Chương
Âu Tuấn: “Không được, cô vì quốc gia cống hiến thanh xuân cống hiến sự nhiệt huyết, không thể kết quả cái gì cũng không cầm được. Cầm lá cờ đi.”
Nhìn anh như đang nói chuyện nghiêm túc, Giản Linh thiếu chút nữa đã cho rằng anh đang nghiêm túc. Cho đến khi nhìn thấy nụ cười trên khóe môi anh cùng trò trêu chọc ẩn giấu trong đáy mắt thì mới nhận ra.
Giản Linh hít sâu một hơi, nói ra một câu: “Không ngờ Âu Tuấn anh lại là như vậy! “
Cô tức giận hừ hừ đi tới phía trước, Âu Tuấn rõ ràng nghe được cô lẩm bẩm một câu ‘sao mình lại không mang theo gậy gia pháp nhỉ!’ Âu Tuấn vẫn xoay người cầm cờ thưởng lên, nhét vào trong túi hành lý, lúc này mới sải bước đuổi theo cô.
Giản Linh xuất viện, hiếm khi bộ phận đặc thù cùng nhau ra ngoài hóng mát, vì thế mọi người ồn ào nói muốn tụ tập ăn cơm.
Lục Phi ngượng ngùng xoa tay nói: “Đội trưởng Quách, mời khách tụ tập ăn cơm đi?”
Ánh mắt Tần Đường Hạ sáng lấp lánh: “Đúng vậy, chị Quách mời khách chứ?”
Giang Dương Minh, Lệ Cẩm Hà và Chu Viễn Thanh nhao nhao đề nghị.
Biểu tình Âu Tuấn ở một bên có chút cứng ngắc, nhìn về phía bọn họ: “Các người còn đổi họ cho Giản Tiểu Ngũ sao?”
Lục Phi cười hắc hắc: “Làm sao có thể, không phải trong nhà đội trưởng Giản có mỏ sao, đây là chúng tôi xưng hô thân thiết và kính trọng đối với cô ấy.”
Giản Linh nói thêm: “Lúc để tôi mời khách mới xuất hiện những lời khen ngợi yêu thương.”
Âu Tuấn: “…”
Giản Linh cũng không từ chối ý tứ của mọi người mà nói: “Nói đi, muốn ăn cái gì nào!”
Mọi người nhao nhao tỏ thái độ: “Lẩu Sơn Thành Cửu Cung Cách!”
Âu Tuấn nghe xong liền cảm thấy dạ dày co giật.
Đổi lại là trước kia, Giản Linh khẳng định không chút do dự liền đáp ứng, nhưng giờ phút này, ánh mắt cô hơi liếc nhìn Âu Tuấn.
Sau đó tức giận trừng mắt nhìn đồng nghiệp: “Tôi vừa mới xuất viện! Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi! Các anh còn có chút đạo đức tôn trọng nào với người già yếu bệnh tật hay không?”
Mọi người nhìn Giản Linh, trong lòng tự nhủ, đội trưởng Giản thay đổi bản chất rồi à? Bọn họ tận mắt nhìn cô nằm viện ăn thanh đạm, miệng khẳng định nhạt nhẽo lắm rồi, cho nên mới muốn cùng nhau đi ăn lẩu cay.
Giản Linh nhìn mọi người, cũng không muốn để cho mọi người không thoải mái nên đã dứt khoát vung tay lên: “Đi, lên lầu chín!”
Có quán cao cấp, mọi người cũng không có chấp niệm với lẩu cay, lập tức cao hứng lên.
Âu Tuấn ở một bên không nói một lời nào, ánh mắt yên lặng nhìn Giản Linh thật sâu.
Cô đã cố gắng hết sức để chăm sóc cảm xúc của tất cả mọi người xung quanh cô.
Đại khái là cô độc quá lâu, cho nên đối với mỗi người ở lại bên cạnh, cô đều làm hết sức mình.
Ấm áp và rõ ràng, lạc quan đến mức không thể tin được.
Giản Linh ấm áp, cởi mở thỏa mãn mong muốn được làm tài xế của Lục Phi và Lệ Cẩm Hà, cô đưa chìa khóa xe của mình và Âu Tuấn cho hai người họ, để họ tự chọn.
Sau đó cô kéo Âu Tuấn ngồi vào trong xe Hummer. Sau khi cân nhắc, Lệ Cẩm Hà quyết định không làm bóng đèn của đội trưởng Giản và thiếu tá Âu, nhanh chóng trao quyền lái xe Hummer cho Lục Phi đang nóng lòng muốn thử.