Tôi không nói quá đâu, tôi sống ở thành phố lớn lâu như vậy rồi vẫn cảm thấy bản thân rất quê mùa, so với những toà nhà cao tầng, tôi có lẽ thấy những quán ăn, quán thịt nướng ven đường còn đầy ý vị hơn.
Tôi thường co mình ngồi trong góc lều ở ngoài trời nhìn người ta nướng thịt, khói lửa của trần gian bốc lên, cao thêm một chút liền phân tán hết.
Trước kia khói tan chậm hơn một chút, đêm nay hình như dự báo có mưa, gió nổi rồi, chúng chưa kịp bay lên cao liền tan biến rồi.
Mắt tôi đảo tròn liếc nhìn những cành cây cháy xém kia, đang nghĩ xem có phải có những loại cây sẽ không ăn được cay hay không, bọn chúng rụng lá, có phải hay không thực sự là do sặc nên hắt hơi đây.
"Xem gì thế?"
"Xem cây." Lục Tinh Gia xách sáu chai bia đi qua, tôi thuận tay cầm lấy một chai, tay mở nắp miệng vẫn không nghỉ ngơi: "Trọc luôn rồi."
"Sặc khói đấy."
Tôi cười to, cụng ly với Lục Tinh Gia: "Tri kỷ."
Lục Tinh Gia cụng được lúc, ngồi lên chiếc ghế ngựa, ung dung cười nói: "Tôi nghĩ em đừng có xem cây nữa."
Tôi không bằng lòng: "Xem anh?"
"Xem bệnh đi."
Câu này thì tôi đúng là không phản bác nổi.
Tin nhắn trước lúc tôi lên máy bay nửa đường quay đầu gửi cho Lục Tinh Gia, sau đó liền ngủ rồi.
Cho đến khi xuống máy bay có tín hiệu rồi tôi mới phát hiện ra Lục Tinh Gia bận, tôi nói anh bận đi, tôi tìm khách sạn chỉnh lại giờ giấc chênh lệch đã.
Lục Tinh Gia nói anh ta phải bận rất lâu, tôi nói anh bận bao lâu thì tôi ngủ bấy lâu, ngủ ngon (bai bai nhé).
Lục Tinh Gia trở nên nóng tính rồi, cư nhiên lại gắt mắng tôi: " mẹ."
Tôi không hề yếu thế, trả đòn một cái "Moa moa", quay người liền ngủ.
Thật ra thì Lục Tinh Gia rất tốt, không thì sẽ không để ý đến đứa thần kinh như tôi.
Tôi ngủ một ngày một đêm còn muốn ngủ nữa, lúc tỉnh lại là gần một giờ sáng, xem, tôi nghĩ cái lệch thời gian này của tôi bị xáo trộn cũng như không.
Nhưng mà cũng hay, Lục Tinh Gia ngày mai được nghỉ, hôm nay kết thúc công việc ngủ bù một giấc, tỉnh rồi liền gọi cho tôi, chúng tôi ra ngoài dạo ba con phố, ngồi ở một quán thịt nướng không nhỏ cũng chẳng to.
Thật ra nơi phố chợ đông người đối với Lục Tinh Gia càng an toàn hơn, dăm ba người khách đều là những người trung niên cao to thô kệch, càng bận kiếm kế sinh nhai, càng không quan tâm đến minh tinh, ngay cả khi khuôn mặt của Lục Tinh Gia độc quyền tất cả các bảng quảng cáo của tuyến tàu điện ngầm số , who cares.
Sau khi Lục Tinh Gia đưa đũa cho tôi tôi lại không vội cùng anh ta bắn nước bọt, chủ yếu vì đói quá lâu rồi, cá nướng mì xào đồ nướng một đống lộn xộn trên bàn làm tôi đói như một con chó, ăn liền mấy miếng mì mới đỡ hơn chút.
Lục Tinh Gia không vội như tôi, gắp từng miếng cá nhỏ mà ăn.
Đang ăn thì tôi đột nhiên nói.
"Anh và Bạch Cập cách nhau bao nhiêu tuổi?"
Đôi mày tuấn tú của Lục Tinh Gia nhẹ nhàng nhăn lại một chút, rất nhanh miệng liền nhổ xương ra: "Suýt nữa thì hóc."
Anh ta không trả lời, tôi cũng không nói nữa.
Gió đêm thổi càng lúc càng mạnh, lửa than dưới vỉ nướng cháy to quá, tôi muốn gọi ông chủ lại, Lục Tinh Gia lôi một cây sắt dưới bàn, chậm rãi tản bớt than ra, lửa dần dần nhỏ đi, giọng của anh ta xen lẫn vào tiếng xì xèo của cá nướng, tôi suýt nữa thì không nghe rõ.
"Bảy tuổi rưỡi." Lục Tinh Gia nói, "Em với Lam Sơn thì sao?"
Được, tôi thế mà chưa tính bao giờ.
"Tôi biết em muốn hỏi gì." Giọng điệu Lục Tinh Gia rất thoải mái: "Có những thứ không liên quan gì đến tuổi tác."
