Thiếu Thông Minh Và Nghĩ Quá Nhiều

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiệm vụ lần này của công thụ là cơ mật, lúc họ hành động thì bên điểm đóng quân còn phái thêm năm tổ hành động cùng ra ngoài yểm trợ cho họ. Sau khi căn cứ truyền tin tức đến, chỗ công thụ với tổ hành động gặp mai phục, hiển nhiên là có nội gián tiết lộ kế hoạch hành động.

Lệnh giới nghiêm của điểm đóng quân, tất cả mọi người phải đợi lệnh không được ra ngoài.

Dưới bầu không khí ngột ngạt, chuyện lính gác công bị dẫn đường thụ xem như bóng cao su mà đập gần phút đã mau chóng truyền khắp toàn bộ căn cứ, trở thành nguồn suối vui vẻ của mọi người. Ai thấy công cũng phải trêu chọc một câu: Hôm nay đầu mày chưa bị làm thịt nhở?

Công tức giận đến mức tìm người đánh lộn khắp nơi, báo sư tử bị ảnh hưởng tâm tình của công trở nên nóng nảy hiếu chiến.

Cuối cùng công bị nhốt cấm túc một lần mới được yên tĩnh.

Bị người ta cười nhiều quá nên công không dám đến sân huấn luyện đùa giỡn quậy phá, một mình trốn ở ký túc xá làm bạn với báo sư tử.

Bi thảm mười phần.

Một ngày nọ, hắn treo ngược trên lan can giường làm gập bụng, bị âm thanh ngoài cửa sổ hấp dẫn, một bé dơi lớn lên na ná cỡ heo con đang quanh quẩn bên ngoài.

Báo sư tử tò mò lắc lắc đuôi.

Dơi nhỏ thấy hành tung mình bị phát hiện, dứt khoát đường đường chính chính dán sát vào cửa sổ thủy tinh, mở to mắt nhìn chằm chằm trái táo đỏ trên bàn, vẻ mặt sinh động ấy, là một tên ăn hàng.

Công tự mình mò lại gần, dưới con mắt thèm nhỏ dãi của đối phương mà cắn mất nửa trái táo.

Dơi nhỏ thiếu điều ôm đầu khóc rống.

Công thấy có chút thú vị, mở cửa sổ đưa nửa trái táo tới trước mặt dơi nhỏ, dụ nó ăn.

Dáng vẻ dơi nhỏ ăn táo không mấy đẹp lắm, thế nhưng cặp mắt đen láy tròn vo vòng tới vòng lui, lại có loại cảm giác moe quỷ dị, công nhìn lâu cảm thấy cũng khá được.

Ăn xong táo, dơi nhỏ phô bày động tác bay xuất sắc như ngỏ ý cảm ơn trước mặt công rồi bay đi.

Hôm sau dơi nhỏ lại tới nữa.

Lần này không có trái cây, công đang lo có cần đi lấy chuối tiêu sát vách không, ai ngờ báo sư tử nhà mình đã tha tới một con gà từ trong bếp tới, dùng mũi đẩy đẩy đến trước mặt dơi nhỏ.

Gà mẹ vô tội run lẩy bẩy.

Dơi nhỏ giơ cánh đập gà mẹ xuống bàn.

Công không vui: Mi nói mi coi, tuy mi không ăn gà, nhưng tốt xấu gì cũng vì thích mi nên cục cưng nhà anh mới tha đến cho mi, sao mi lại không nể mặt mũi đến vậy. Thú lượng tử nhà ai đây, không có tố chất như thế.

Thú lượng tử: gần giống với tinh thần thể ấy.

Dơi nhỏ bị mắng một trận, vỗ vỗ cánh bay đi.

Lại qua mấy ngày, công tới phòng của chiến hữu đánh bài, thấy trên bàn vậy mà đặt chậu nho. Công tiện tay cầm hỏi: Đâu mà mày có được?

Chiến hữu ấp úng, tự khoe thèm nên trộm, công không coi đó là chuyện to tát.

