Chỉ có tên đầu trọc nhìn ánh mắt ngốc nghếch đầy ham học của đồ đệ nhà mình mà cười nói: “Có giải thích cho hắn, hắn cũng không hiểu. Vậy thì giải thích làm gì cho tốn nước miếng!”
Lý Đại Hùng tức ói máu.
Các thôn dân đã nhận ra mình bị Cố Duệ gài bẫy. Nhưng nhìn ánh mắt cười như không cười của cô, bọn họ vẫn cảm thấy hơi e ngại. Cô ta không phải quỷ nữ Vương Tinh thật sao?
Con ngốc này từ khi nào thì khôn lên rồi…
Chú ba Vương biết mình đã bị mất thế, chỉ có thể thành thật khai báo.
Trong thôn Tiểu Dương, Vương Tinh là một cô gái khá được. Cô ta vừa trẻ đẹp vừa có đôi bàn tay khéo léo nên khá được lòng mọi người. Không may là bố mẹ mất sớm, nên cô ta không có ai làm chủ cho chuyện hôn nhân của mình. Ban đầu, đám người chú ba Vương còn muốn làm mai cho cô ta nhưng cô ta sống chết không chịu, hở một chút là đòi sống đòi chết. Vì thế, đám người chú ba Vương đành phải để mặc cô ta như thế cho đến năm mười chín, hai mươi tuổi…
Cố Duệ đứng ở một bên cảm khái. Ở cổ đại, mới chờ đến năm mười chín, hai mươi tuổi đã bảo là phí hoài tuổi thanh xuân, vậy đám gái ế ba mươi, bốn mươi tuổi ở hiện đại thì sẽ bị nói là gì đây…
Nhưng mà, xã hội thời Đường không quá hà khắc với phụ nữ như các thời đại khác. Người hơn hai mươi tuổi vẫn chưa lập gia đình có khá nhiều, cũng không thiếu người hòa ly (), nhất là ở trong các gia đình quý tộc, thế tộc và nhà quan, … Và đây cũng là thời đại đặc biệt nhất trong lịch sử Trung Quốc, phụ nữ cũng có thể làm quan.
Nhưng thời đại này còn có đạo pháp… Dù sao thì cái này cũng tốt hơn việc xuyên qua thời đại bó chân. Chỉ là thôn Tiểu Dương này rốt cuộc vẫn không cởi mở như thế. Nơi này không khác các thôn xóm thời phong kiến là bao. Cứ nhìn thái độ xấu hổ khi nhắc đến Vương Tinh của thôn dân là rõ.
Điều này làm cô cảm thấy không thoải mái lắm.
“Sau đó thì sao? Tại sao cô ta lại chết?”
“Cụ thể ra sao thì chúng tôi cũng không rõ. Nhưng sau này nghe người ta nói cô ta đã có người mình thích. Có người cô ta thích thì tốt rồi! Bọn tôi còn tính tổ chức một lễ cưới thật lớn để cô ta có thể nở mày nở mặt. Nhưng khi hỏi cô ta thì cô ta lại không chịu nói. Sau đó không biết tại sao lại không thấy cô ta nữa… Sau đó nữa thì…”
Chú ba Vương chỉ vào cái hồ bên kia rồi nói tiếp: “Sau đó, vào một đêm, có vài người mặc áo đen ném một cái túi lớn vào hồ… Còn ném xuống hồ mấy tảng đá lớn…”
Tới đoạn cao trào rồi nha.
Lư Dịch Chi chỉ ngồi nghe mà không hề có bất kỳ phản ứng gì dù là một cái nhăn mày. Cố Duệ khoanh tay dựa vào cửa. Tên đầu trọc đứng cách cô không xa. Không biết ông ta lấy từ đâu ra hai quả dại, ông ta ném cho Cố Duệ một quả. Hai người cứ thể mà gặm trái cây…
“Người nhìn thấy là ai?”
Mọi người hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía người phụ nữ kia.
“Là ta.” Người phụ nữ kia bước ra.
“Tên gì?”
“Tứ Nương.”
Cố Duệ biết phụ nữ thời cổ đại sau khi lấy chồng rất ít khi dùng tên thật của mình, phần lớn đều dùng hàng thứ tự chị em dâu trong tộc để gọi tên.