"Hơn một năm." Tôi cố chấp mà tính xong, sau đó nói, "Tôi biết."
Lục Tinh Gia liền nhìn chằm chằm vào tôi, nói.
Biết thì có tác dụng gì.
Nhát đao đầu tiên sau khi về nước, đâm thẳng vào tim tôi.
"Sau khi về nước tôi chỉ tìm anh, không thấy vinh hạnh sao?"
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Nếu như tôi nói chẳng có chuyện gì thì sao?" Men say lại bốc lên đầu tôi rồi, đặt con cá chép lên xong liền ngồi thẳng lưng, "Tôi con mẹ nó chính là cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra hết, nhưng anh lại nhìn ra được tâm trạng đang xấu đi."
"Liên quan đến chuyện người nhà cô ấy mất hả?"
Tôi trầm mặc một lúc, nói có lẽ thế.
Sau đó tôi dành khoảng nửa tiếng đồng hồ để kể rõ câu chuyện của Lam Sơn và bà chị ấy cho Lục Tinh Gia nghe, thật ra thì mới có nửa năm thôi, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy rằng cô gái ngồi đằng sau xe tôi khi ấy chỉ sống trong ký ức của tôi.
Khi tôi nói chuyện với Lục Tinh Gia, tâm trí đều đang bay bổng.
Tôi nhớ lại ngày chị ấy đưa tôi đi viện điều dưỡng đó, chị ấy ngồi đằng sau xe giơ mặt ra hóng gió, và bài hát bị gió thổi cho phân tán, cơn mưa như nước trút từ trên trời rơi xuống mười tiếng sau đó, những giọt nước mắt làm ướt đẫm lưng tôi khi lao ra khỏi đường hầm, từ sự đòi lấy tình yêu cháy bỏng của chị ấy, tôi khăng khăng một mực nói yêu chị ấy như thể giây tiếp theo sẽ hy sinh cả bản thân mình.
Tôi kể xong thì Lục Tinh Gia nghĩ ngợi một chút, nói thật ra Lam Sơn rất yêu bà ngoại.
Tôi phẫn nộ, đang muốn nói anh con mẹ nó không phải là đang thả rắm à, Lục Tinh Gia lắc tay tỏ ý tôi nghe xong đã.
"Ý của tôi là, nếu như Lam Sơn không còn người nhà nào nữa, vậy tất cả tình yêu của cô ấy đều dành cho bà ngoại.
Giờ thì bà ngoại mất rồi, em cho rằng..."
Lục Tinh Gia cân nhắc cách dùng từ.
Tôi không còn sức lực nữa rồi, nói anh không cần khách sáo thế, mồm độc tôi biết rồi.
Lục Tinh Gia uống một ngụm rượu, chuyển đề tài.
"Em tìm đến tôi không phải vì muốn tìm tôi."
"Tôi rất nhớ anh." Không ngại không rụt rè ai chẳng diễn được, tôi mở miệng cái là được, cười hi hi nhìn anh ta.
"Lam Sơn dù không sụp đổ như trong dự đoán của em, đến xin em giúp, cũng không đem tình yêu từ trên người thân chuyển sang cho em."
Tôi lạnh mặt nhìn Lục Tinh Gia rót cho tôi cốc rượu rồi đẩy đến trước mặt tôi, tự nhiên rất hận anh ta.
Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng mà động lòng người đến thế, mỗi một câu đều nói đến chảy máu, quá quắt không chịu nổi.
Tôi rất muốn, hiện tại, ngay bây giờ, lập tức giết anh ta.
"Em đang sợ à?" Lục Tinh Gia cười, "Sợ cô ấy không..."
Lúc Lục Tinh Gia nói chuyện trời bỗng nhiên nổi sấm, tôi đột nhiên nở một nụ cười rất đáng sợ, cười trên nỗi đau của người khác mà nói anh xem đi, nói linh tinh sẽ bị sét đánh đấy.
Lục Tinh Gia ngồi im ở đó mà lặng lẽ nhìn tôi, sau đó rút ra một tờ giấy lau, đưa đến trước mặt tôi, dịu dàng cười mỉm, như ngày đầu tiên chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau:
"Mắt rò rỉ nước rồi."
"Có cần tôi cho em số điện thoại sửa chữa không?"
Lục Tinh Gia vừa chu đáo vừa ngu ngốc, chỉ mang một cái ô, mưa dai dẳng mãi cho đến khi chúng tôi về đến tiểu khu vẫn còn hung hăng càn quấy.
Lục Tinh Gia muốn đưa tôi về nhà, tôi lắc đầu, nói để tôi đưa anh về trước, cho tôi mượn ô đi.
"Như thế này không an toàn, cũng không ga lăng."
"Tôi một mình lượn lúc."
Lục Tinh Gia muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn là kệ tôi.
Chúng tôi tạm biệt dưới nhà anh ta, Lục Tinh Gia nói chú ý an toàn, sau đó vẫy tay đi vào rồi.
Tôi cầm chiếc ô màu đen đó chậm rãi quay về...!ý tôi là, về nhà của Lam Sơn.
