Bài thi đầu tiên khi học tiểu học, bài thi của cô bị Hàn Mộ Vũ tráo đi, một trứng vịt trên bài kiểm tra,làm Hàn phụ tức giận đến đánh cô một trận. Lưu Băng Tinh thêm mắm thêm muối mà lo lắng cô có thể nào là không được thông minh. Điều này làm Hàn Tử Tư càng thêm cảm thấy mất mặt, chính mình thế nhưng sinh ra một đứa ngốc
Vì thế, thái độ đối với nàng càng thêm lạnh nhạt
Căn phòng công chúa của Hàn Mộ Vi dần biến thành phòng khác, quần áo cũng chỉ còn những bộ đồ cũ đơn sơ, hơn nữa chế độ dinh dưỡng càng không được để tâm. Cô lớn lên càng gầy gò nhỏ bé, Hàn Tử Tư mỗi lần nhìn thấy cô liền tức giận, sau lại dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, không hề để ý tới cô.
Nếu không phải Vệ gia ngẫu nhiên còn sẽ phái người tới xem Hàn Mộ Vi, ông ta căn bản là sẽ không để cho đứa con gái làm cho ông ta mất mặt còn ở trong nhà, sớm ném đến ký túc trường học.
Bên ngoài vẫn luôn cho cô là một đứa trẻ vừa bị câm lại còn tự kỉ. Hàn Mộ Vi sống đến mười tám tuổi.
Vốn dĩ cho rằng cả đời này sẽ vẫn luôn như vậy quá đi xuống, lại không nghĩ rằng......Hàn Mộ Vi cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới, cô cho rằng rốt cuộc thành niên có thể rời đi Hàn gia thời điểm, lại đã chết......
Cũng tốt.
Dù sao đã chết cùng rời đi giống nhau, đối cô mà nói, đều là một loại giải thoát!
Chính chờ đợi Hắc Bạch Vô Thường hoặc là thiên sứ buông xuống, Hàn Mộ Vi trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm: "Cô cam tâm liền như vậy chết đi sao? Những người này không có một câu bảo vệ cô, càng không cứu cô...... Ngay cả thanh mai trúc mã cũng nhắm mắt làm ngơ trốn sao lưng mẹ anh ta...... Cô không nghĩ thay đổi này hết thảy? Không nghĩ báo thù sao?"
thanh âm mang theo một tia cổ động, “ ta có thể giúp cô! Làm Hàn Mộ Vũ mất đi hết thảy thứ cô ta đang có hiện tại......"
Hàn Mộ Vi mặt vô cảm mà ngồi ở trên nóc nhà, nhìn trời, không nói gì.
Thanh âm kia tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó lại một lần nói: "Vô luận cô muốn chính là trúc mã của cô trở thành vị hôn phu của cô...... Ta đều có thể giúp cô thực hiện! Ta có thể giúp huỷ đi công ty của người cha vô tình đó của cô, khiến cho những kẻ cướp đi mọi thứ của cô đều biến mất...... Cô không muốn sao?"
Cái kia thanh âm vẫn luôn ở tiếp tục, hơn nữa càng ngày càng nóng nảy lên, Hàn Mộ Vi bị lãi nhãi suốt một giờ sau, rốt cuộc nhịn không được, đôi mắt vô hồn nhìn lên trời, sau một lúc lâu, đôi môi khô khốc khẽ nói:
"Hắc Bạch Vô Thường đâu...... Như thế nào còn chưa tới?"
Thanh âm kia như là bị nghẹn họng, nhìn nàng, tức khắc phẫn nộ rồi lên:
“Có bổn hệ thống ở đây! Bổn hệ thống nói muốn giúp cô báo thù, giúp cô đi lên đỉnh cao cuộc đời! Thu hoạch nhiều trai đẹp...... Cô còn tìm Hắc Bạch Vô Thường làm gì?!"
"......"
Hàn Mộ Vi như là không có nghe được,một chút phản ứng cũng không có.
Cái kia thanh âm càng buồn bực, như là hít sâu một hơi, sau đó mới nói: "cô như thế nào?! Bị như vậy khi dễ đến chết, cư nhiên một chút cũng không phản kháng, hơn nữa cư nhiên còn không hận bọn họ...... Cô chẳng lẽ không nghĩ trả thù sao?! Thật là một con rõ đầu rõ đuôi bánh bao!!!"
"Bánh bao?" Hàn Mộ Vi chớp chớp mắt, nhìn dưới lầu phòng bếp, lẩm bẩm: "Lưu tẩu nấu bánh bao rất ngon...... Thật đáng tiếc, không ăn một cái bánh bao nóng hổi liền đã chết...... Phải làm ma no quỷ đói......"
Cúi đầu, thở dài, "Đêm nay tiệc dư lại đồ ăn nhiều như vậy...... Lưu tẩu bọn họ cũng khẳng định sẽ không ăn bánh bao, thật là lãng phí bánh bao...... Cho dù là sau này lưu lạc khắp phố chó ăn cũng thấy ngon
- ------