Cố Duệ liếc mắt xem thường.
Còn tên đầu trọc thì không kiên nhẫn nói: “Nói nhảm cái gì vậy hả? Trên người cô ta thì được bao nhiêu miếng thịt chứ! Xuống đấy để quỷ nó nhai luôn cả xương à? Đúng rồi, đem bánh rán hành giấu trong túi áo lại đây! Ông đây đói muốn xỉu luôn rồi.”
“Ra là hồi nãy ông ta định thăm dò mình sao? Thăm dò làm cái quái gì vậy không biết, mà không, ông ta định thăm dò cái gì nhỉ?”
Trong lòng Cố Duệ vừa nghi hoặc vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Cô thầm nghĩ hai tên thầy trò này đúng là không phải thứ tốt lành gì - dù rằng bọn họ đã cứu cô một mạng.
Sau đó, cô liền ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Sau khi giao nộp bánh rán hành ra, Lý Đại Hùng uể oải lội xuống cái đầm lầy đầy mùi tanh tưởi kia và bắt đầu vớt xương.
Cố Duệ cảm thấy thể chất của người này không có gì đặc biệt, mà thứ đặc biệt chính là cái gương hắn ta đang đeo trên người. Cái gương đó ấy thế mà có thể chịu được oán khí trong đầm lầy, thậm chí cón khiến đám quỷ trở phải lùi bước.
Ôi, khi không lại bị xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt đến cái thế giới quỷ thần khó lường này, lúc nào cũng nớm nớp lo sợ không biết bản thân sẽ chết khi nào - điều này làm chị đây không vui chút nào nha.
Đến khi…
“Chóp chép”.
“Chóp chép”.
“Chóp chép”.
Cách cô khoảng hai mét, tên đầu trọc nào đó đang ngồi trên một tảng đá, miệng chóp chép ăn bánh rán hành.
Mà cách ông ta không xa, Lý Đại Hùng đang đứng dưới đầm lầy vớt từng khúc xương lên.
Hai âm thanh “chóp chép” và “bì bõm” thay phiên nhau vang lên.
Hai âm thanh giao hòa nhau, hai hình ảnh chồng chéo lên nhau. Dù là âm thanh hay hình ảnh cũng đều hài hòa với nhau đến không ngờ.
Cố Duệ cười lạnh - hai tên thổ tặc () này!
Nhưng ngay sau đó… Bụng cô réo lên. Tiếng động rất vừa vặn, không to cũng không nhỏ.
Tên đầu trọc đang ăn bánh rán hành ngẩng đầu lên nhìn cô. Cô cũng nhìn ông ta và nói rất đàng hoàng rằng: “Ta trúng độc, đây là do ta trúng độc mà ra.”
Cô tuyệt đối không bao giờ như vậy, thật đó!
Tên đầu trọc dừng một lát rồi hỏi: “Vậy cô có ăn không?”
Khóe môi Cố Duệ giật giật… Cô nghĩ, lúc này nếu cô không chết vì mất mặt thì cũng chết vì đói.
Quá đói bụng rồi, dạ dày co thắt khiến cô đau muốn chết.
Nhưng mà… cô có thể chọn lựa lại không?
Không chờ Cố Duệ hết rối rắm, tên đầu trọc chậm rãi nói: “Không cho cô đâu!”
Ha ha.
Cố Duệ: “Vậy ông hỏi làm gì hả?”
Tên đầu trọc: “Hỏi chơi cho vui thôi.”
Cố Duệ nhìn cái tên trời đánh đang dứt khoát nhét nửa miếng bánh rán hành còn lại vào miệng kia.
“Chắc đó là bánh rán hành nhỉ?”
“Ồ, đoán được hả? Muốn ăn sao? Thế ta nhổ ra cho cô nha?”
Những lời này rất giống của một người nào đó. Trong chốc lát, Cố Duệ cảm thấy hoảng hốt, cô nhớ tới khung cảnh cô và Tề Phóng đang ngồi trên xe.