Mấy ngày sau công thấy chiến hữu đang rửa dưa Hami, lúc rửa dưa hệt như kẻ trộm, chọn ngay giờ mọi người đi tắm hết.

Công liền buồn bực: Mày thông đồng với em gái căn tin hở, còn có dưa Hami nữa?

Chiến hữu: Suỵt —— bảo mật bảo mật, đừng nói cho người khác biết.

Công: Trái này là thế nào? Đó giờ có thấy mày thích ăn trái cây gì đâu.

Lúc này bé dơi hết sức quen mắt bay vào, treo ngược trên đầu giường chiến hữu, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn… Tay chiến hữu.

Nhìn trái dưa.

Công: Mịa nó, là mi!

Chiến hữu: Suỵt —— nhỏ giọng thôi!

Công: Dơi nhà ai đây, chạy tới ăn vụng?

Chiến hữu: Khụ, mày đừng xía vào chuyện này.

Hai ngày nay công nghẹn đến chịu không nổi, trước đây chỉ có hắn oán người ta chứ không ai dám chọc giận hắn, hiện tại thì hay rồi, ai cũng tới cười hắn bị dẫn đường xem như bóng cao su mà đập.

Hắn rầu lắm đó, không có ai để nói chuyện, chỉ có thể trông cậy vào câu chuyện của chiến hữu để giải buồn, chứ không phải hắn quấn lấy chiến hữu thì đối phương mới nói rõ hướng đạo nào. Nhưng chiến hữu không nói, còn bày bộ mặt đây là bí mật, cứ thế ngậm miệng.

Dơi nhỏ nhìn hai người cãi đi cãi lại không cho nó ăn dưa, gấp gáp nhào tới tay công.

Công nắm gáy dơi, báo sư tử cũng nhảy lên bàn.

Chiến hữu: Nhẹ thôi, nhẹ thôi! Là thú lượng tử của trung úy Kiều đó! Đừng tổn thương nó.

Trung úy Kiều là thụ.

Trong phút chốc công liền hiểu, hắn chỉ vào chiến hữu: Mày theo đuổi ai?!

Chiến hữu nhăn nhó: Ngày đó tao thấy nó treo trên bệ cửa sổ, nên cho nó ít đồ ăn vặt, nó thích trái cây… Tao liền…

Ờ, mày đừng nói là, tao đây không đoán mò… Chỉ thấy kiểu như…

Dơi nhỏ thích tao như thế, có phải đại biểu trung úy Kiều có ý với tao…

Công: Thích ăn xương sườn, thì thích bác gái căn tin hở?

Chiến hữu:… Câm mồm.

Công hiếu kỳ: Sao mày biết nó là thú lượng tử của tên kia, tao chưa thấy cậu ta thả ra bao giờ.

Chiến hữu: Trước khi hành động, trung úy Kiều có khai thông cho tao, độ khớp của tao với cậu ấy khá cao, nên thông qua mây ý thức của cậu ấy mà thấy được thú lượng tử, trung úy Kiều kêu tao đừng nói lung tung, mày cũng đừng nói lung tung, mau thả nó đi, nó bị mày nắm đau rồi kìa.

Công mới thả bé dơi ra, liền bị nó phẫn nộ xông lên dùng cánh quật đầu, miệng mọc đầy răng nanh không tiếng động rít gào.

Dơi bình thường có thể thả ra sóng siêu âm định vị, thú lượng tử thả sóng siêu âm đủ để đập tan nát hàng rào tinh thần của lính gác không hề phòng bị.

Mắt công tối sầm lại, ngã xuống đất.

Khi tỉnh dậy, công nằm trên giường phòng y tế.

Cả người thoải mái phảng phất như đổi một cơ thể khác, đầu không đau, mắt không choáng, tai không ong ong, xoang mũi không nghẹt, chân tay tràn đầy sức mạnh, đốm đen và vết nứt tinh thần trong mây ý thức mất hết ráo, hàng rào tinh thần nhẵn bóng như trứng luộc. Trên người còn có một cỗ mùi dẫn đường quen thuộc.

