Ninh Mông không biết Đạp Tuyết tại sao lại yêu cầu Ba Tụng để cô làm bạn, nhưng Ninh Mông nhớ lại câu nói của Đạm Tuyết khi nhắc đến Diệp Thanh Dương, cô mơ hồ cảm nhận được tình cảm mà Đạp Tuyết đối với Diệp Thanh Dương; như vậy ở bên cạnh Đạp Tuyết cũng không phải là chuyện xấu. Trần Đạp Tuyết dẫn cô ra khỏi nhà trúc, đi về phía bên phải khoảng phút, lại xuất hiện thêm vài tòa nhà trúc nữa so với cái đầu tiên thì rộng rãi hơn nhiều.
Trần Đạp Tuyết dẫn Ninh Mông vào phòng của mình, đóng cửa lại sau đó áp tai lên cửa để nghe tiếng động ngoài cửa, khi biết chắc không bị theo dõi, mới hỏi: “Có phải cô đến cứu Diệp Thanh Dương?”
“Không phải”- Ninh Mông thấy Đạp Tuyết chỉ là một bé gái thì quyết định không lừa gạt, nhưng đột nhiên thấy ánh mắt Đạp Tuyết trở nên hung ác thì lập tức thêm vào: “Người tới cứu Diệp Thanh Dương là chồng của tôi”.
Trần Đạp Tuyết nở nụ cười: “Chính là người mặc quân trang trên màn hình theo dõi sao?”
Ninh Mông gật đầu, Trần Đạp Tuyết âm thầm đánh giá cô, nói: “Những người tham gia quân ngũ đều thích những cô gái giống cô sao? Thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn; giọng nói thì ngọt ngào?”
Ninh Mông nghe xong thì phì cười đứng lên, cô bé này hẳn là đã ở chung với đám trùm thuốc phiện này lâu rồi, nên suy nghĩ cũng đơn giản: “Không phải”.
“Vậy tại sao anh ta lại thích Diệp Oanh Khê mà không phải tôi?”- Trần Đạp Tuyết thở dài, nhìn chằm chằm Ninh Mông hỏi.
“Bởi vì anh ta không phải là người đàn ông của cô. Anh ta là người đàn ông của Diệp Oanh Khê”- Trong lòng Ninh Mông hiểu rõ “anh ta” trong câu hỏi của Đạp Tuyết là ám chỉ ai, không hiểu sao lại chợt nghĩ đến Tần Mặc, cô vừa cười vừa nói: “Tại sao lại xin Ba Tụng cho tôi đi theo cô?”
“Là chờ chồng của cô đến cứu Diệp Thanh Dương”. Trần Đạp Tuyết mở tủ lấy ra một cái váy màu xanh dương, đứng trước gương ướm thử. “Tôi sẽ giúp các người cứu Diệp Thanh Dương ra. Tôi biết Ba Tụng rất ghét Diệp Thanh Dương, nhất định Ba Tụng sẽ giết anh ta”.
“Là bởi vì cô?” Ninh Mông nhớ đến ánh mắt ấm áp, trìu mến của Ba Tụng khi nhìn Đạp Tuyết; cùng với giọng nói ngọt ngào khi nói chuyện với Đạp Tuyết. Hình dáng đầy tình cảm đó xuất hiện trên khuôn mặt có vết sẹo đáng sợ của ông ta quả thật có chút dọa người. Ninh Mông biết chỉ có thể là vì yêu mới khiến cho một người đàn ông lạnh lùng, tàn ác như Ba Tụng mới có những hành động và lời nói ôn nhu như vậy khi đối với Đạp Tuyết.
“Chắc là như vậy” Trần Đạp Tuyết ném cái váy lên giường, lại với tay lấy một cái đầm đỏ trong ngăn tủ ra. “Nhưng tôi không thích ông ta! Người tôi thích là Diệp Thanh Dương!”
