Thấy hành động của Du Cẩn Lật đáng yêu như thế, Kiều Mục Lam nhịn không được mỉm cười. Chắc hẳn đứa nhỏ rất yêu con trai mình đi? Bằng không đợi đến lúc này mà còn đồng ý gả đến nhà bọn họ.
"Con muốn nhanh đến thăm A Thịnh sao?" Kiều Mục Lam hỏi.
Tuy rằng dị năng hạch của con trai bị tan nát, cơ thể cũng rất suy yếu nhưng cũng may là không gây ảnh hưởng gì đến người khác nên vẫn có thể đi thăm.
"Được ạ." Du Cẩn Lật vui sướng gật đầu đáp. Cậu cũng muốn đi xem người cậu sắp ôm đùi trông thế nào.
Sư huynh từng nói, nếu bản thân không cẩn thận bị rơi vào đường cùng thì nhất định phải học cách ôm đùi, vì chỉ có vậy mới bảo đảm được an toàn của mình, sau đó hãy tìm cách thoát khỏi.
Năm đó, nhờ sư huynh nhanh chóng ôm được đùi sư phụ mà bọn họ mới có thể tu luyện thành người nhanh như vậy.
Cho nên, đối với Du Cẩn Lật, lời của sư huynh nói đặc biệt có đạo lý.
Mà trước mắt cậu phải ở lại Giang gia đều dựa theo ý muốn của vị đại thiếu gia này, nên cậu cần phải ôm chặt đùi đại thiếu gia này mới được.
Vốn Kiều Mục Lam tính để Du Cẩn Lật thích ứng một thời gian rồi mới nói mục đích để cậu và Giang Mặc Thịnh ở chung ra, sau đó xem cậu có đồng ý ở lại không.
Ai ngờ vừa rồi Du Cẩn Lật đã cho bà một niềm vui siêu to khổng lồ, dưới tình huống như thế mà vẫn còn người đồng ý gả cho con của bà, còn thâm tình với con mình như vậy khiến bà không khỏi cảm động.
Vì vậy mà kế hoạch lúc trước đã bị gián đoạn, thế nhưng bà lại rất vui vẻ.
Được câu trả lời chắc chắn từ Du Cẩn Lật, Kiều Mục Lam vui vẻ dẫn cậu lên lầu.
Từ khi Giang Mặc Thịnh xảy chuyện đến nay, tâm tình Kiều Mục Lam thật lâu rồi chưa vui vẻ được như bây giờ.
"A Thịnh ở trong phòng này, nó bị thương phải nằm trên giường, có khả năng không thể làm hôn lễ sớm cho hai đứa được." Kiều Mục Lam nói đến đây thì có chút áy náy.
"Không sao, chỉ cần để con ở lại đây là được rồi ạ." Du Cẩn Lật cười nói.
Cậu đối với việc có hôn lễ hay không cũng chả hiểu lắm, nhưng chỉ cần cậu có thể gả cho đại thiếu gia nhà này và được ở lại đây là đủ rồi.
Nhưng những lời này vào tai của Kiều Mục Lam liền biến thành Du Cẩn Lật thích Giang Mặc Thịnh đến nổi dù không có hôn lễ cũng không sao cả, chỉ cần ở lại đây để chăm sóc anh là tốt rồi.
Kiều Mục Lam ngay lập tức cảm thấy Du gia đã làm được một chuyện tốt, đó chính là đem Du Cẩn Lật đưa tới đây.
Về sau, tất nhiên bà sẽ xem Du Cẩn Lật như con trai ruột của mình, cho cậu ăn ngon mặc đẹp, cho cậu tất cả những gì tốt nhất.
"Tiểu Lật, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, hay chúng ta cơm nước xong rồi tới xem A Thịnh đi? Không phải vội đâu, dì kêu người làm rất nhiều món ngon, con xem thử coi thích không." Kiều Mục Lam xưng hô với Du Cẩn Lật cũng trở nên thân mật, hơn nữa lo cậu bị đói bụng nên đề nghị đi ăn cơm trước rồi mới tới xem con trai, dù sao con trai luôn ở chỗ này, sẽ không xuống giường chạy đi mất được.
Kiểu tình huống này trước đây tuyệt đối không xảy ra, nếu lúc này Giang Mặc Thịnh biết việc làm và lời nói của mẹ, anh chắc chắn sẽ hoài nghi ai mới thật sự là con trai ruột của bà.
Du Cẩn Lật cảm thấy rất động tâm với đề nghị của Kiều Mục Lam, cậu cực kỳ hứng thú với việc ăn uống, lúc trước sư huynh mang theo cậu vào nhân gian đều ăn toàn thức ăn ngon, không biết thế giới này đồ ăn có ngon như trên địa cầu không ta.
Có điều nhìn phòng của Giang Mặc Thịnh, Du Cẩn Lật lại có chút rối rắm.
Bên trong phòng là một cái đùi vàng về sau của cậu, cậu có thể ở lại Giang gia hay không chỉ có thể theo ý anh, giờ mà đi ăn cơm trước, đùi vàng có tức giận không ha.