Thật ra hai tòa nhà này cũng cách khá xa, tôi đi tầm mười mấy phút.
Có lẽ là mưa to quá, lúc tôi vào thang máy kín dày, vẫn nghe thấy tiếng mưa rơi rõ ràng.
Chúng đến từ đêm mưa của nửa năm trước, lại như đến từ hiện tại, lại như đến từ tương lai gần một ngày nào đó.
Ai mà biết đây.
Bài ca mà Lam Sơn hát thật sự rất cũ, cũ đến nỗi trở thành một loại ký ức có thể dễ dàng nhớ đến, hòa cùng với tiếng mưa rơi, trong veo đến từng nhát chí mạng.
...!Từ từ nhớ lại/Đêm mà chúng ta thuộc về nhau/Sắc đỏ kia là em/Dành tặng cho trái tim tôi rực rỡ.
Khi tôi mở cửa, trong phòng thật yên ắng.
A Thủy hoạt bát hơn so với trong tưởng tượng của tôi, lúc tôi thay giày nó đã tỉnh rồi, chỉ cần gọi một tiếng liền nhận ra tôi, phấn khích đến mức cách cửa ban công mà vẫy đuôi.
Lúc tôi đi lại mở cửa ban công ra ôm lấy nó thì thấy nó gầy đi rồi, nhưng vẫn vui vẻ.
Đối với A Thủy có lẽ vui vẻ rất đơn giản, A Thủy rất ngốc, có táo ăn là vui vẻ rồi, nếu như tôi muốn trở nên vui vẻ, nên ăn bao nhiêu quả táo đây.
Khi ôm nó trong đầu tôi vẫn đang vang lên bài hát kia, đoạn điệp khúc lặp lại một lần, đến đoạn dạo nhạc thì tôi nghĩ ra tôi dị ứng với táo, vậy tôi nên chọn vui vẻ, hay chọn cái chết đây.
A Thủy dù sao vẫn buồn ngủ, không được một lúc liền co người lại ngủ rồi.
Tôi treo áo khoác ngoài ẩm ướt lên, tự nhiên cảm giác như mình chỉ đi ra ngoài mua một lon coca, tôi đi rửa tay rửa mặt, mới đi tất vào lượn trên sàn nhà, đúng lúc này cảm thấy bừng tỉnh ngẩn ngơ.
Lâu rồi không về, nhất thời có loại ảo giác không phân biệt được chủ nhà và khách.
Lúc mở cửa phòng ngủ, tôi tận lực thả lỏng người, chỉ tiếc là bài hát kia chỉ có mình tôi có thể nghe thấy, không thì, tôi có thể hát cho Lam Sơn nghe, kiêu ngạo vui vẻ mà tự hào, nói em học được bài hát chị thích nghe nhất, chị muốn nghe không?
...Năm nào tháng nào/Mới lại có một đêm như hôm nay/Dừng lại ngắm nhìn/Để đôi mắt nói lên nỗi lòng của nhau.
Tôi thấy thói quen khi ngủ không kéo rèm cửa của Lam Sơn không tốt chút nào, một là vấn đề riêng tư, hai là ngoài cửa sổ luôn có một ánh mắt sắc nhọn kỳ lạ làm cho người ta không thể ngủ nổi.
Nhưng giờ tôi lại cảm kích cái tật xấu này của chị ấy, không thì tôi không thể ngắm rõ được khuôn mặt xinh đẹp của Lam Sơn.
Tôi bước từng bước lại ngồi bên cạnh giường, Lam Sơn vẫn chưa tỉnh, tôi bỗng nhiên có chút muốn cười, nếu như tôi là kẻ xấu, Lam Sơn bây giờ có thể đã chết rồi.
Nhưng tôi không phải, Lam Sơn mới phải.
Chị ấy muốn giết tôi, nhưng tôi rất yêu chị ấy.
Cách một tấm cửa sổ là mưa rơi ngút trời, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lam Sơn, vừa ngâm nga giai điệu của bài hát đó, là do quen thuộc với khúc nhạc này hay là quen thuộc với tôi đây, lúc Lam Sơn tỉnh dậy hoàn toàn không bị dọa sợ, chỉ có chút mơ màng, sau khi dụi mắt thì ngọt ngào nhếch khóe môi lên, nói em trở về rồi hả.
Tôi nói ừm.
Tôi tin là thật, tin vào chuyện tôi chỉ đi mua một lon coca rồi về.
Nhưng tại sao em lại nhớ chị thế này, nhớ đến thế này, giống như là chúng ta đã xa nhau mấy thế kỷ rồi.
Tóc của Lam Sơn dài ra một ít, hương nước hoa tôi quen thuộc hòa lẫn vào mùi hương của chị ấy, tôi cúi đầu hôn chị ấy, gọi đi gọi lại tên chị ấy.
Tôi nhắm mắt lại, mưa rơi lên mặt của Lam Sơn.
Tôi nghĩ bài hát kia cuối cùng cũng ngừng rồi.
"Không thể gột rửa được hết suy nghĩ của em đêm nay, vì không biết ngày nào lại được dỗ chị hát cho em nghe.".