Thiếu Tướng Đế Quốc

chương 60: nguy cơ (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thơ Thơ

"Làm sao? Vì sao huấn luyện gây ra chuyện lớn như vậy? !"

"Nghe nói là có Binh lính Omega lẫn vào. Chương Diệc, anh làm sao nhận người, Omega và Alpha đều không nhận rõ sao?"

Video trong phòng họp, quay mắt về phía đầu kia màn hình công kích cùng chất vấn, Chương Diệc ngoại trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

"Đều yên tĩnh một phút cho tôi."

Giọng Chủ tịch Quốc hội không lớn, trong nháy mắt toàn bộ phòng hội nghị yên tĩnh. Ông là thượng tướng năm sao, tóc bạc trắng, tinh thần lại vẫn quắc thước như cũ, tự có một thân quân nhân uy nghiêm khí khái. Liếc mắt từng người trong phòng họp mang theo các chú ủy viên, anh đưa mắt nhìn sang màn hình, trầm giọng nói, "Bây giờ việc cấp bách là giảm ảnh hưởng chuyện này xuống nhỏ nhất. Chương Diệc, cậu hiểu chưa?"

"Chủ tịch Quốc hội, tôi rõ ràng."

"Định xử lý hai lính mới kia như thế nào?"

"Binh lính Omega giải trừ quân tịch, trong vòng ba năm không được nhập ngũ. Mặt khác Alpha kia trả về bộ đội."

"Trả về bộ đội? Này tính là trừng phạt gì." Có tiếng đại tá cười nhạo, "Chương Diệc, đến lúc như thế này, anh còn muốn bao che lính của mình?"

Lão tử xử trí lính của mình như thế nào, đâu cần người của Nhà họ Bạch đến quơ tay múa chân? Ở đáy lòng Chương Diệc mắng một câu, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, "Bạch uỷ viên, thành tích Alpha này trước kia vẫn luôn rất ưu tú, hơn nữa chuyện này sai không phải ở anh ta , anh ta cũng là người bị hại."

"Hiện trường cụ thể là tình hình gì, tất cả mọi người không rõ ràng, ngược lại lính của anh đều là người bị hại, ai cũng không có trách nhiệm đúng không?"

"anh ——" Chương Diệc đổi sắc mặt. Thơ_Thơ_ddlequydon

"Tốt." Chủ tịch Quốc hội giơ tay lên, có chút không kiên nhẫn nói, "Chương Diệc, sự kiện lần này phán quyết cụ thể làm sao còn cần hội ủy viên làm thương nghị tiếp. Các người ở căn cứ Hồng Mang nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mau chóng trở về thủ đô tinh."

"Vâng, Chủ tịch Quốc hội."Cùng hội quân ủy báo cáo xong tình huống Tinh Mang hào, Chương Diệc liền triệu tập thượng sĩ quan hạm khai một hội nghị bên trong. Anh biết rõ, vào lúc này, ổn định lòng người đều quan trọng hơn so với bất cứ cái gì. Anh làm sĩ quan chỉ huy Tinh Mang hào, coi như mặt trên có ngày áp lực lớn cũng phải chính mình đỡ, không thể trước mặt thuộc hạ của mình tiết lộ mảy may tâm tình tiêu cực.

Hội nghị kết thúc, đã là một tiếng sau, thần sắc mọi người cũng không có nghiêm túc như mới vừa bước vào phòng hội nghị. Chương Diệc quét mắt sĩ quan bên dưới, thở phào ở trong lòng, tận lực cười nói, "Đều đi ăn cơm đi, cái mặt căng thẳng, trời còn chưa có sụp xuống đây."

"Trưởng quan, cùng đi chứ?" Phó hạm trưởng không quá yên tâm nói. Tinh Mang hào bạo loạn khẳng định đã truyền tới hội quân ủy kia đi, Chương Diệc là quan chỉ huy tối cao, tránh không được sau đó chịu ảnh hưởng hoạn lộ. Có thể mới vừa trong hội nghị, Chương Diệc lại biểu hiện vô cùng bình tĩnh và trấn định, thậm chí ngược lại còn an ủi bọn họ. Điều này làm cho anh không khỏi có chút bận tâm.

"Không được, tôi còn có chút việc phải xử lý, anh cùng mấy tham mưu đi thôi."

Phó hạm trưởng chỉ nhìn kỹ anh nhanh chân đi trở về phòng làm việc của mình. Anh làm sao biết, sau khi Chương Diệc đóng lại cửa phòng làm việc, thần sắc lạnh lùng lập tức rạn nứt, mỗi một bước đi sắc mặt đều tái nhợt thêm một phần.

