~~~~~~~~ Khiết Triển, Ân Ngọc~~~~~~~
Sau buổi hôn lễ thế kỉ ấy, Tôn Khiết và Ân Ân đã có một chuyến hưởng tuần trang mật đầy ngọt ngào, hạnh phúc tại Paris và những nước khác.
Nhìn họ tay trong tay sánh bước trên những con đường tấp nập dòng người qua lại đều khiến người khác không khỏi ghen tị và ngưỡng mộ.
Và người sắp xếp, chuẩn bị cho chuyến đi này không ai khác chính là Tống Lâm Cung, đó là một món quà để thay lời xin lỗi vì sự hiểu lầm và những chuyện anh đã làm đối với người.
Kết thúc tuần trang mật, cuộc sống của Ân Ân và Tôn Khiết vẫn diễn ra bình thường như trước đây. Những tiếng nói cười ngọt ngào, những lời hờn dỗi và cả những hạnh phúc khi căn biệt thự Khiết Ân sắp chào đón thành viên mới.
Việc lần thứ hai được làm mẹ, được nghe lại tiếng đạp của con, được nhìn thấy hình hài nhỏ bé đang dần phát triển trong cơ thể mình khiến Ân Ân không còn gì vui bằng.
Nhưng lần này có lẽ tiểu bảo không muốn ngoan ngoãn mà làm cho Ân Ân khó chịu. Cơn ốm nghén kéo dài khiến Ân Ân xanh xao, nhợt nhạt hẳn đi.
Tôn Khiết lo lắng đến nỗi hầu như ngày nào anh cũng ở bên cô cả ngày, anh chỉ vắng mặt khi có những công việc quan trọng.
tháng cứ dần trôi qua, sinh linh bé nhỏ trong bụng Ân Ân giờ đây đã hoàn chỉnh, anh và cô có thể thấy được hình dáng bé nhỏ của tiểu bảo qua máy siêu âm.
Ngày đến khám thai cũng đến, Tôn Khiết cùng Ân Ân đến bệnh viện. Tại phòng khám, vị bác sĩ nữ đứng tuổi chăm chú khám cho cô, sự ngạc nhiên cùng vui mừng cứ luôn biến đổi trên gương mặt vị bác sĩ ấy khiến Ân Ân và Tôn Khiết có chút lo lắng, chẵng lẽ...
" Chúc mừng cả hai, thai nhi là song thai! "
Bác sĩ mỉm cười nhìn hai người.
" Song thai..."
Tôn Khiết dường như không tin vào lời nói ấy, anh cất giọng hỏi.
" Phải, là song thai!"
Anh và cô ai nấy cũng đều có sự kinh ngạc và cả niềm hạnh phúc dâng trào, hai từ " Song thai " cứ hiện hữu trong đầu Ân Ân, cô không ngờ được rằng bản thân lại mang hai sinh linh nhỏ bé. Liệu đứa trẻ thứ hai chính là tiểu bảo chưa kịp chào đời của hai người chăng?
Có lẽ vậy, cuộc sống này luôn luôn có một phép màu nho nhỏ xảy ra, những thứ mất đi thì có thể có lại được chỉ là nó nằm ở những khoảng thời gian khác nhau mà thôi!
Cơn ốm nghén của Ân Ân cũng dần biến mất, sự lo lắng của Tôn Khiết phần nào cũng được giảm bớt. Anh đã trở lại Tổng cục làm việc như trước.
Song thai trong bụng Ân Ân dần dần lớn lên khỏe mạnh trong bụng mẹ. Tôn Khiết và Ân Ân đã chính tay lựa chọn những đồ dùng, đồ chơi cho tiểu bảo nhưng tất cả đều là đôi hoàn hảo.
Không biết song thai là trai hay là gái, có thể là cô công chúa nhỏ xinh xắn hay là chàng hoàng tử trong mộng của bao cô gái và cũng có thể là đôi tiên đồng ngọc nữ chăng?
Những việc đó có lẽ phải đợi đến khi song thai ra đời.
Và ngày đó lại đến rất nhanh, chớp mắt cũng gần đến ngày sinh. Ân Ân phải vào viện trước ngày để theo dõi vì Tôn Khiết lo lắng cho sức khỏe của cô trước khi sinh. Bà Diêm cũng sang chăm sóc cho cô.