Ninh Mông nhìn khuôn mặt như đang tuyên thệ của Đạp Tuyết thì biết đó là tâm sự trong lòng của Đạp Tuyết, không khỏi nở nụ cười, đúng là một đứa trẻ, chỉ tiếc là đã ở sai chỗ…. Thấy Đạp Tuyết không để ý đến mình chỉ lo chọn quần áo thì Ninh Mông cảm thấy có chút mất mặt, dứt khoát ngồi xuống giường suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.
“À tên tôi là Trần Đạp Tuyết, cô tên gì?”
“Ninh Mông”
“Ninh Mông, cô xem ta mặc váy đỏ hay váy xanh đẹp hơn?”
Ninh Mông giương hai mắt nhìn, lắc đầu: “ Người đẹp như cô thì mặc gì mà không đẹp”
“Nhưng Diệp Thanh Dương thích các cô gái mặc váy đỏ” Trần Đạp Tuyết nhíu mày: “Diệp Oanh Khê cũng rất hay mặc váy đỏ”.
“Tại sao lại vì ý thích của anh ta mà bắt buộc chính bản thân mình?” Ninh Mông dường như thấy được hình ảnh của chính bản thân mấy năm trước, một cô gái vì tình mà có thể làm tất cả.
Nghe Ninh Mông nói như vậy Trần Đạp Tuyết cúi đầu, cắn môi. Nhưng chỉ một lát lại cười tươi: “Chỉ cần đó là điều Diệp Thanh Dương thích thì tôi cũng thích!”
Ninh Mông nhìn bộ dạng vui vẻ của Đạp Tuyết, rất muốn hỏi: “Người mà Diệp Thanh Dương thích chính là Diệp Oanh Khê, vì Diệp Oanh Khê hay mặc váy đỏ nên Diệp Thanh Dương mới thích màu đỏ. Chẳng lẽ cô cho rằng cô mặc cái váy đỏ này thì anh ta - Diệp Thanh Dương có thể yêu thích cị?”- Nhưng Ninh Mông hiểu lời này sẽ làm tổn thương Đạp Tuyết đến như thế nào nên cô chỉ cố chịu đựng trong lòng mà không nói ra.
“Cô có cách nào liên lạc với chồng cô không?” Trần Đạp Tuyết nghiêm trang hỏi Ninh Mông. “Tôi biết chỗ nhốt Diệp Thanh Dương”
Trong lòng Ninh Mông căng thẳng, cô biết nếu biết rõ vị trí mà Diệp Thanh Dương bị nhốt thì tỉ lệ cứu người thành công của Cố Thừa Hiên sẽ tăng lên rất nhiều. Cô cũng biết được điểm yếu của Ba Tụng chính là cô gái trước mặt cô đây- Trần Đạp Tuyết. Cô biết nếu không có sự giúp đỡ của Trần Đạp Tuyết thì Cố Thừa Hiên chắc chắn thất bại, ngay cả cơ hội sống sót cũng không có.
Trong lòng Ninh Mông hiểu được những nguy cơ hiện tại, nhưng chỉ cần có tia hi vọng giúp Thừa Hiên sống sót, cô nhất định sẽ dốc hết sức.
“Để tôi suy nghĩ đã”- Ninh Mông biết chắc chắn Cố Thừa Hiên đã tắt điện thoại, nhưng trong rừng rộng lớn như vậy làm sao để liên lạc được?
Trần Đạp Tuyết vừa uống nước vừa nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Mở cửa, đúng là Tần Mặc đang đứng trước cửa. Đạp Tuyết thấy Tần Mặc thì tỏ vẻ như không thấy, chỉ hơi nhích người lùi về sau một chút, thong thả ngồi xuống. Tần Mặc cũng không cảm thấy xấu hổ, vẫn nở nụ cười, thong thả đi đến trước mặt Ninh Mông cười nói: “Đi thôi, tôi dẫn em đi xem Cố Thừa Hiên”.
Ninh Mông “Hô— một tiếng đứng lên, hơi nhếch môi, tay nắm chặt áo mà nhìn chằm chằm Tần Mặc. Trần Đạp Tuyết nghe Tần Mặc nói xong thì quay qua xem phản ứng của Ninh Mông, giương giọng hỏi Tần Mặc: “Ai, Cố Thừa Hiên là ai? Là chồng của cô ta sao?”