Tứ Nương… Nghe thật dịu dàng… Nhưng mà…
Cố Duệ quan sát người phụ nữ. Ánh mắt cô dừng lại trên cổ tay trong tay áo bà ta. Cô nhíu mày lại.
“Ở đâu?”
“Cửa thôn Đông Giác, phía sau cây hoa quế.”
“… Thời gian, địa điểm, tình huống cụ thể lúc đó, ví dụ như người đó ném bao nhiêu tảng đá xuống hồ.”
“Tầm bảy tháng trước, đêm đó trời quá tối, ta chỉ nhìn được…”
Muốn những người dân quê này có thể miêu tả chính xác một sự việc thật sự rất khó. Người phụ nữ này cũng giống như chú ba Vương, ý chính trong lời nói vẫn là đêm đó trời quá tối, chỉ thấy người mặc áo đen mang theo một cái túi lớn ném xuống hồ, sau đó còn ném mấy tảng đá xuống…
Nói xong, Tứ Nương không biết nói thêm gì nữa… Mấy thôn dân còn lại cũng không có ai biết thêm điều gì…
Thanh Vũ nhìn đầu ngón tay Lư Dịch Chi đang gõ tại một chỗ. Ánh mắt hắn ta chợt lóe lên, gật đầu và đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi sân, hắn ta nghe thấy Lư Dịch Chi nói: “Ném? Bà xác định là ném?”
Tứ Nương buộc miệng nói: “Không phải đại nhân hỏi ném bao nhiêu tảng đá…”
Bà ta bỗng nhiên sửng sốt vì bà ta nhìn thấy chú ba Vương…
“Hửm? Ta hỏi ném bao nhiêu tảng đá thì nhất định phải là ném sao? Cái ta hỏi chính là thứ các ngươi nhìn thấy kia kìa!”
“Nhưng đại nhân, là người nói…” Tứ Nương không phục nói.
Choang!
Chén trà bị đập xuống đất.
Mọi người đều hoảng sợ.
“Ta nói cái gì thì chính là cái đó! Ta nói, đêm hôm đó các người đều ở đây. Hơn nữa Vương Tinh cũng không phải bị đá đè ở đáy hồ. Mà là bị các người dùng đá đập chết ở bên hồ, sau đó thì dùng đá dìm xác cô ta xuống hồ, làm cho xác cô ta không thể nổi lên, mãi mãi bị trói buộc ở dưới đáy hồ. Giờ các người còn lời nào để nói không?”
Lời của Lư Dịch Chi như sấm sét đánh xuống, vạch trần tội ác mà bọn người kia đang che giấu.
Trên mặt bọn họ tràn đầy sự hoảng sợ, còn có cả… vẻ hung ác.
…
Cây hoa quế sau nhà trông có vẻ quạnh quẽ nhưng rất sạch sẽ, dưới đất lác đác vài phiến lá rụng. Cố Duệ đứng dưới tàng cây hoa quế. Bỗng nhiên cô có cảm giác phía sau có người… đang theo dõi cô.
Khóe mắt cô nhìn thoáng qua. Một bóng đen thật dài in lên tường đất… Nó đang bước đến gần cô…
Rồi đột nhiên nó từ phía sau cô nhào lên…
“A ha, khỉ!”
Bốp!
Lý Đại Hùng che mắt ngồi phịch xuống đất, hắn ta uất ức nói: “Cô cố ý!”
Cố Duệ thu quả đấm lại, vẻ mặt vô tội nói: “Làm gì có…”
“Sao cô lại ở đây? Không nhìn xem đám người hại cô bị trừng trị ra sao hả?”
“Lúc chém đầu, xem mới đã, bây giờ xem thì có gì đã đâu!”
“Khỉ, gu của cô thật nặng đó!”
Lý Đại Hùng không biết nên nói gì tiếp. Hắn nhìn khắp sân một lượt rồi nói: “A, đây chẳng phải là nhà của bác gái kia sao? Ta nhớ rõ cây chổi…”
Hắn vẫn còn cảm thấy sờ sợ: “thần binh” còn được dựng dựa vào tường kia kìa.
“Khỉ tới nơi này làm gì nhỉ? Quấy rối để trả thù sao?”