"A Diệc, anh không sao chứ?" Bùi Tịch chờ anh ở bên trong phòng nghỉ ngơi, thấy anh tiến vào, lập tức tiến lên nghênh tiếp, quan tâm nói, "Mặt sao lại tái như vậy?"

"Tôi..." Chương Diệc không biết có phải là bởi vì mình ngồi quá lâu hay không, vừa nãy lúc đối mặt hội quân ủy chất vấn, tâm tình quá khích động, cho nên ảnh hưởng đến khôi phục vết thương mặt sau. Anh miễn cưỡng đứng thẳng người, nhìn Bùi Tịch nói, "... Mặt sau không quá thoải mái." Thơ_Thơ_ddlequydon

Thân thể của anh mới trải qua một hồi kịch liệt, liền muốn lập tức xử lý một đống sự vụ khẩn cấp, chịu áp lực lớn như vậy, vết thương làm sao tốt được. Bùi Tịch chắc lưỡi, mang Chương Diệc tới buồng tắm, cởi quần dài của anh, tỉ mỉ coi miệng huyệt giữa hai chân anh.

"Có chút sưng tấy xuất huyết, thật giống như nhiễm trùng." Rõ ràng bôi qua thuốc cho anh, vẫn là thuốc mỡ lưu thông máu hóa ứ tốt nhất, hơn nữa thân thể Chương Diệc luôn luôn cường tráng, làm sao vết thương còn có thể chuyển biến xấu? Bùi Tịch nhíu chặt lông mày, trong đầu di động một cái suy đoán không tốt, nhưng mà trên mặt như không có chuyện gì xảy ra.

"Lại bôi ít thuốc là được. Anh cần nghỉ ngơi thật tốt, biết không?"

Chương Diệc gật đầu, nằm úp sấp trong bồn tắm mặc anh thao túng. Bùi Tịch bôi xong thuốc cho anh, liền ôm lấy anh đang buồn ngủ, đặt tới trên giường.

"Có muốn ăn ít đồ hay không?" Bùi Tịch đẩy trán của anh ra, có chút lo âu nhìn anh.

"Không cần, tôi ngủ một giấc là tốt rồi. Nếu có truyền tin của Dĩ Nam và Alan, cậu giúp tôi tiếp một chút, nói tôi bên này không có chuyện gì." Chương Diệc chỉ cảm thấy mí mắt trùng đến lợi hại, võng mạc như che kín một tầng trắng xóa, ngay cả Bùi Tịch trước mắt anh đều cảm thấy mơ hồ.

"ừm, anh ngủ ngon." Bùi Tịch đắp kín mền cho anh, hôn một cái ở trên trán anh. Anh vuốt ve mặt Chương Diệc, vẫn luôn đợi đến khi anh hoàn toàn nhắm mắt lại, hô hấp trở nên đều đều, mới lưu luyến không thôi mà dời tầm mắt.

Anh lấy đồng hồ trên tay Chương Diệc xuống, điểm vào, mới phát hiện ghi chép truyền tin đã đầy ắp. Điện báo nhiều nhất chính là dãy số của Chu Dĩ Nam.

Bùi Tịch đóng cửa phòng ngủ lại, cầm lấy đồng hồ Chương Diệc, đi tới bên trong phòng tiếp khách yên tĩnh.

Chương Diệc ngủ một giấc không quá an ổn. Thơ_Thơ_ddlequydon

Ác mộng này tiếp theo cái kia dây dưa anh. Cái cuối cùng trong mộng, mắt anh mơ hồ đuổi theo bóng đen, vô luận anh chạy đến nơi nào, bóng đen dữ tợn này đều theo sát anh, giống như một giây sau liền muốn nhào lên, nuốt chửng máu thịt của anh. Anh không ngừng chạy rồi chạy, mãi đến tận khi đi đến một chỗ bên bờ vách đá. Anh thở hồng hộc dừng lại, nhìn phía dưới đáy vách núi cheo leo sâu không thấy, lại quay đầu nhìn một chút bóng đen này đó càng ngày càng gần, bên trong ngực dâng lên một luồng tuyệt vọng sâu nặng.

"Diệc, đừng sợ, đi theo em..." Một giọng mềm nhẹ mà quen thuộc vang lên bên tai, Chương Diệc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Alan không biết lúc nào xuất hiện trước mặt anh. Thiếu niên quần áo hoa lệ, trên mặt và trên người đều là máu tươi màu đỏ sậm, sấn khuôn mặt anh tinh xảo tuyệt mỹ, ngược lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị không nói lên lời.

"Đến đây, đi theo em." Thiếu niên đưa tay ra với anh, bàn tay cậu trắng nõn sớm bị máu tươi nhiễm đỏ. Chương Diệc nhìn anh, chậm rãi đưa tay ra. Alan nắm tay anh, khóe miệng vung lên một nụ cười hạnh phúc, có thể sau một khắc, anh liền buông tay ra, trực tiếp nhảy xuống bên dưới vách núi...