Ngày Ân Ân hạ sinh song thai cũng giống như một người đang trải qua thời khắc sinh tử. Cơn đau chuyển dạ giữa đêm khuya, các bác sĩ cùng y tá giỏi nhất đều rối rít tập hợp tại phòng phẫu thuật. Cả bệnh viện dường như bị náo loạn vào lúc đó.
tiếng trôi qua, Tôn Khiết dường như bất lực đứng trước cửa phòng phẫu thuật mà chờ đợi. Mỗi phút trôi qua là một cực hình đối với anh. Cô có sao không? Có đau không? Mọi sự lo lắng ấy cứ bám lấy anh bởi anh nghe nói, sinh con thường rất đau có khi còn gặp nguy hiểm.
Tôn Khiết đứng ngồi không yên, cứ đi qua đi lại trước cửa phòng phẩu thuật. Đôi lúc anh lại muốn xông vào, muốn cùng cô vượt qua nỗi đau lúc hạ sinh, muốn bên cạnh cô nhưng mỗi lần như vậy ông Diêm cùng ông Dư lại ngăn anh. Hai người cũng là người từng trải, họ đều biết tâm trạng anh lúc này ra sao. Hai người bảo anh cứ yên tâm, rồi sẽ mẹ tròn con vuông. Mỗi lần như vậy, tâm trạng lo lắng của anh giảm bớt phần nào nhưng một lúc lại trở về lúc ban đầu.
Anh đã bao lần đứng trước cửa phòng phẫu thuật của Ân Ân, mỗi tình huống đều khác nhau nhưng lại mang một tâm trạng giống nhau. Lo lắng, sợ hãi, tự trách tất cả đều có nhưng lần này lại khác, Ân Ân chính là đang sinh tiểu bảo. Chào đón thiên thần bé nhỏ của mình thì ai mà chẳng vui và hạnh phúc. Nhưng đối với Tôn Khiết, điều anh quan tâm lúc này không phải là tiểu bảo mà chính là Ân Ân. Nếu mất cô có lẽ cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ có hạnh phúc.
" Cạch "
Cánh cửa phòng phẫu thật được mở ra, hai nữ y tá nở nụ cười bước ra trên tay còn mang tiểu bảo kháu khỉnh vừa mới chào đời.
" Chúc mừng anh, là cặp tiên đồng ngọc nữ "
Vị y tá bế đứa trẻ đến trước mặt anh mỉm cười nói.
" Vợ tôi đâu! "
Anh không để ý đến hai đứa trẻ mà gấp gáp hỏi.
" Đang ở bên..."
Chưa để y tá nói hết câu Tôn Khiết đã nhanh chóng tiến vào phòng phẫu thuật, thông gia hai nhà chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu. Kể cả con mình còn không nhìn dù chỉ một cái nữa.
Anh tiến vào, các y tá đang chuẩn bị đưa cô đến phòng hồi sức thấy vậy liền nhanh chóng ra ngoài. Gương mặt anh có chút thay đổi khi nhìn thấy người con gái đáng nằm trên giường. Gương mặt nhợt nhạt hẳn đi, đôi lúc lại nhăn nhó có lẽ vì thuốc gây tê đang dần mất tác dụng.
Tôn Khiết chậm rãi bước lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô mà hôn lên. Một giọt nước mắt nóng ấm cứ thế mà rơi xuống.
" Anh xin lỗi, em có đau không? "
Anh khẽ nói, đôi mắt nhu hòa nhìn Ân Ân.
Ân Ân không nói gì chỉ mỉm cười rồi lắc nhẹ đầu, bàn tay còn lại không tự chủ mà đưa lên má anh, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
" Anh xin lỗi, anh không để em sinh nữa đâu, nhất định không! "
" Con đâu..."
Ân Ân khẽ nói:
" Em còn quan tâm đến chúng, chúng làm em đau đấy! "
Tôn Khiết có chút trách móc nói.
" Anh có ngốc không vậy, sinh con tất nhiên phải đau rồi..."
" Hừ, khi nào chúng lớn anh nhất định sẽ dạy dỗ chúng một trận vì dám làm em đau. "
" Anh thật là... À anh đặt tên cho con chúng ta đi..."
Tôn Khiết nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lác rồi nói.
" Cứ lấy tên mà chúng ta đã cùng đặt: KHIẾT TRIỂN, ÂN NGỌC ".