ dị; cóc Lục Bối Độc biến dị, kích thước lớn hơn bình thường; tìm được một túi thơm ở tường sau gần giếng; thật giả chuyện hung thủ trèo tường vào.
Dụng cụ giả thi thể: Đàn ông, hơn ba mươi tuổi, Ưng Trảo Công; bày bố chuyện thi thể bay lơ lửng nhưng không hủy thi thể, hành động mâu thuẫn; có khả năng là người nhà họ Trần và thân phận chắc chắn không thấp; có cách đặc biệt thoát khỏi phủ nha U Châu; hành động không để lại dấu vết; phòng chứa củi nhỏ.”
Viết đến đây, cô lại khoang tròn chữ “túi thơm” và “phòng chứa củi nhỏ” và viết tiếp.
“Phòng chứa củi nhỏ: Bỏ không nhiều năm không dùng đến, có manh mối chứng minh mánh khóe trộm xác, giả quỷ.
Túi thơm: là vật của phụ nữ, hương cam quýt, vẻ ngoài tinh xảo; một người nào đó trèo tường mang theo, bị đánh rơi mà không hay biết.”
Vụ án thứ nhất viết đến đây thì dừng lại. Cố Duệ không ngẩng đầu lên nhìn mọi người mà tiếp tục viết.
“Án mạng thứ hai.
Tiểu Thúy: chết bởi bọ hung máu trong bữa tiệc; kỳ độc của Tây Vực; bị hung thủ hạ cổ vào cánh tay, không đến ba ngày sau, thất khiếu đổ máu rồi chết bất đắc kỳ tử; trước khi chết, lo lắng không nguôi, có cảm giác bản thân sẽ bị giết hại; có khả năng biết gì đó mới bị diệt khẩu.”
Sau khi viết xong tóm tắt hai vụ án, Cố Duệ xoay bút. Đây là thói quen của cô, sau khi viết xong sẽ xoay bút. Cô không những có thể xoay bút bằng ngón cái, mà những ngón tay khác cũng có thể xoay được.
Nhưng cô quên một điều rằng… cô đang viết bút lông…
Cho nên… May mà cô dừng lại kịp lúc. Cô nhìn tên đầu trọc đứng bên cạnh bị mực văng lên mặt.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Tên đầu trọc lau mặt, nói bóng nói gió: “Không sao. Chuyện cô đại nghịch bất đạo, khi sư diệt tổ cũng không phải ngày một, ngày hai. Ta nhớ dai lắm.”
Ha ha, hai thầy trò mấy người sống mái với nhau, đâu nhất thiết phải làm trễ nải thời gian của bọn này…
Thời gian buổi tối rất quý, mọi người quay lại chuyện chính nào.
“Cố tiểu hữu, cách này của cô rất hay! Vừa xem liền hiểu, hơn nữa lại liên kết với nhau. Chỉ cần giải được những điểm mấu chốt này, chúng ta có thể thông suốt được tất cả như đả thông hai huyệt Nhâm Đốc…”
Ông già này… nói nhiều thật.
Cố Duệ nói thẳng: “Vụ thứ hai manh mối quá ít, tạm thời không nói đến. Trước hết ta nói về vụ thứ nhất.”
Ngón tay Cố Duệ chỉ vào hai chữ “nạn nhân” còn chưa khô mực trên giấy.
“Điều quan trọng trong tra án là nguồn gốc thi thể, thân phận, nguyên nhân tử vong,… Mà những điểm này, hiện tại chưa tìm ra. Nhưng có thể nói được nguồn gốc. Đầu tiên, tôi sẽ nói hắn chết như thế nào, chết ở đâu.”
Cái gì?
Cô biết?
Cả đám đều kinh ngạc. Ngay cả tên đầu trọc đang lau mặt cũng nheo mắt lại.
“Tay của hắn có phải như thế này không?”
Cố Duệ làm ra thế tay nắm lấy, tựa như đang cầm cái gì đó. Mọi người đều từng nhìn thấy thi thể nên gật đầu.
“Bình thường, trước lúc chết, hoặc là bị giết khi đang hôn mê, hoặc là bị giết lúc thanh tỉnh, động tác của tứ chi thể hiện tình huống mà nạn nhân gặp phải. Động tác này là động tác gì?”
Lý Đại Hùng: “Ưng Trảo Công! Người này là cao thủ võ lâm!”
Tên Đầu trọc lập tức vỗ vào đầu cậu ta: “Cao thủ cái đầu cậu. Tay người này không có vết chai sần do việc luyện võ để lại, da dẻ thô ráp, cơ bắp cũng không rắn chắc. Người này rõ ràng là người bình thường.”
Triệu Nguyên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đúng, người này không phải người luyện võ. Cho dù vật lộn với hung thủ, cũng không có khả năng làm ra động tác như vậy. Không phải quyền, cũng không phải trảo mà là động tác nắm một vật gì đó hình cầu. Trên giang hồ, chắc không có vũ khí nào có hình cầu nhỉ?”
Thanh Vũ nói như đinh đóng cột: “Nếu không phải người luyện võ, tuyệt đối không có binh khí vừa tay như vậy.”
Ý cậu ta là, trên giang hồ có thể có vũ khí như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là thứ người này có thể sử dụng.
“Nếu không phải binh khí, lại là vật hình cầu… Ngón tay hắn dính…” Triệu Nguyên chậm rãi nói. Ông ta nhìn về phía Cố Duệ: “Lựu, lúc đó tay hắn đang cầm lựu.”
Ồ!
Chỉ một từ!
Lý Đại Hùng gào to: “Hắn bị giết trong lúc ăn lựu.”
“Sợ là chưa ăn được lựu, hắn đã bị giết.” Cố Duệ duỗi tay, móc một tờ giấy từ cổ áo cậu ta ra.