Quả nhiên không bao lâu người Giang gia đã tới, hơn nữa còn đưa tới rất nhiều sính lễ, nhiều hơn rất rất nhiều so với người thường, nhìn Du gia vui mừng cười không ngậm miệng được rồi sau đó lại cố ra vẻ bình tĩnh lấy lại khí độ.
Cùng ngày hôm đó, Du Cẩn Lật theo người Giang gia trở về.
Mà lúc người Giang gia nhìn tới Du Cẩn Lật liền theo bản năng liếc liếc Du Cẩn Sinh, cũng không nói gì, vẫn mang Du Cẩn Lật đi.
Nhìn người Giang gia rời đi, Tôn Đỗ Mai và Du Cẩn Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vì mình thoát khỏi một kiếp mà cảm thấy may mắn.
Du Cẩn Lật đi theo người của Giang gia cũng không có bao nhiêu cảm giác, dù sao vừa đến thế giới này mọi thứ đều xa lạ, với cậu mà nói đầu tiên phải thích ứng với thế giới này mới là chủ yếu.
Tuy Du Cẩn Lật đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng vì lúc trước cuộc sống của nguyên chủ luôn bị Du gia bức hiếp và giày vò nên cũng không được học nhiều, cái biết cái không về thế giới bên ngoài, thế nên Du Cẩn Lật mới nói hiểu biết về thế giới này vẫn còn quá ít.
Giang gia phái tới là lão quản gia, ở Giang gia cũng xem như có địa vị, nhìn Du Cẩn Lật luôn yên tĩnh và bộ dáng nhát gan suốt đường đi làm ông không khỏi nở nụ cười ôn hòa.
Tuy việc Du gia làm lần này thật không có đạo đức nhưng nghĩ đến tình huống hiện tại của Giang gia, rồi lại nhớ đến thiếu gia mà mình đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn bây giờ đang ốm đau trên giường, ông liền không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Cũng bởi vì nguyên nhân cơ thể của Giang Mặc Thịnh nên hôn lễ tạm thời không thể thực hiện, vì vậy Giang gia cảm thấy áy náy mới chịu cho phép Du gia gả con riêng lại đây, cuối cùng......
"Ta là quản gia của Giang gia, cháu cứ gọi ta Giang bá là được rồi, cháu không phải lo lắng, phu nhân và lão gia đều là người tốt, cháu ở Giang gia sẽ không bị khi dễ." Lão quản gia ôn hòa nói.
Tuy tính cách của thiếu niên có hơi nhát gan yếu đuối nhưng đôi mắt kia lại hết sức thuần khiết, lúc nhìn thẳng vào một người sẽ khiến họ không khỏi trở nên mềm lòng, giọng điệu trò chuyện cũng trở nên ôn hòa hơn, cứ như sợ nói lớn một chút sẽ dọa đối phương vậy.
"Dạ, cảm ơn Giang bá." Du Cẩn Lật cười ngượng ngùng, nụ cười tươi nhỏ bé kia làm nhan sắc thanh tú vốn có trở nên hấp dẫn hơn.
Du Cẩn Lật đương nhiên không lo lắng về hoàn cảnh của mình, trên người lão quản gia này có rất nhiều làn sương màu đỏ xoay xung quanh, điều đó đại diện cho phúc vận.
Trên người một quản gia đã mang theo nhiều phúc vận của gia tộc như vậy thì nhất định đây là một gia tộc giàu có và xa hoa, ở trong một ngôi nhà như vậy làm cậu vui vẻ còn không kịp sao có thể sợ hãi được.
Thật ra lúc vừa mới xuyên qua, Du Cẩn Lật phát hiện bản lĩnh có thể thấy rõ ràng số phận của một người cũng theo mình qua đây nên rất là vui vẻ.
Cậu là một con cá chép may mắn, trời sinh đã có bản lĩnh nhìn thấy được số phận của đối phương và đương nhiên cũng có bản lĩnh giúp đỡ người khác đổi vận.
Chẳng qua loại chuyện đổi vận này, cậu rất ít giúp người người khác làm, suy cho cùng loại vận khí này là có giới hạn.
Ví dụ như vận khí cả đời của một người là có hạn chế, nếu cậu giúp người đó đổi vận khiến hắn trở nên may mắn hơn, như vậy tất nhiên sẽ tiêu hao vận khí quá mức làm tương lai của người này có khả năng sẽ nghèo khổ và vất vả trải qua quá trình tuổi già sức yếu.
Đương nhiên, nếu không lấy vận khí tương lai của mình thì nhất định phải mượn dùng vận khí của người khác, nhưng cách đổi vận này trái với lẽ trời, nếu nghiêm trọng sẽ làm tổn hại đến tính mạng, Du Cẩn Lật là một yêu tinh thuận theo Thiên Đạo mà tu luyện, không muốn làm chuyện như vậy.
[Cứ mỗi tuần khoảng chương nha.]