"Alan!" Chương Diệc bừng tỉnh từ trong ác mộng, không tự chủ gọi bóng dáng nhuốm máu trong mộng.

"Làm sao vậy?" Bùi Tịch ngủ ở bên cạnh anh, bị anh gọi như thế, cũng tỉnh lại, liền vội vàng đứng lên mở đèn giường.

"Tôi mơ tới trên người Alan đều là máu..." sắc mặt Chương Diệc tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi hột, trong đôi mắt lưu lại sợ hãi và tuyệt vọng trong mộng.

Bùi Tịch nghe được câu này, sắc mặt rõ ràng thay đổi một chút. Anh nhớ tới lúc trước từ Chu Dĩ Nam nghe được tin tức, nhất thời có chút do dự có nên đem tin tức kia nói cho Chương Diệc hay không.

"Không được, tôi muốn lập tức liên hệ với Alan."

Chương Diệc đứng dậy mặc quần áo, lại bị Bùi Tịch ngăn cản. Tay của thanh niên đặt trên vai của anh, do dự nửa ngày, vẫn là nói, "bây giờ tạm thời anh không liên lạc được với cậu ta."

"Tại sao?" Chương Diệc mẫn cảm từ trong những lời này bắt được cái gì, nghi ngờ nhìn anh. Thơ_Thơ_ddlequydon

"Ngày hôm qua Alan trong nghi thức rửa tội bị ám sát. Công chúa Katherine bất hạnh trúng đạn bỏ mình, còn Alan, đi không rõ..."

"Ám sát?" Chương Diệc kinh ngạc nhìn Bùi Tịch, giống như không thể tin được chính mình thấy ác mộng liền biến thành hiện thực như vậy: "Vậy cậu ta có bị thương không?"

"Sẽ không có bị thương, có người biết chuyện nói, là cậu ta tự tay ôm công chúa Katherine ra giáo đường."

Còn tốt, Alan còn sống, tình hình xấu nhất chưa từng xuất hiện. Cục đá lơ lửng trong lòng Chương Diệc rơi xuống, trên mặt cũng khôi phục mấy phần huyết sắc. Anh hiểu tính cách Alan, dùng sự thông minh tài trí của cậu ta, chỉ cần có thể từ bên trong ám sát thoát thân, mặt sau tuyệt đối sẽ không lại dễ dàng rơi vào trong nguy hiểm.

"cậu xem tin tức biết đến sao?" Chương Diệc bỗng kinh ngạc nhìn về phía Bùi Tịch.

"Không phải." Bùi Tịch không quá tình nguyện nói lúc trước cùng Chu Dĩ Nam nói chuyện cho anh.

"thân thể anh Dĩ Nam có khỏe không?" Quả nhiên, Chương Diệc lại hỏi tình huống thân thể Chu Dĩ Nam.

"trước tiên anh quan tâm chính mình một chút đi." mặt Bùi Tịch lộ vẻ bất đắc dĩ, "Anh ta rất khỏe mạnh."

Chương Diệc ừm một tiếng, đổ về trên giường, mệt mỏi nói, "Vậy tôi lại ngủ một hồi." Anh mới vừa nhìn thời gian, cách thời gian bình thường rời giường còn ba tiếng nữa.

Bùi Tịch thở dài, cũng nằm xuống ở bên người anh, lại duỗi tay ra, ôm Chương Diệc vào trong lồng ngực của mình. Thơ_Thơ_ddlequydon

"tư thế này quá khó chịu." Chương Diệc tay dài chân dài, bị anh ôm vào trong lòng, làm sao đều cảm thấy không được thoải mái.

"A Diệc, ngoan, để tôi ôm một lát." Bùi Tịch ôn nhu dụ dỗ anh, một cái tay như dỗ đứa nhỏ vỗ nhẹ lưng anh.

Chương Diệc giãy giụa hai lần tượng trưng, phát hiện mình thực sự không chịu nổi thế tiến công ôn nhu này, chỉ có thể từ anh đi.

Nhưng mà hai người mới vừa ngủ, liền bị truyền tin chói tai làm thức tỉnh.

"Đã xảy ra chuyện gì?" dù sao Chương Diệc được nghiêm chỉnh huấn luyện, lúc anh tiếp lên truyền tin, trong con ngươi đã mất nửa phần buồn ngủ.

Đầu kia bối cảnh ầm ầm, mơ hồ truyền đến giọng nói phó quan kinh hoảng và luống cuống.

"Trưởng quan, số anh... Tự sát!"

Truyện Chữ Hay