Mọi thứ đều nói rõ đây là đặc trưng sau khi kết hợp tinh thần.

Công sợ hãi: Mịa nó!!!

Bên tai truyền đến tiếng xoạt xoạt xoạt xoạt, công ngẩng đầu nhìn dơi nhỏ treo ngược trên màn vải, nó đang cầm một trái táo nhỏ mà gặm.

Công lẹ tay liền kéo dơi nhỏ xuống.

Bé dơi dùng móng vuốt nhỏ trên cánh ôm táo không buông.

Công lôi kéo trái phải ép thành mặt heo: Mi còn dám ăn? Nhìn mi xem, hệt con heo!

Mắt dơi nhỏ xoay vòng vòng, đưa táo trong tay tới trước mặt công, một mặt lấy lòng.

Công tức giận đến hoảng sợ: Bớt dùng chiêu này đi!

Cửa phòng y tế mở ra, thụ bước vào, báo sư tử cọ tới cọ lui bên chân thụ, tiếng gừm gừm không ngừng vang lên.

Công gầm nhẹ: Lại đây!

Báo sư tử thờ ơ không động lòng, tiếp tục dùng thân thể mình quấn quanh chân thụ, mặt cọ tới cọ lui trên đùi thụ.

Công không thể làm gì khác hơn là ồn ào với thụ: Cậu dạy ra dơi gì thế hả? Ở trong điểm đóng quân mà cứ không phân địch ta tùy ý tấn công như vậy?

Báo sư tử: Phù phù thở mấy cái.

Công: Thiệt cho cậu là dẫn đường cao cấp, không biết quy tắc hả?

Báo sư tử: Gừ gừ liếc một cái.

Công: Đủ rồi! Lăn qua đây! Không cần học tiếng mèo kêu!

Báo sư tử mắt điếc tai ngơ, thậm chí thấy thụ không vuốt nó nữa, liền dùng móng vuốt níu ống quần thụ, ngồi phịch xuống lăn qua lăn lại trên đất, chân chó đến mức chỉ có kẻ mù mới không thấy.

Thụ bước tới ôm dơi nhỏ lên vai mình, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn công: Tôi rất xin lỗi, hàng rào tinh thần của anh bị hao tổn quá nghiêm trọng, nên tôi liền ——

Công: Được rồi! Không nói nữa! Coi như tôi bị chó cắn một cái, cũng không phải hôn môi là…

Thụ: Để anh châm chích một dẫn đường đâu.

Công: …

Thụ: Anh điều chỉnh chút đi, có nhiệm vụ.

Biểu tình thụ quá mức bình tĩnh, công cảm thấy kỳ thực dấu hiệu tinh thần không phải là chuyện lớn gì.

Báo sư tử vẫn ở cạnh thụ mà cọ cọ, cọ đến khi thụ đứng không vững, chịu không nổi nó làm nũng, thụ đưa tay vuốt đầu nó, ngón tay gãi gãi bên sườn tai. Công chỉ cảm thấy mình cũng bị thụ vuốt đầu một cái, lỗ tai ngưa ngứa tê dại, tóc gáy toàn thân dựng đứng.

Trong nháy mắt cơ thể nổi lên phản ứng.

Tâm tình hắn lộ ra ngoài quá rõ ràng, thụ lúng túng thu tay về: Tôi chờ anh ngoài cửa.

Chờ thụ ra khỏi phòng, công ôm đầu ngồi chồm hỗm trên đất rất muốn tự tử.

Bị dẫn đường đánh thì lính gác sẽ thành lập bước đầu dấu hiệu tinh thần với dẫn đường, tuy có hiệu lực ngắn hạn, dù độ khớp không cao, nhưng thực sự có thể tăng cường sức chiến đấu song phương trong khoảng thời gian ngắn.