“Đúng vậy, ta tính trả thù đấy! Có muốn giúp ta một tay không?”
“A, làm như vậy không tốt lắm đâu…”
“Ngươi từng ăn sườn chua ngọt chưa?”
“Cô nói đi! Muốn ta giúp như thế nào?”
Cố Duệ vì được Lý Đại Hùng giúp đỡ leo lên đầu tường nên nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong sân. Lý Đại Hùng không cần leo lên tường, vì hắn ta chỉ cần kiễng chân lên là có thể nhìn thấy mọi thứ.
Vì thế, Cố Duệ lại bị hắn ta cười nhạo là con khỉ lùn…
“Ngươi thấy cái sân này như thế nào?”
“Sạch sẽ.”
“Rồi sao?”
“Không giống như nhà của bác gái kia.”
Đúng vậy, lấy cái tính hấp tấp, thô lỗ của bà ta, làm sao có thể dọn dẹp cái sân này sạch sẽ như vậy được… Không những sạch sẽ mà còn lịch sự, tao nhã, mang theo sự dịu dàng của con gái…
“Nếu đây chắc chắn là nhà bà ta thì sao?”
“A…” Lý Đại Hùng nghiêng đầu tự ngẫm một chút rồi nói: “Vậy nghĩa là có người nào đó dọn dẹp giúp bà ta.”
“Đúng, hơn nữa còn là một cô gái trẻ tuổi.”
“Hả? Chẳng lẽ là Vương Tinh?”
“… Ngươi động não hộ ta cái…”
Cố Duệ cạn lời. Nếu là Vương Tinh thì diễn xuất người phụ nữ này đáng được trao giải Ảnh hậu.
“Vương Tinh là do bọn họ giết...” Cố Duệ thản nhiên nói.
Lý Đại Hùng kinh ngạc: “Sao… sao… sao lại là bọn họ?”
Vì hắn ta đuổi theo Cố Duệ nên hắn ta chỉ nghe được lời kể của chú ba Vương và những lời nói tràn đầy tình cảm của Tứ Nương…
“Đã lâu rồi chưa có ai bước lại gần cái hồ kia, cho nên cỏ dại mới mọc um tùm như thế, măng thu trong rừng trúc cũng chưa có ai đào. Điều này có nghĩa là thôn dân rất kiêng kị nơi đó, hay nói cách khác, bọn họ biết Vương Tinh chết ở trong hồ. Người có thể biết chuyện này chỉ có hai loại: một là người chứng kiến, hai là hung thủ. Nếu là loại một… Vậy thì Tứ Nương không cần phải nói dối, cứ nói thẳng ra là được.”
“Nói dối?”
“Hắn nhìn vị trí nhà bà ta xem, hướng của gian phòng ở bên trong, và cái hồ ở bên kia… Ở giữa có cái gì?”
“Cây! Là cây hoa quế, có vài cây hoa quế! Còn mọc rất gần, dù hôm đó trăng có tỏ thì bà ta cũng không thể nhìn thấy… Không đúng, nếu những người đó vác Vương Tinh đi từ cạnh thôn đến cái hồ kia… Chắc chắn bà ta phải nhìn thấy được.”
“Cứ cho là thế đi… Từ phán đoán của Lư Dịch Chi khi nghiệm thi, ta có thể biết lúc đó Vương Tinh vẫn còn sống. Vậy vì cái gì hung thủ phải vác một người chưa chết đi lại nghênh ngang như vậy? Điều này chỉ có thể nói rằng cả thôn này đều nằm trong sự khống chế của người đó nên người đó mới không sợ bọn họ phản kháng hay tố giác… Như vậy, cách nào có thể khống chế bọn họ một cách chặt chẽ ngoài cách biến bọn họ trở thành đồng phạm? Đây chẳng phải là châu chấu trên cùng một sợi dây hay sao?”
Lý Đại Hùng suy nghĩ cả buổi rồi lẩm bẩm nói: “Cho nên người đó làm cho cả thôn… giết Vương Tinh, tất cả mọi người đều là hung thủ… Như vậy sẽ không sợ bọn họ nói ra. Hơn nữa đây cũng là cách trả thù Vương Tinh tàn nhẫn nhất, bởi vì người trong thôn này… đều là người thân bậc cha chú của cô ta…”
Người sống trong thôn Tiểu Dương đều họ Vương, họ hàng gần và họ hàng xa đều sống cùng nhau.