Nhưng mà…
“Loại bánh này ăn nhiều sẽ bị hôi miệng, hơn nữa còn dễ bị trướng bụng. Biết trướng bụng là sao không? Nhìn mặt ông là biết ngay ông không biết rồi…”
Trong miệng tên đầu trọc vẫn còn một chút bánh rán hành, nghe cô nói vậy thì nuốt nó xuống rồi ông ta nghiền ngẫm, nói: “Vậy cái trướng bụng gì gì đó mà cô nói là…”
Còn chưa nói xong thì bên phía đầm lầy, nước bùn văng lên.
Tên đồ đệ tốt nào đó cả người chật vật, trên tay còn cầm hai khúc xương ống chân.
Khóe miệng Cố Duệ giật nhẹ: “Chính là cái này.”
Trên người tên Lý Đại Hùng này có mùi lưu huỳnh, mặc kệ thế giới kỳ quái này có kỹ thuật chế tạo hộp quẹt ra sao thì khi quẹt lửa vẫn sẽ ám lại mùi. Hơn nữa trong đầm lầy còn chứa đầy khí metan, nếu hắn ta mà đánh rắm thì…
“Bủm!”
Một phản ứng hóa học “thú vị” đã xảy ra.
Thù này cuối cùng cũng đã trả được rồi.
Cố Duệ cảm thấy bản thân không còn đói bụng chút nào nữa.
Lý Đại Hùng bị vị sư phụ vô lương tâm nào đó ép lội xuống đầm lầy để vớt xương lên. Sau một hồi mò mẫm khắp đầm lầy, cuối cùng cũng đã xong. Tên đầu trọc chết bầm này thật sự cũng khá. Ông ta dán vài lá bùa lên rồi đốt, miệng thì niệm gì đó…
Cố Duệ ở bên cạnh nhìn.
“Anh với ông ta thuộc chùa nào vậy?” Cố Duệ tò mò hỏi Lý Đại Hùng.
“Chùa? Không phải đâu!”
“Mấy người không phải hòa thượng sao? Không phải ông ta đang siêu độ à?”
“Không phải, cô nghe kỹ lại đi.”
Cô cẩn thận nghe kỹ lại lần nữa.
“Sống chết có số, giàu sang do trời. Các ngươi chết thảm như vậy cũng do xui xẻo. Nhưng bây giờ ta cứu các ngươi qua khỏi bể khổ, nên khi xuống địa ngục, nhớ nói tốt cho ta vài câu với Diêm Vương, nếu được thì nhớ phù hộ ta trừ yêu được đắt khách, tiền chảy vào túi nhiều như nước. Các ngươi nghe thấy chưa? Không nghe thì ta nói lại lần nữa…”
Gió lạnh thổi nhẹ vài cơn.
Cố Duệ: “Sao môn phái mấy người còn chưa đóng cửa hay vậy?”
Lý Đại Hùng: “… Mới cứu mạng cô mà, đừng có hà khắc như vậy. Nhìn cô có thể lê thân mình mà đến đây cùng cúng tế thì có lẽ lòng dạ cô cũng không phải xấu.”
Cố Duệ bĩu môi: “Là vì khói bay đến chỗ tôi thôi.”
Nên mới không thể không di chuyển sang chỗ khác đó chứ.
À…
Lý Đại Hùng cũng cạn lời với cô.
Nhờ nói chuyện phiếm với hắn ta trong lúc nhàm chán, Cố Duệ mới biết hai người bọn họ đúng là tới nơi này trừ quỷ. Trước cô đã có bảy cô dâu mất mạng tại rừng Quỷ Khốc này. Và kèm theo đó là những người đưa dâu, không một ai có thể sống sót trở về. Chuyện này vốn dĩ rất kỳ quái nhưng vì không có ai báo quan nên quan phủ cũng mặc kệ. Lâu dần, những lời đồn đãi về ma quỷ được truyền ra ngoài khiến cho người ở các thôn trấn gần đó hoảng sợ. Chỉ có một số ít người nhà của nạn nhân cảm thấy không cam lòng mà tìm đến hai thầy trò bọn họ xin giúp đỡ…
Đương nhiên cũng phải có thù lao. Bọn họ cũng là con người, cũng cần ăn cơm để sống mà.