Tầng lớp quyết sách muốn thừa dịp này, lại tiến hành tập kích điểm đóng quân của quân phản loạn, tranh thủ giải quyết bức tường tinh thần của đối phương, vì có món đồ kia nên mấy lính gác không cách nào đột phá được.

Lần này là lần hợp tác tác chiến chân chính trên ý nghĩa, so với lần trước không hợp và buồn bực thì hai người ăn ý rất nhiều.

Hoặc là nói bởi vì sau khi dấu hiệu tinh thần, hai bên có thể hiểu rõ ý đối phương trong khoảng thời gian ngắn, lúc nào nên che lại khứu giác quá mức nhạy bén, lúc nào nên giúp hắn tăng cường thính lực cùng với sàng lọc vô hiệu những tin tức dư thừa.

Công không cần bởi vì ngũ giác quá mức nhạy mà phân tâm, thụ cũng không cần cố sức tốn thời gian đột phá hàng rào tinh thần đối phương để câu thông với hắn.

Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên.

Tinh thần lực mạnh mẽ của thụ như thuốc cứu trợ, dù công liên tục gánh vác cao độ tinh thần chiến đấu cũng không sinh ra chút mỏi mệt, thế giới trong mây ý thức mãi mãi là trời xanh mây trắng, thể xác và tinh thần không hề nặng nề.

Mỗi lần chiến đấu xong, báo sư tử của công hận không thể liếm thụ từ đầu đến chân, chỉ cần không có kẻ địch, hắn liền ướt nhèm nhẹp theo thụ.

Công kéo thế nào cũng chẳng đi.

Thụ có hơi khó xử, anh chỉ vuốt báo sư tử một chút, bên kia công liền có phản ứng, anh nào dám sờ loạn nữa.

Cả người công cũng xoắn xuýt lắm, dấu hiệu xong thì lực chú ý của công luôn không rời khỏi thụ. Đối phương ăn gì, nhìn gì, lúc suy nghĩ thường vuốt tóc mái lệch qua một bên, tất cả đều bị tiếp thu tiến vào trong ý thức.

Loại cảm giác khó có thể mở miệng khiến công đứng ngồi không yên.

Dẫn đường cao cấp thật đáng sợ, công như nghĩ vậy, cố gắng che lại tin tức của thụ.

Dưới sự phối hợp hoàn mỹ của công và thụ, nhiệm vụ hành động tiến hành rất thuận lợi. Đầu tiên, họ phá vỡ bức tường tinh thần mà quân phản loạn dựng nên, sau đó liền phá huỷ trang bị tạo thành bức tường tinh thần, chỉ là khi phá huỷ trang bị cuối cùng thì hai người bị tập kích.

Cũng may thụ phát hiện hành động của đối phương trước một bước, công lập tức đưa ra phán đoán cản lại công kích, thụ hủy đi trang bị dưới sự che chở của công, trong quá trình đó báo sư tử không hề cách thụ xa hơn nửa mét, tận chức tận trách nhận làm bảo tiêu.

Chiến đấu kết thúc, báo sư tử cọ mặt thụ đòi khen thưởng, trên mặt mèo bự thiếu điều viết ta cực kỳ lợi hại, vừa moe vừa uy phong.

Thụ nhịn không được, đưa tay sờ sờ cằm báo sư tử.

Công đi ở phía trước lập tức căng thẳng cả người.

Thụ dừng động tác lại: Xin lỗi.

Công thẹn quá hóa giận: Có thể kiểm điểm một chút hay không! Cậu cứ như đói khát thiếu làm —

Công đột nhiên tắt tiếng.

Thụ đang vuốt ve tinh thần thể của hắn, báo sư tử bị vuốt, cả người nhũn ra, đuôi nhổng lên thật cao mà vung qua vung lại.

Công: Cậu cậu cậu cậu…

Thụ: Cuối cùng là ai không chịu kiểm điểm đây, anh cúi đầu xem cây tăm của anh coi.

Bị mắng là cây tăm, công tức đến hộc máu.