Đây là giả thuyết đáng sợ của Cố Duệ. Nếu nó sai, Tứ Nương thật sự không nhìn thấy, nhưng bà ta lại nói dối, vậy chỉ có khả năng là loại sau – bà ta hoặc toàn bộ người trong thôn này là hung thủ giết người.
Bọn họ cùng nhau vứt xác, cùng bao che nhau và cùng lấp liếm chuyện này.
“Vậy vì sao… Vương Tinh không trả thù bọn họ? Hình như thôn Tiểu Dương chẳng có người nào chết cả… chỉ trừ cô… Không, phải là trừ Vương Tiểu Nha.”
“Tạm thời không nhắc đến chuyện của Vương Tinh. Ngươi đã nói đến điểm quan trọng rồi đấy. Nhưng trước đấy ta với tên đầu trọc chết bầm kia đã từng nói qua cái này rồi...”
“Nói cái gì nhỉ?”
Lý Đại Hùng vỗ đầu một cái, hắn ta nhớ ra rồi.
“Sau khi Vương Tinh trở thành quỷ nữ vẫn bị người đó khống chế, mà thôn Tiểu Dương cũng bị người đó khống chế… Cả hai cùng một phe nên không thể ra tay được.”
Cho nên mới có chuyện mấy thôn lân cận đều có người chết thảm nhưng thôn Tiểu Dương lại chẳng xảy ra chuyện lớn gì. Điều này gây ra ảo giác cho nhiều người rằng thôn Tiểu Dương không hề liên quan đến chuyện này.
Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy quá kinh khủng. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh. Rốt cuộc đêm đó Vương Tinh đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì? Và tại dưới những tán cây hoa quế yên bình và tĩnh lặng kia… đã xảy ra chuyện gì…
Mà càng đáng sợ hơn là…
“Khỉ, sao cô biết được vậy?”
“Đọc nhiều sách.”
“Sách gì vậy? Nghề đào mồ của mấy cô còn phải học phá án sao?”
Cố Duệ nghĩ thầm: “Chẳng lẽ ta nói với ngươi rằng bà đây học tâm lý học tội phạm ở trường cảnh sát đến năm hai thì đi ăn ké máng của đại học khảo cổ kế bên, đã vậy còn là kẻ đầu tiêu khiến cho giáo sư của hai trường mắng chửi và ẩu đả nhau sao?”
“Đương nhiên rồi. Lỡ như xác chết vùng dậy, bọn ta cũng có thể giúp người ta tìm ra nguyên nhân cái chết để họ tha mạng cho bọn ta chứ!”
“Vậy sao? Mặc dù ta không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ hay đó. Sách đó tên gì vậy?”
“Ngọc Bồ Đoàn.”
Dù sao Ngọc Bồ Đoàn phải vào thời Minh mới có, còn bản D thì xuất hiện ở thời hiện đại. Triều đại này làm quái gì có chứ…
“Ừm, ừm.”
Lý Đại Hùng âm thầm ghi nhớ cái tên này. Hắn ta thầm nghĩ bản thân phải tìm đọc cuốn sách này cho bằng được… để sau này không bị sư phụ cười nhạo nữa.
Đang nói chuyện thì Cố Duệ đột nhiên hỏi: “Thái Sơn Áp Đỉnh của ngươi có phải ít khi chính xác không? Một lần được bao nhiêu?”
Lý Đại Hùng ngẩn ra, sau đó hắn ta khoa tay múa chân nói: “Dài tầm này này…”
“Vậy thì… làm đi!”
Cố Duệ đang nói thì đột nhiên cạy một nắm đất trên tường đất ra rồi ném…
Phản ứng của Lý Đại Hùng cực kỳ nhạy. Hắn ta giống như một con gấu to lớn ngay lập tức nhảy lên đầu tường rồi nhảy xuống…
“Ha, xem Thái Sơn Áp Đỉnh của ta đây!”
Một bóng đen đang nấp trên bờ tường cách hai người tầm ba, bốn mét ngước đầu lên và nhìn thấy…
Rầm!
() Hòa ly: Thỏa thuận ly hôn từ hai phía.