“Thù lao là bao nhiêu?” Cố Duệ muốn biết về hệ thống tiền tệ của thế giới này. Cô đã xem qua vài cuốn tiểu thuyết xuyên không tạp nham, nhưng mấy cuốn tiểu thuyết ấy có bối cảnh lịch sử không giống nhau, có chút hư cấu và có chút chính kịch () …
Chờ chút, đến cả nữ quỷ cũng có, cái này chắc không phải là chính kịch đâu ha?
Trong lúc Cố Duệ còn rối rắm, Đại Hùng đã trả lời: “Một con gà.”
Hả?
Cố Duệ sững sờ rồi nhìn chằm chằm Đại Hùng bằng ánh mắt quỷ dị.
Đại Hùng bị nhìn đến sởn cả tóc gáy, hắn nói: “Ấy, cái con khỉ này, không, cái cô này, sao cô có thể suy nghĩ đen tối như vậy hả? Ta nói gà, là con gà thật sự ấy… Cái con mà kêu “cục cục” ấy…”
Vẻ mặt Cố Duệ vô tội nhìn hắn ta và nói: “À, thì con mà tôi nói là nó đó… Nếu không thì còn gà gì nữa…”
Được rồi, Đại Hùng nổi đóa, mặt đỏ cả lên, nhưng hắn chỉ có thể uể oải nói: “Mấy người đó nghèo lắm, thật sự không thể trả tiền nổi. Lúc đầu sư phụ đã từ chối rồi, nhưng bọn họ cứ quỳ cầu xin nguyên một ngày. Không còn cách nào khác, bọn ta đành phải làm thôi… Cô đừng nói chuyện này ra ngoài nhé. Nếu không sẽ có vài người không chịu trả tiền… họ sẽ quỳ đấy…”
“Yên tâm, không lộ ra được đâu. Sau khi ra khỏi đây, chúng ta đường ai nấy đi mà.” Cố Duệ tức giận nói.
Lúc này, tên đầu trọc cũng đã niệm xong.
Đạo hạnh của tên đầu trọc này cũng cao. Xương cốt vừa thiêu xong, ảo cảnh () này đúng là biến mất thật. Cảnh tượng trước mắt Cố Duệ nhạt nhòa dần rồi thay đổi hẳn. Cánh rừng hoang vắng xung quanh biến thành cánh rừng bình thường. Đầm lầy là hồ nước và cả cánh rừng nhuốm màu mùa thu. Nhưng cái cây kia…
Cây… vẫn ở chỗ cũ. Là một cây cổ thụ thật sự. Phía trên vẫn treo lủng lẳng những bó người đó, bên ngoài là từng chiếc lá thật to cuộn tròn lại.
“Đại Hùng, leo lên!” Tên đầu trọc sai Lý Đại Hùng.
Lý Đại Hùng vừa mới lội đầm lầy xong đau khổ nhìn ông ta, nói: “Sư phụ, nó cao quá…”
Vấn đề là cây đại thụ kia quá đáng sợ. Lúc đầu, khi hắn nấp một hồi lâu trên đó, câu đã cảm thấy vô cùng kinh khủng rồi.
“Ta đã dạy khinh công cho ngươi từ sớm rồi, bản thân ngươi không chịu luyện tập chăm chỉ, bây giờ chỉ mới cao có bấy nhiêu đã không trèo nổi. Ngươi còn không thấy ngượng à?”
Lý Đại Hùng chỉ có thể ngoan ngoãn trèo lên…
“Sư phụ, lá cây này là da người, hình như là da mặt ạ…”
“Cạy ra!”
Lý Đại Hùng đứng trên một cành cây to chắc, nhìn mảnh da mặt được hong trong gió kia, hắn run rẩy đưa tay tới…
“Lý Đại Hùng!”
Bỗng nhiên dưới tàng cây có người gọi tên hắn. Hắn nhìn xuống dưới liền thấy một nhánh cây được ném lên.
Là Cố Duệ.
Ừm, con khỉ này thật tốt bụng.
Lý Đại Hùng cười cảm ơn rồi dùng nhánh cây cạy tấm da mặt đang cuộn tròn kia ra…
Vừa cạy ra, liền có hai thứ từ bên trong rớt ra ngoài. Nó rớt xuống đầu Cố Duệ rồi lăn xuống dưới, sau đó cô theo bản năng chụp lấy.