Tần Mặc không đáp chỉ đứng đó xem phản ứng của Ninh Mông. Trần Đạp Tuyết đối với thái độ ngạo mạn của Tần Mặc vốn là khinh thường, cô không hỏi nữa, dứt khoát kéo Ninh Mông đi ra bên ngoài. Ninh Mông không hiểu, vội kéo tay Đạp Tuyết lại. Trần Đạp Tuyết dừng lại, quay đầu không kiên nhẫn mà giục: “Đi mau nha!”
“Đi đâu?”
“Đi đến chỗ Ba Tụng, ông ta không phải muốn cho cô gặp chồng của cô sao?” Trần Đạp Tuyết ỷ mình cao hơn Ninh Mông thì dùng sức lôi kéo Ninh Mông về phía trước, quay đầu thấy phía sau Tần Mặc vẫn duy trì khoảng cách với hai cô, mới cúi đầu, lặng lẽ nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói chỗ Diệp Thanh Dương bị nhốt cho chồng cô nghe, sau đó tôi sẽ kiếm cách làm phiền Ba Tụng, cô phải giúp tôi!”
Ninh Mông sửng sốt vài giây, tiêu hóa hết những lời Đạp Tuyết nói, quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mặc thấy ánh mắt của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào mình, cô không dám gật đầu, chỉ nói nhỏ một tiếng “Được” xem như đáp ứng.
Ba Tụng thấy Đạp Tuyết đến thì tâm tinh rất tốt, cười lớn nghênh đón. Trần Đạp Tuyết đánh vào tay hắn một cái, lạnh lùng hỏi: “Kêu cô ta đến đây là muốn cho cô ta xem cái gì?”
“Không phải tôi, là Tần mặc muốn cho cô ta xem….”Ba Tụng thấy Đạp Tuyết nổi giận thì không dám cao hứng, cũng không ngăn cản Đạp Tuyết tới gần bàn điều khiển, hắn đem tầm mắt chuyển sang Ninh Mông, “Cô Ninh ….Thật sự không nghĩ đến, chồng của cô lại lợi hại đến vậy!”
Ninh Mông môi khẽ mấp máy, trái tim đập mạnh đến mức muốn văng ra khỏi lồng ngực, nhất thời khẩn trương không nói thành lời. Tần Mặc đi lên theo, hai tay nhẹ nhàng ấn vai cô ngồi xuống ghế, bắt cô nhìn lên màn hình quan sát. Hình dáng Cố Thừa Hiên lập tức xuất hiện ở trước mắt. Thấy được hình dáng của người ngày nhớ đêm mong, hốc mắt Ninh Mông ngày càng nóng, sau một lát không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Em xem…Cố Thừa Hiên cách nơi này càng ngày càng gần, em nói nếu hắn biết mỗi hành động của anh ta chúng ta đều thấy thì anh ta sẽ có phản ứng như thế nào?” Tần Mặc ghé sát tai Ninh Mông, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ngày anh ta phải chết mỗi ngày lại gần hơn… Anh ta cho rằng Ba Tụng là người dễ đối phó sao?”
Tần Mặc như một tên đao phủ, mỗi lời anh ta nói như một nhát dao chém vào ngực Ninh Mông, ăn mòn mỗi tấc da thịt, uống từng giọt máu của Ninh Mông.
“Tần Mặc….”- Ninh Mông oán giận kêu tên của hắn, mắng nói: “Anh nhất định sẽ chết không tử tế!”
“Tôi chết không tử tế?” Tần Mặc nghe xong cười thật lớn, không để ý hình tượng mà nhạo báng: “Ninh Mông, người Tần gia chúng tôi với cô và Cố Thừa Hiên có mối thâm cừu đại hận sao? Tại sao ngày đó các người nhất định đuổi cùng giết tận gia đình chúng tôi? Sai lầm lớn nhất chính là chị của tôi thích Cố Thừa Hiên! Bây giờ chị tôi ra nông nỗi như vậy không phải cô và Cố Thừa Hiên cũng phải trả giá sao? Mẹ tôi chết không nhắm mắt, cô và Cố Thừa Hiên không phải là nên nhận báo ứng sao?”
