~~~~~~~~~~~~Thông suốt~~~~~~~~~~~~
Từ khi Ân Ân tỉnh lại cô cứ như một người mất hồn, cô không nói lời nào, nước mắt cũng không rơi xuống dù chỉ một giọt. Tôn Khiết ngồi bên cạnh an ủi cô, anh đã nói rất nhiều nhưng mọi lời nói của anh cô đều để ngoài tai.
Ông bà Diêm và ông bà Dư khi thấy vậy chỉ biết nhìn nhau rồi lẳng lặng ra ngoài bởi họ không muốn đau lại càng đau hơn.
Ngày hôm đó thật sự là một ngày rất dài đối với anh, ngày cô tỉnh lại cũng như ngày cô gặp tai nạn đó thật sự là một nỗi đau tận sâu trong lòng anh.
Mỗi bệnh nhân rơi vào tình trạng hôn mê khi họ tỉnh lại thì không biết gia đình, người thân họ vui ra sao nhưng đối với cô nó lại khác hẳn hoàn toàn, cô tỉnh lại mà cứ như kẻ không hồn, vô tri vô giác thì như vậy có khác gì việc cô hôn mê chứ!
Bác sĩ Ngô bảo Ân Ân tỉnh lại là việc rất tốt nhưng có lẽ là do cú sốc mất con quá lớn đối với Ân Ân nên cô mới trở nên như vậy.
Ngày thứ hai từ khi cô tỉnh lại cũng bắt đầu.
Ánh sáng từ cây đèn trần mờ ảo chiếu rọi khắp căn phòng, nhiệt độ trong phòng vừa phải, trên chiếc giường bệnh trắng muốt gần cửa sổ hình ảnh người con gái đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn về phía cửa sổ nơi có thể nhìn thấy được bầu trời, nhìn thấy được những tòa nhà đối diện hay những dòng xe cộ phía xa xa nhưng đáng tiếc cánh cửa ấy đã bị tấm rèm nhung màu trắng che mất.
Đôi tay nhỏ nhắn đầy rẫy những vết tiêm nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng phẳng lì của cô. Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng bởi xung quanh chỉ có mỗi cô có lẽ anh đã đi đâu đó rồi chăng?
" Cạch " Tiếng mở cửa bỗng chốc vang lên, thân ảnh to lớn của Tôn Khiết từ từ bước vào, đôi mắt anh chăm chú nhìn vào Ân Ân, gương mặt hiện lên bao nét buồn bã. Anh chậm rãi bước đến bên cạnh giường cô, khẽ nói.
" Ân Ân, em sao vậy? "
Nghe được giọng nói ấy, cô quay đầu lại rồi nhào lại ôm chặt lấy eo anh. Anh khá bất ngờ với hành động này của cô nhưng rồi lại trở nên vui mừng mà xoa nhẹ đầu cô, cái ôm đầu tiên khi cô tỉnh lại đến giờ, nó giúp anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào bởi có lẽ cô đã chấp nhận những việc đã xảy ra rồi chăng?
Ân Ân ôm chặt lấy anh, mặt cô tiếp xúc với cơ thể anh, cô tham lam hít lấy hơi ấm từ người Tôn Khiết, cô nhớ anh, nhớ hơi ấm từ người anh, nhớ nụ cười của anh và rất nhiều rất nhiều thứ khác. ngày cô chìm vào giấc mộng dài, ngày cô cố gắng chấp nhận sự thật, ngày đó cô dường như tuyệt vọng hoàn toàn, cô từng có suy nghĩ muốn đi theo tiểu bảo nhưng những điều đó chỉ là suy nghĩ nhất thời bởi cô là ai chứ? Là Dư Ân Ân, là một người rất cứng rắn, kiên cường trước mọi khó khăn. Cô không chỉ có một mình tiểu bảo mà cô còn có ba mẹ, Hàm Lộ, bạn bè và đặc biệt là còn có anh. Anh là một người chồng tốt dù luôn lạnh lùng, bá đạo nhưng khi có anh cô rất hạnh phúc, cô tự hứa với lòng mình dù hiện tại hay tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì cô sẽ cùng anh đối mặt với nó.
Một lúc sau, Ân Ân buôn tay ra, cô ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh đẹp đẽ tựa như ánh trăng phản chiếu qua mặt nước êm đềm trong xanh của cô nhìn thẳng vào mắt Tôn Khiết. Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của cô cất lên.
" Em xin lỗi đã làm anh lo lắng, em đã nghĩ thông rồi có lẽ tiểu bảo không có duyên với chúng ta, em hi vọng nó sẽ tìm được một gia đình mới, bình an chào đời! "
Ân Ân nở nụ cười nhẹ, nụ cười mà anh hằng mong đợi, anh nhếch môi cười đưa tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ cất giọng.
" Ngốc ạ! Em nghĩ được vậy là tốt rồi, chúng ta còn trẻ nhất định sẽ có thật nhiều bảo bối nhưng chỉ tiếc là em có chịu cùng anh hợp tác để có bảo bối không? "
Anh nở một nụ cười nham hiểm nhìn Ân Ân khiến cô ngượng đỏ mặt, cô tức giận lườm anh một cái rồi quay mặt sang chỗ khác. Tôn Khiết thấy cô như vậy thì bao nỗi lo lắng suốt mấy ngày qua liền tan biến, anh rất mừng là cô đã trở lại như trước, anh biết cô nhất định sẽ vượt qua tất cả mọi chuyện và anh thề là sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, mọi ân oán của anh và Tống Lâm Cung cũng phải nhanh chóng kết thúc bởi anh còn nợ cô một hôn lễ mà bao người con gái đều mơ ước.
Anh đưa tay xoay nhẹ người cô lại rồi ôm lấy cô vào lòng, khẽ nói.
" Ân Ân, em biết không! Hôm qua khi nhìn thấy em như vậy anh đau lắm, anh biết là anh không tốt! Anh không bảo vệ được em, anh xin lỗi! Nhưng em hứa với anh một chuyện, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em hãy nhớ là anh luôn bên cạnh em, được không? "
Ân Ân không nói gì chỉ gật nhẹ đầu rồi ôm chặt lấy anh, khóe mắt cô đã nhòa đi và xuất hiện một màu đỏ nhạt. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc của mình lại bởi cô không muốn khóc, không muốn anh lo lắng nữa.
Ông bà Dư và ông bà Diêm khi biết Ân Ân đã trở lại như trước thì không biết họ đã vui mừng đến thế nào. Bà Dư và bà Diêm cùng nhau nấu những món thật là ngon mang đến cho cô và cũng giúp cô mau chóng bình phục.
Mấy ngày lại trôi qua, cô muốn về nhà nhưng bác sĩ Ngô bảo cần phải theo dõi một thời gian. Mỗi ngày cô cứ nằm lì trên chiếc giường bệnh trắng muốt khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Ông Diêm thấy cô đã dần bình phục nên không ở lại lâu mà trở về Anh vì một số tài liệu quan trọng của tập đoàn cần ông giải quyết, còn bà Diêm thì muốn ở lại chăm sóc Ân Ân một thời gian rồi mới trở về sau.