Thụ tiếp tục trào phúng: Trước đó ai thổi phồng định lực mình tốt, tôi chỉ mới sờ sờ đầu nó một chút hà.

Bị chọt trúng sự thật, công xấu hổ: Cậu nghĩ ai cũng giống cậu hở?

Thụ không hề nể mặt: Giống tôi thế nào?

Công: Tùy tiện dấu hiệu tinh thần với ai cũng được, không sợ ——

Thụ: Không sợ cái gì? Sao không nói tiếp đi?

Công nói không nên lời.

Lưng báo sư tử được xúc tu tinh thần lướt dọc qua, nhẹ nhàng ôn nhu, xúc tu tinh thần vô hình lướt qua cái mông mèo bự, báo sư tử meo meo một tiếng trực tiếp nhào tới bên chân thụ, sung sướng híp mắt lại.

Trái với công đối diện, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt.

Thụ trào phúng: Nói tôi không kiềm chế không tự trọng, là kỹ nữ là dâm phụ? Có ngon thì anh liền thu tinh thần thể lại đi, cái miệng mỗi ngày nói không ngừng, tôi muốn kiến thức một chút cái gì gọi là hai cái miệng nửa người dưới với nửa người trên.

Công: Cậu…

Thụ: Đã không có tố chất còn đắc chí biến cái miệng làm thành cá tính riêng, tôi thấy anh bị nhóm dẫn đường kia thổi phồng thành đẹp tựa thiên tiên rồi, lúc đi tiểu cũng không thèm soi gương.

Lúc thụ nói ba lời này thì hiện ra khí thế chưa bao giờ có, công bị anh áp chế đến sau lưng chảy đầy mồ hôi.

Mặt thụ lạnh tanh: Miệng anh thúi quá rồi, đánh anh cũng làm bẩn tay tôi.

Giải quyết xong bức tường phòng hộ của quân phản loạn, điểm đóng quân tiến công thế như chẻ tre, trong ngắn ngủi mấy ngày dẹp tan trung tâm phe địch.

Nhiệm vụ kết thúc hoàn mỹ, quan hệ hai người cũng đóng băng luôn.

Công ở tổ hành động biểu hiện trội nhất nên nhận khen thưởng. Thụ là viện trợ cao cấp mời từ ngoài về, cùng với nhóm cao cấp bên điểm đóng quân ngồi dưới đài, một thân lễ phục sĩ quan làm nổi bật lên vòng eo nhỏ cặp chân thon.

Trước khi lên đài chiến hữu nói thầm bên công: Trung úy Kiều đẹp quá đi.

Công không hé răng.

Chiến hữu: Sao vậy? Lần trước lúc về mày như mắc chứng tự bế, đánh nhau với trung úy Kiều hả?

Sắc mặt công không mấy đẹp: Sao mày quan tâm cậu ta quá vậy?

Chiến hữu: Con người trung úy Kiều rất được, sao mày cứ nghĩ lung tung, cậu ấy tốt như vậy, còn khai thông giúp mày nữa chứ.

Nói một hồi, chiến hữu có chút chua: Lần trước hàng rào tinh thần mày suýt chút tan nát, rơi vào nóng nảy, cậu ấy không nói hai lời liền hôn mày, còn dấu hiệu tinh thần với mày.

Công kinh hãi: Không phải bị dẫn đường đánh hở?!

Mặt chiến hữu ước ao: À không, tao thấy cậu ấy hôn mày mà.

Công:?!

Vẻ mặt công mộng bức bị chiến hữu đẩy lên đài, ngơ ngơ ngác ngác nhận khen ngợi, tuyên thề trước cờ liên bang, lúc xuống đài, hắn lén lút liếc nhìn thụ, thụ đang nói chuyện với người bên cạnh, anh mặc bộ lễ phục sĩ quan thật đẹp mắt.

Vẻ mặt mộng bức: mặt kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng.

Công nhanh chóng thu tầm mắt lại.

Truyện Chữ Hay