“Anh đúng là hết thuốc chữa!” Ninh Mông ngừng khóc, bình tĩnh nhìn hành động điên cuồng của Tần Mặc nói: “Vậy sao anh không nghĩ lại Tần gia rốt cuộc đã làm những gì mới có báo ứng như ngày hôm
nay? Tần Vũ Linh thích Cố Thừa Hiên là tự do của cô ta, chúng tôi không ai can thiệp được, chẳng lẽ vì Tần Vũ Linh thích Thừa Hiên mà chuyện tôi và Thừa Hiên kết hôn trở thành sai sao? Tần Vũ Linh cứ đổ hết tội lên đầu tôi, cuối cùng vu oan cho ba tôi, là bởi vì ba của anh tham ô nhận hối lộ, bởi vì hành động vu oan giá họa của chị anh bị phát hiện, sao lại đem tất cả đổ hết lên đầu của tôi và Cố Thừa Hiên. Như vậy là công bằng sao?”
Tần Mặc không dự đoán Ninh Mông có thể đáp trả, đang chuẩn bị đáp trả lại thì nghe thấy bên cạnh có tiếng hít vào, hai người theo bản năng nhìn lên màn hình quan sát, nhưng tất cả chỉ có một màu đen, cái gì cũng không thấy.
Ba Tụng ở bên cạnh thấy tình hình hiện tại thì tức giận đến muốn giết người, liền đi ra ngoài. Ninh Mông lập tức phản ứng lại, bước nhanh xông lên, gắt gao đứng ở cửa hét to một tiếng: “Trần Đạp Tuyết!”
Trần Đạp Tuyết ở bên ngoài nghe được tiếng hét của cô thì liền hiểu, tiến lên gắt gao nắm chặt tay của Ba Tụng, không cho hắn rời đi.
Giờ khắc này, hai phụ nữ yếu đuối lựa chọn dùng thân thể của bản thân, thậm chí dùng cả mạng sống của chính mình chống lại cường bạo. Các cô hiểu, kéo dài thêm một giây thì cơ hội Cố Thừa Hiên an toàn cứu Diệp Thanh Dương ra sẽ nhiều thêm một phần.
Tần Mặc muốn tiến lên động thủ với Ninh Mông, lại bị Trần Đạp Tuyết kéo Ba Tụng ngăn cản. Trần Đạp Tuyết tuyệt đối chỉ là một tiểu hồ li, biết nếu muốn ngăn mọi người lại thì chỉ còn cách ngăn cản Ba Tụng, uy hiếp Ba Tụng….Mà yếu điểm của Ba Tụng lại chính là mình….Cho nên, cô dùng hết sức lôi kéo Ba Tụng lại, dùng ánh mắt quật cường để giữ Ba Tụng lại.
“Đạp Tuyết….Cô làm cái gì vậy?” Trần Nhất Thần vẫn duy trì tư thế vào cửa, hít một ngụm khí lạnh, nhàn nhạt hỏi.
“Để cho Diệp Thanh Dương đi theo họ đi”
“Không được!” Trần Nhất Thần còn chưa trả lời, Ba Tụng liền phủ quyết, “ Cô hẳn hiểu rõ, Ba Tụng tôi tuyệt đối không buông tha người đó!”
“Hoặc là, ông thả anh ấy đi; hoặc là tôi sẽ chết cùng anh ấy!” Trần Đạp Tuyết vẫn nắm chặt tay Ba Tụng
Ba Tụng nghe xong thì tức giận cùng với không cam lòng nhưng đành phải đứng lại, Ninh Mông đứng bên cạnh cũng cảm giác được sự tức giận của ông ta. Ninh Mông liếc nhìn Ba Tụng, vừa sợ, vừa kinh ngạc nhìn về phía Đạp Tuyết, bởi vì cô dám dùng chính sinh mạng của mình đi đặt cược, chỉ vì tình yêu đối với một người đàn ông!
“Thả bọn họ đi đi!” – Ba Tụng cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặt âm trầm ra lệnh.