"Đứa nhỏ này thật tốt, có nó ở đây trong nhà náo nhiệt hơn nhiều." Giang Chấn Đào ở bên cạnh cười nói.
"Còn không phải vậy sao, hơn nữa em thấy A Thịnh cũng rất thích đứa nhỏ này, Tiểu Lật chạm vào nó, nó cũng không đưa bộ mặt chán ghét ra, có lẽ chúng ta thật sự sắp được ôm cháu rồi." Kiều Mục Lam nói nói, hốc mắt lại ươn ướt.
Có thể gặp được Du Cẩn Lật đúng là Giang gia bọn họ có phúc, nhưng tưởng tượng đến nguyên nhân bọn họ tìm đến Du Cẩn Lật, tưởng tượng đến con trai mình càng thêm hư hại cơ thể, bà làm một người mẹ liền nhịn không được bi thương trong lòng.
Giang Chấn Đào nhìn vợ thương tâm mà đau lòng không thôi, ôm bà vào lòng ngực cẩn thận an ủi.
Mấy ngày qua, thống khổ nhất có lẽ là vợ mình, đầu tiên là cơ thể của ông, sau đó lại tới có thể của con trai, lập tức hai trụ cột trong nhà đều muốn sập hết, bà sao lại không đau khổ?
Tuy rằng mỗi ngày trên mặt đều treo nụ cười nhưng ông biết, bà chỉ không hi vọng mọi người thấy mà lo lắng cho bà thôi.
"Lam Nhi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi." Giang Chấn Đào trấn an vợ mình.
"Ừm, sẽ ổn thôi." Kiều Mục Lam lặng lẽ lau nước mắt, phụ họa nói.
Giang gia bọn họ sẽ không suy sụp cũng sẽ không bị người ta khi dễ, sớm hay muộn sẽ có một ngày, chúng ta toàn bộ sẽ trả lại hết.
...Trong phòng bếp...
Du Cẩn Lật nhìn các loại nguyên liệu hôm nay mua về, vui mừng không khép miệng được, nhìn trái nhìn phải một cái, mỗi một loại cậu đều có thể nghĩ đủ các phương pháp làm khác nhau, thậm chí mỗi cách nấu cậu đều nhịn không được muốn nếm thử, gia vị bây giờ có giới hạn thì làm gì bây giờ, các loại món ngon có thể làm ra cũng không được nhiều, nhưng trước mắt mà nói cũng đủ khiến cậu đỡ thèm.
Trước hết Du Cẩn Lật tìm cục màu đen ra, sau đó lắc lắc, cảm thấy thứ này hẳn là đủ đến làm bữa tối rồi, nếu dư lại thì ngày mai toàn bộ làm thành muối.
Du Cẩn Lật gọi người tìm một cái nồi to, may là thế giới này người ta ăn cái gì cũng bằng nước nấu nên nồi vẫn có rất nhiều.
Bỏ cục màu đen vào trong nồi, sau đó đổ nước vào một nửa nồi liền bắt đầu nấu lên.
Nhóm đầu bếp vừa thấy Du Cẩn Lật hôm nay muốn tự mình làm thức ăn liền ngoan ngoãn chờ một bên đợi phân phó.
Vì Kiều Mục Lam lâu lâu cũng xuống bếp làm cho người nhà ăn nên đầu bếp đối với việc chủ nhân xuống bếp cũng thành thói quen, chờ bên cạnh giúp đỡ chủ nhân.
Có điều......
"Thiếu phu nhân, người vừa nấu cái gì vậy?" Một Giang gia đầu bếp gọi là Trịnh Bội Kỳ tò mò hỏi, bản thân hắn xử lý qua nhiều nguyên liệu mà chưa từng thấy loại này.
"Tui cũng không biết gọi là gì nữa, có điều tui lấy nó để chế thành muối." Du Cẩn Lật một bên làm việc không ngừng, một bên trả lời.
Du Cẩn Lật biết những bước để nấu thành muối vì kiếp trước cậu ít nhiều đối với mỹ thực có sự yêu thích và nghiên cứu.
Lúc ấy cậu mới vừa học cách sử dụng internet, phần lớn thời gian và tinh lực đều đặt vào việc nghiên cứu mỹ thực, thời gian nghiên cứu nếu thay thành tu luyện thì không chừng tu vi không chỉ ở đó, cũng sẽ không bị lạc đến thế giới này.
"Muối là gì? Ăn được không?" Một đầu bếp khác hỏi theo.
Giờ phút này, một nhóm đầu bếp Giang gia tất cả đều hóa thân thành bảo bảo hay tò mò, gặp được đồ vật không biết sẽ không ngại học hỏi người dưới mình.
Du Cẩn Lật cũng thích cùng nhóm đầu bếp thảo luận về mỹ thực, vậy nên trả lời không có một chút gọi là không kiên nhẫn.
Vì gia vị có hạn nên Du Cẩn Lật quyết định hôm nay làm mấy món cơm nhà ngon vậy.