Đại khái vì bữa trưa thấy Du Cẩn Lật yêu sâu sắc thịt Long Tích nên buổi tối trên bàn cơm, thịt Long Tích nhiều hơn cả bữa trưa.
Du Cẩn Lật thấy thế, hai mắt quả nhiên càng phát sáng.
"Thấy con thích nên kêu phòng bếp làm nhiều chút, nếu con muốn ăn gì cứ nói mẹ nghe, mẹ dặn phòng bếp làm cho." Kiều Mục Lam từ ái nói với Du Cẩn Lật, còn gắp cho cậu rất nhiều thịt Long Tích, chất đầy trong chén.
"Cảm ơn mẹ." Du Cẩn Lật vui vẻ cười cảm ơn nói.
Kiều Mục Lam làm cậu cảm nhận được tình yêu thương như sư phụ dành cho cậu, xem ra quyết định đến nơi này là đúng đắn.
Du Cẩn Lật vì mình có vận khí tốt mà cảm thấy cao hứng và may mắn.
"Mẹ mà con còn khách khí cái gì." Kiều Mục Lam vừa nói vừa tiếp tục gắp đồ ăn cho Du Cẩn Lật, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác làm mẹ.
Chuyện này kể ra cũng rất đắng lòng.
Kiều Mục Lam cũng chỉ có một đứa con là Giang Mặc Thịnh, mà cố tình đứa này từ khi ba tuổi đã như một tiểu đại nhân, ăn cơm mặc quần đều tự mình làm, hoàn toàn không cần Kiều Mục Lam nhọc lòng một chút nào, khiến cho bà làm mẹ mà không hề có một chút cảm giác thành tựu gì cả, hơn nữa cũng không có cảm giác được nuôi con.
Bà vẫn luôn muốn một đứa nhỏ dính bà, đứa nhỏ sẽ làm nũng với bà, cho nên vẫn luôn hi vọng có thể sinh ra con gái, chẳng qua nhiều năm rồi vẫn không mang thai được nên bà cũng không còn hi vọng xa vời nữa.
Nhưng bây giờ Du Cẩn Lật xuất hiện khiến hi vọng này của bà thấy được tia sáng mặt trời.
Tuy Du Cẩn Lật không phải con gái nhưng tính cách đối phương và dáng vẻ thật sự rất hợp khẩu vị của bà, mỗi lần nhìn thấy Du Cẩn Lật đều hận không thể đem cậu thành một tiểu bảo bảo mà nuôi, ăn mặc ngủ nghỉ đều sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Và cuối cùng bà cũng có cảm giác thành tựu khi được làm mẹ.
Du Cẩn Lật vừa cần linh vật để bổ sung linh lực, vừa đối với thịt được nấu hoàn toàn bằng nước đắng lòng không thôi.
Nếu thịt Long Tích không phải linh vật mà nói, cậu chắc chắn sẽ không ăn lại lần thứ hai, hoàn toàn không có mùi vị, ăn vào chả ra cái vị chó gì hết.
(): Đây là một câu chửi của Lý Quỳ trong truyện Thủy Hử.
"Mẹ ơi, ở đây không có gia vị sao?" Du Cẩn Lật cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Nếu có gia vị thì thịt Long Tích này xử lí một chút chắc chắn là vô cùng ngon, đến lúc đó vừa được ăn món ngon vừa có thể hấp thu linh lực, đúng thật là một công đôi việc.
"Gia vị là cái gì?" Kiều Mục Lam nghi hoặc hỏi.
Du Cẩn Lật:......
Đột nhiên càng đồng tình hơn với người của thế giới này.
"Nó là thứ có thể khiến thức ăn có thêm mùi vị." Du Cẩn Lật tận lực miêu tả gia vị, đó là thứ không thể thiếu để làm nên một món ngon.
Không có gia vị, đồ ăn sẽ mất đi rất nhiều thứ.
Đáng tiếc, Kiều Mục Lam như cũ vẫn không quá hiểu được, vì mỗi ngày bọn họ đều ăn loại đồ ăn như này, phương pháp xử lý cũng vậy mà thôi.
Thật ra, hiện tại mỗi ngày Du Cẩn Lật đều có thể ăn đồ của tự nhiên đã là một chuyện cực kỳ hiếm thấy, chỉ có những nhân tài của các đại gia tộc mới được ăn mà thôi, bình dân như cũ chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng để no bụng.
Dưới tình huống như thể, có thể ăn đồ của tự nhiên đối với bọn họ cũng đã là món ngon khó mà có được rồi, hiển nhiên sẽ không có người đi tìm thử cái gia vị gì kia.
Nhưng thông tin này đối với Du Cẩn Lật không thể nghi ngờ là sét đánh giữa ban ngày.
Là người chưa được ăn qua món ngon chân chính có lẽ sẽ cảm thấy đồ ăn của tự nhiên ăn rất ngon, dù sao dịch dinh dưỡng cũng không phải dành cho người ăn, nhưng đối với Du Cẩn Lật đã ăn qua mỹ thực Hoa Hạ mà nói thì cách nấu ăn nguyên thủy ở nơi này đúng là tai họa.
(): Ủa? Là sao má? Một là tui edit không đúng, hai là tui không hiểu =((
Quả nhiên, không có sự đối lập thì cũng sẽ không có những thứ làm người ta đau đầu như thế.