Chương
Lục Phi mỉm cười, khá xấu hổ: “Đội trưởng Giản, cô chưa ngủ à.”
Giản Linh: “Có ngủ cũng bị anh hại cho dậy.”
Âu Tuấn ở bên cạnh nhìn tư thế đại mã kim đao của Giản Linh.
Đại mã kim đao 大马金刀 : Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗ.
Anh nghĩ thầm trong lòng, Lục Phi đâu có hại chứ, rõ ràng là anh ta đang nói sự thật.
Không đủ nữ tính, thân thủ giỏi đến mức không giống phụ nữ, có lúc còn thô lỗ và không đủ hiền thục.
Những thứ này, Âu Tuấn đều đã trải nghiệm sâu sắc.
Đương nhiên, cô rất tốt, điểm này, Âu Tuấn cũng đã được lĩnh hội.
Anh vươn chân ra, cái chân thon dài bắc ngang qua, móc chân của cô xuống.
Âu Tuấn hờ hững nói: “Bật Mã Ôn, cô không thể ngồi yên một lúc sao?”
Khi nghe thấy biệt danh này, Giản Linh lộ ra ánh mắt không thể tin được.
Giản Linh: “…”
Chết tiệt Bật Mã Ôn! Âu Tuấn! Tôi khuyên anh lương thiện!
Lục Phi ngồi ở trên ghế lái bờ vai giật giật, nhịn cười nhịn đến mức bật ra tiếng động như rắm vậy.
Một lúc sau Giản Linh mới nặn ra được một câu: “Sau này có phải anh còn muốn gọi tôi là Tôn Hành Giả Tôn Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Thủy Liêm Động?”
Âu Tuấn không nói gì, đầu tiên anh vươn tay ra, vẻ mặt an ủi xoa đầu cô, sau đó mới gật đầu nói: “Tôi phát hiện ưu điểm tự mình biết mình này của cô quả thật là làm cho người ta thích.”
Lục Phi cảm thấy cuộc nói chuyện của Âu Tuấn và Giản Linh lần này có thể làm anh ta cười một năm!
Thiếu tá Âu thật không đơn giản chút nào, dễ dàng bao thầu anh ta cười trong một năm.
Lục Phi nhịn cười đến mức tay hơi run, cứng rắn lái chiếc xe ra khỏi da rắn.
Lúc đến Yến Cửu Lâu, đám người Giang Dương Minh đã đến trước, bây giờ đang đứng nói chuyện với người ta trước cổng Yến Cửu Lâu.
Giản Linh vẫn chưa xuống xe, cô nheo mắt nhìn người đàn ông mặc quần tây áo sơ mi đẹp trai nho nhã đang nói chuyện vui vẻ với đám người Giang Dương Minh.
Đương nhiên Âu Tuấn cũng chú ý đến, anh khẽ nhướng mày: “Giản Ba cũng ở đây.”
Giản Anh và Giản Thành là anh em ruột, đều là con trai của bác hai của Giản Linh, hai anh em cũng chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng tính cách và khí chất thì hoàn toàn khác biệt.
Giản Thành vừa nhìn thì là kiểu đàn ông đẹp trai, tinh tế, nhìn thì ấm áp nhưng thực tế lại là khí thế bức người, tài năng lộ rõ, nếu không cũng sẽ không làm “cái tôi”
quán triệt đến mức độ này.
Còn Giản Anh thì đẹp trai, dịu dàng, sự nhã nhặn của anh ấy là loại khéo đưa đẩy được tạo ra từ nhiều năm trong thương trường, không cần dồn hết sức cũng có thể làm cho người bên cạnh cảm thấy thoải mái.
Lúc này, Giản Anh đang cười nhẹ nhàng, đang trò chuyện với những người đến trước của đội đặc thù.
Người trong đội đặc thù đều là người tài giỏi, ném ra bên ngoài ai cũng là người khó đối phó.
Nhưng chỉ cần ở trước mặt anh Ba Giản Anh hoặc là anh Tư Giản Thành của nhà họ Giản, bọn họ người nào người nấy cũng ngoan ngoãn giống như chó lớn dịu dàng vậy.
Sẽ có một cảm giác giống như mong muốn Giản Anh và Giản Thành xoa đầu cho họ vậy.