Là tròng mắt.
Cả người Cố Duệ cứng đơ.
“Da mặt, da người, tròng mắt, còn có người làm…”
Tên đầu trọc bước tới cạnh Cố Duệ, vừa lấy tay vuốt cái cằm láng mịn không có một sợi râu nào vừa lẩm bẩm gì đó, giống như đã biết được điều gì đó, nhưng cũng lại như đang hoài nghi điều gì đó. Nhưng ông ta lại không nói gì cả, ngược lại giống như lơ đãng nhìn Cố Duệ.
Ngay từ đầu, Cố Duệ đã cảm thấy người này đang nghi ngờ cô điều gì đó. Hơn nữa, bản thân cô là một người nhạy cảm, nên cô cảm thấy tên đầu trọc chết bầm này đang nghi ngờ cô không phải là người, hoặc là đang ngầm tính kế với cô. Vì vậy, cô tuyệt đối không thể ở cùng bọn họ lâu thêm một chút nào nữa.
“Nhưng trước hết phải thoát khỏi cánh rừng quỷ này đã.”
Trong lòng đã suy tính kỹ càng, vẻ mặt Cố Duệ rất bình tĩnh. Tên đầu trọc kia lấy một túi tiền từ trong ống tay áo ra và mở ra. Bên trong có một ít đồ như một nắm tóc, hoặc là một vài thứ đồ nhỏ như lược hay chiếc đũa gì đó được bọc riêng biệt trong mảnh vải trắng, phía trên còn dán tên. Cố Duệ liếc mắt xem một cái, gì mà Lý Tứ của thôn họ Lý, Trương Long của gia trang họ Trương, … Chắc đây là đồ của những nạn nhân xấu số.
Lấy ra làm gì vậy?
Dưới sự tò mò của Cố Duệ, tên đầu trọc lấy ra một bó nhang nhỏ rồi cắm lên mỗi đồ vật của người chết đã được bày ra trước đó một cây.
Cái này sao giống như nghi thức cúng bái quá vậy?
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tên đầu trọc đứng dậy, thò tay vào cái túi nhỏ treo ngang eo, giống như đang tìm gì đó, móc ra rồi hất tay một cái.
Thứ gì đó có màu trắng bay ra. Dù hiện tại thân thể của Cố Duệ còn suy yếu nhưng thị lực của cơ thể này lại khá tốt. Trong nháy mắt, cô đã nhận ra thứ màu trắng đó chính là gạo, một nắm tầm năm mươi hạt được vung ra xa…
Nhưng tốc độ của tên đầu trọc còn nhanh hơn, lúc gạo còn chưa rơi xuống đất, đầu ngón tay ông ta đã điểm nhẹ lên không trung, hai cánh môi không ngừng mở ra khép vào. Cố Duệ có thể cảm nhận được ông ta đang niệm chú, âm thanh kỳ quái không ngừng truyền vào lỗ tai cô…
“Vèo… vèo… vèo…”
Đầu ngón tay ông ta bắn ra những viên màu đỏ và dừng ở trên hạt gạo rồi đốt cháy chúng. Trong quá trình cháy, chúng lại vừa khéo chia ra và dừng ở mười cây nhang cắm ở dưới.
Gạo bị đốt thành tro lại hóa thành ngọn lửa màu trắng, ngọn lửa ấy điểm vào cây nhang.
Nhang bắt đầu tỏa khói.
Làn khói trắng hư vô mờ ảo kia lại theo không khí lượn quanh rồi bay hướng về phía cây đại thụ…
Cố Duệ vừa nhìn đã hiểu.
“Đây là nhận xác sao?”
() Thổ tặc: chỉ những người có hành vi xâm chiếm và sử dụng trái phép đất công hoặc đất do người khác sở hữu.
() Chính kịch: một loại kịch có cả hai yếu tố bi kịch và hài kịch, lấy xung đột làm nội dung, mâu thuẫn trong loại kịch này thường rất phức tạp, nhưng đến cuối cùng, mâu thuẫn sẽ được giải quyết ở một mức độ nhất định.
() Ảo cảnh: cảnh tượng không thật.